QUÝ NGÀI SẦU BI MUỐN SỐNG BÌNH YÊN

Úc Hoa chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có được hạnh phúc, sau khi gặp được Vưu Chính Bình, mỗi ngày anh đều rất hạnh phúc.

Đúng là con đường phía trước có rất nhiều chướng ngại vật, chỉ cần giơ chân đá là được, sẽ tốn bao nhiêu sức lực chứ?

Tất nhiên, quá trình này sẽ mang đến rất nhiều rắc rối, cũng khiến cho Úc Hoa vô cùng lo lắng, chẳng hạn như khoảng thời gian trước, sức mạnh đột ngột tăng lên khiến anh không thể tiếp xúc thân mật với Tiểu Vưu được, hoặc vô tình làm hư chiếc điện thoại mà Tiểu Vưu tặng, hoặc là lo lắng phải làm thế nào để kiếm (rửa) tiền nuôi Tiểu Vưu, hoặc biết thân phận của Tiểu Vưu và phiền lòng về việc làm sao để trở thành một thành viên trong gia đình người thủ hộ tốt hơn, và cuối cùng, làm sao để lấy chiếc quần kia trở về...... Khụ khụ, không nhắc tới chuyện chiếc quần nữa.

Tóm lại, tất cả những nỗi buồn và lo lắng của Úc Hoa đều là làm sao để sống chung với Vưu Chính Bình càng thêm hòa hợp hơn, phiền toái thì có chút phiền toái, nhưng khi nghĩ tất cả những lo lắng này đều là vì một tương lai tốt đẹp hơn, cho dù là lo lắng thì cũng là lo lắng trong hạnh phúc.

Trên thực tế, sau khi biết Tiểu Vưu là người thủ hộ, Úc Hoa sau khi kinh ngạc thì có chút vui vẻ.

Anh nghĩ rằng anh đang âm thầm chiến đấu với cả hai phía là kẻ phá hoại và người thủ hộ, không nghĩ Tiểu Vưu trở thành bạn đồng hành với anh. Anh ở công viên giải trí suy nghĩ phải nên giáo huấn Nguyên Lạc Nhật như thế nào, Tiểu Vưu cũng vì anh bị thương mà đánh Nguyên Lạc Nhật một trận tơi bời.

Đi một mình thì rất mệt, có người làm bạn thì sẽ không cô đơn.

Cho đến ngày hôm nay, ngoại trừ khi nhìn thấy Tiểu Vưu bị thương, Úc Hoa thực sự phẫn nộ, đau lòng, khổ sở và thậm chí là sợ hãi, còn khoảng thời gian còn lại anh đều rất hạnh phúc.

Ngay cả khi không cẩn thận dùng thân phận người mặc áo choàng đen hôn Tiểu Vưu, cũng sẽ âm thầm mong đợi, Tiểu Vưu có thể phát hiện ra rằng người mặc áo đen là anh hay không? Tiểu Vưu có thể lén nhìn điện thoại, túi áo, tủ đầu giường, phía dưới nệm, két sắt, tài khoản giao dịch thẻ ngân hàng, lịch sử duyệt web trên máy tính và vali trên tủ quần áo vì nghi ngờ không? Với những chờ mong nho nhỏ trong lòng như vậy, Úc Hoa lại có chút hạnh phúc.

"Hiện tại chúng ta đang rất hạnh phúc." Úc Hoa lau đôi bàn tay dính dầu, xoay người lại hôn lên trán Vưu Chính Bình, cười vô cùng mãn nguyện.

Nhìn thấy biểu hiện hoàn toàn không biết gì cả của Úc Hoa, Vưu Chính Bình dần dần trở nên kiên định hơn mặc dù cậu rất đau lòng.

Nỗi đau của mẹ Liên Vũ Phàm, nỗi đau của Lạc Hoài, cậu tuyệt đối sẽ không bao giờ để Úc Hoa gánh chịu.

Kế hoạch tồn tại của người thủ hộ được tạo ra do những kẻ phá hoại hung hăng ngang ngược, cần phải có người đứng lên chiến đấu lại chúng, trong suốt 15 năm không có kẻ phá hoại này, kế hoạch tồn tại của người thủ hộ cũng dần dần ngưng lại.

Chỉ cần không có kẻ phá hoại, thì cái kế hoạch này vĩnh viễn sẽ không bao giờ có cơ hội khởi động lại nữa.

Vưu Chính Bình cho rằng chính mình là một thế hệ may mắn, từ miệng của Chân Lê và Nguyên Lạc Nhật, bọn họ biết sau lưng kẻ phá hoại có một hệ thống, và hệ thống mới là chủ nhân thật sự. Mà hệ thống cũng cũng đã bị ảnh hưởng rất nặng nề vì vị "Thông Quan Giả" rất cường đại kia (Chân Lê nói với Nguyên Lạc Nhật), khiến cho thế giới không có kẻ phá hoại trong vòng 15 năm. Hiện tại chấn thương của hệ thống cũng chưa được hồi phục lại như trước, lại muốn tác chiến cùng với người áo đen, bọn họ chỉ cần lợi dụng người áo đen để xử lý hệ thống, thì bọn họ có thể giải quyết hết tất cả kẻ phá hoại trong một lần và mãi mãi!

Vưu Chính Bình siết chặt nắm tay, cậu yêu thế giới này và nguyện ý sử dụng hết sức mình để bảo vệ thế giới, nhưng cậu cũng chỉ là một cá nhân, cũng có sự ích kỷ, cũng hy vọng có được hạnh phúc.

Cha của Liên Vũ Phàm không đạt được cả hai điều này, nó khiến cho Liên Vũ Phàm quá mức bi quan và lý tính. Quan niệm của Vưu Chính Bình luôn là "Tôi đều muốn tất cả", dù thế nào đi chăng nữa, cậu cũng phải thực hiện được niềm tin của chính mình.

Vưu Chính Bình sau khi nghĩ thông suốt thì không còn khổ sở nữa, ngồi trước bàn ăn ôm mặt mình nhìn Úc Hoa bận rộn trong nhà bếp, trong lòng tràn ngập cái tổ ấm nho nhỏ này.

Lại nói tiếp, thể chất người thủ hộ thật sự rất tốt, nguyên một buổi sáng nay cậu rèn luyện quá độ, nhưng cũng không cảm thấy mỏi eo, một vết căng cơ nhỏ hay vết bầm do rèn luyện có thể được chữa lành trong vài phút, nên hoàn toàn không cần lo lắng trước khi rời giường.

Năm đó cậu không thể khống chế dị năng của mình, lo rằng trong quá trình rèn luyện thì cậu sẽ làm Úc Hoa bị thương, cho nên ngoan ngoãn nằm bất động, tùy ý Úc Hoa giúp cậu kéo duỗi.

Sau một thời gian dài thân thiết, hai người đã quen với hình thức rèn luyện này, cho dù Vưu Chính Bình có thể kiểm soát được dị năng, nhưng cậu cũng lười rèn luyện chủ đạo.

Hơn nữa Úc Hoa có tập thể hình, khi rèn luyện thì động tác của anh vẫn luôn mạnh mẽ và đúng chỗ, Vưu Chính Bình là người thủ hộ mới có thể miễn cưỡng theo được cường độ rèn luyện của Úc Hoa, nếu cậu chủ đạo, thì chắc chắn rằng cậu sẽ không làm tốt bằng Úc Hoa.

Ừm, tương đối hài hòa.

Hai chân Vưu Chính Bình lơ đãng đung đưa dưới bàn, nhìn Úc Hoa bày bốn món mặn một món canh lên bàn, thỏa mãn hít hà mùi thơm, bữa trưa hôm nay có món sườn xào chua ngọt và sốt thịt bò bí tuyệt của Úc Hoa, thịt than chiên mềm cũng là bí tuyệt cùng với một món rau xanh màu sắc rực rỡ mà Vưu Chính Bình căn bản không thể gọi tên (cậu có thể phân biệt chính xác mùi thơm của thịt, nhưng với cậu thì tất cả rau xanh đều giống nhau), canh là món canh lươn trắng hầm, mỗi đĩa đều rất lớn, lại có rất nhiều đồ ăn.

"Chỉ trong một tiếng đồng hồ mà anh đã nấu được nhiều món như vậy sao?" Vưu Chính Bình gắp một miếng xương sườn, ngửi mùi hương suýt hút nữa bật khóc.

"Tối hôm qua anh đã chuẩn bị một ít, ngày hôm qua em gửi tin nhắn nói hôm nay được nghỉ ngơi, nên vốn dĩ hôm nay anh định làm đồ ăn ngon cho em." Úc Hoa nói, thời điểm tối hôm qua tâm ý anh phiền lòng nhiễu loạn, cũng không quên xử lý các nguyên liệu nấu ăn, hầm thịt bò dùng để làm nước sốt và canh.

"Ăn quá ngon!" Vưu Chính Bình ăn ngon suýt chút nữa thì cắn rớt đầu lưỡi, cậu "Ai da" một tiếng, le lưỡi, đầu lưỡi xuất hiện vết máu.

Úc Hoa vôi vàng rót cho cậu một ly nước sôi để nguội, thở dài nói: "Sao lại vội vàng như vậy chứ, cũng không có ai dành ăn với em."

"Bởi vì ăn quá ngon mà," Vưu Chính Bình nói, "Hai ngày nay em còn chưa ăn được đồ ăn anh nấu đâu."

"Mới có hai ngày mà thôi." Miệng Úc Hoa thì nói như vậy nhưng trong lòng thì cười đến nở hoa.

"Một ngày không ăn cũng không chịu nổi," Vưu Chính Bình ôm eo Úc Hoa, "Em có thể sống đều là nhờ những món ăn bí tuyệt của đầu bếp Úc đó."

"Vậy thì anh sẽ làm cho em một ít đồ ăn nhẹ, em mang theo trong túi, trong thời gian chấp hành nhiệm vụ thì trộm ăn một miếng, chuyện này không được phép khoe khoang, nếu không sẽ bị người ta cướp sạch." Úc Hoa cười nhẹ nói.

Số lượng đồ ăn trước đây mà anh làm cho Vưu Chính Bình vô cùng lớn, nhưng mà anh biết Vưu Chính Bình nhất định sẽ không nhịn được mà khoe khoang ở đơn vị, đám người Sầm Tiêu nhất định sẽ ghen tị với em ấy rồi cướp lấy, những món ăn nhẹ đó đều đã được anh định lượng. Lần này muốn giữ được nó, để cho Tiểu Vưu kéo dài tính mạng thì đương nhiên là không thể để cho người khác biết.

"Ừm ừm." Vưu Chính Bình liên tục gật đầu.

Trải qua cái lần cắn phải đầu lưỡi này, Úc Hoa không cho Vưu Chính Bình ăn quá nhanh nữa, tốc độ gắp thịt quá nhanh thì anh sẽ ho nhẹ một tiếng, lâu lâu thì gắp cái món rau màu xanh mà Vưu Chính Bình không biết là rau gì bỏ vào chén của cậu.

Vẻ mặt Vưu Chính Bình đau khổ nói: "Em không muốn ăn rau, màu xanh thoạt nhìn rất thân thiện với môi trường."

"Rau có nhiều chất dinh dưỡng mà trong thịt không có, em không thể chỉ ăn thịt." Úc Hoa nói.

"Được rồi," Vưu Chính Bình mếu máo, "Đều là vì yêu."

Sau khi ăn cơm xong, Úc Hoa theo thói quen mở kênh tin tức ra, vừa nghe vừa rửa chén. Vưu Chính Bình sờ cái bụng tròn vo, làm ổ trên sô pha kêu: "Em được nghỉ tận ba ngày, ngày mốt là thứ bảy, chúng ta đi xem phim đi! Cũng không có ai khác, chỉ có hai người chúng ta."

Úc Hoa tắt vòi nước, cảm thấy lời này của cậu nghe rất quen tai, lần trước lúc đi công viên giải trí thì Vưu Chính Bình cũng nói như vậy. Lúc đó Úc Hoa đã đếm, Sầm Tiêu thì dẫn theo 6 người con ghẻ, Liên Vũ Phàm cũng mang theo 7 người, Liên Vũ Phàm còn ép Chân Lê mang theo Nguyên Lạc Nhật cùng đi, các nhân viên trong công viên giải trí thoạt nhìn cũng có thể giống nhau, chắc cũng là đồng nghiệp với Vưu Chính Bình. Tính sơ sơ từ trên xuống dưới, người thủ hộ là 13 người, kẻ phá hoại là 2 người, nhân viên ngoài biên chế là 21 người, tổng cộng là 36 cái bóng đèn lóe sáng, ừm, chỉ có "Hai người" họ mà thôi.

Úc Hoa cầm lấy một chiếc khăn sạch, vừa lau chén vừa giống như lơ đãng hỏi: "Nhóm người Sầm Tiêu định làm gì trong ba nghỉ nghỉ?"

"Ai quan tâm đến bọn họ chứ," Vưu Chính Bình "Hừ" một tiếng, "Một đám bóng đèn."

Úc Hoa hơi yên tâm, anh lau khô hết chén đũa, sau khi dọn dẹp nhà bếp, anh gửi cho Liên Vũ Phàm một tin nhắn: Thứ bảy cậu làm thêm giờ.

Liên Vũ Phàm vào lúc này mới vừa tỉnh ngủ, say rượu khiến hắn đau đầu và buồn nôn, thời điểm hắn đang khó chịu thì lại nhìn thấy tin nhắn của Úc Hoa, tức khắc nổi giận đùng đùng rồi gửi một tin nhắn thoại: "Dựa vào cái gì mà tôi phải làm thêm giờ? Trong cái phòng làm việc hỏng mốc đó thì có cái quái gì để làm thêm giờ hả?"

Úc Hoa đã sớm đoán được Liên Vũ Phàm nhất định sẽ tức giận, anh không có nghe tin nhắn thoại, mà là chuyển tin nhắn thoại này thành văn bản, tiếng phổ thông của Liên Vũ Phàm vô cùng chuẩn, có giấy chứng nhận cấp hai, độ chính xác khi chuyển giọng nói sang văn bản là rất cao.

Úc Hoa nhanh chóng gõ chữ vào điện thoại: Cậu đã không đi làm hai ngày liên tục hôm qua và hôm nay, chẳng lẽ không nên làm thêm giờ để bù lại khối lượng công việc sao?

Liên Vũ Phàm quả thực tức muốn chết, những người khác sau lần hành động này, dưới sự cảm kích và trợ giúp của đội trương đội cảnh sát hình sự mà thuận lợi có được ba ngày nghỉ, còn hắn thì sao? Làm thủ hạ của Úc Ma Vương, mỗi ngày đều bị áp bức, hắn tức giận nói: "Không làm! Anh không phải đã trừ tiền chuyên cần và tiền thưởng của tôi rồi sao? Tôi cũng không cần tiền lương tháng này, anh cứ tùy tiện khấu trừ, hôm nay và ngày mai tôi cũng không đi làm!"

Úc Hoa nhàn nhã ngồi trên sô pha sau giờ trưa, Vưu Chính Bình thấy anh ngồi ở bên cạnh, lại như con sâu lông mom mem mấp máy nhích lại gần Úc Hoa, đầu gối lên trên đùi Úc Hoa, nghĩ thầm đây mới chính là gối lên đầu gối chân chính.

Đặt Tiểu Vưu vào lòng, Úc Hoa ôn nhu mỉm cười nhìn Tiểu Vưu, đồng thời ngón tay cũng không dừng lại mà dửng dung gửi cho Liên Vũ Phàm một tin nhắn: Có một vị đồng nghiệp mới tới, tôi định là thuê "cậu ta" làm giám đốc quan hệ công chúng, cậu và "cậu ta" cùng cạnh tranh cương vị, "cậu ta" thứ bảy chủ nhật cũng không nghỉ ngơi, cũng phải vất vả ở đơn vị cần cù làm việc, cuối tuần có đi hay không thì tùy cậu.

"Cái gì?" Liên Vũ Phàm đột nhiên nhảy dựng từ trên giường lên, "Lại thuê nhân viên mới?"

Hắn không quan tâm đến việc đau đầu nữa, cứ thế mà ngoan ngoãn tìm quần áo mặc vào rồi đi tìm Nguyên Lạc Nhật đang trong thư viện để đọc Pháp Luật Bách Khoa Toàn Thư đưa hắn về đơn vị, mới vừa đi được hai bước thì giẫm phải một cái gì đó mềm mại, cái thứ đồ đó còn "Hừ" một tiếng, cúi đầu nhìn xuống thì đúng là giẫm phải bụng Sầm Tiêu, trên mặt đất là những chai rượu nằm tán loạn.

Tối hôm qua Sầm Tiêu uống rượu cùng với Liên Vũ Phàm, Liên Vũ Phàm uống ba chai thì đã bất tỉnh nhân sự. Còn lại một mình Sầm Tiêu trong lòng ngũ vị tạp trần, sau khi đỡ Liên Vũ Phàm lên giường, rồi tự rót tự uống. Liên Vũ Phàm cũng không biết trong tủ lạnh của Sầm Tiêu có bao nhiêu chai rượu, giờ thì tủ lạnh đã trống không, tất cả những loại rượu trắng, rượu vang đỏ và bia đều trở thành những chai rỗng.

Sầm Tiêu bởi vì lý do dị năng, sau khi cồn đi vào cơ thể thì sẽ bay hơi nhiều hơn là hấp thụ, cho nên tửu lượng của hắn vô cùng tốt, nói ngàn chén không say thì có chút khoa trương, nhưng đem một đám người gục xuống bàn thì cũng không khó.

Ngay cả khi như vậy, bởi vì ngày hôm qua tâm trạng không tốt, Sầm Tiêu vẫn là uống say, sau khi uống xong chai rượu cuối cùng thì trực tiếp ngủ luôn tại chỗ, dù sao nhiệt độ thân thể của hắn cao cũng không sợ lạnh, mùa đông nếu để hắn ngủ trên nền tuyết đọng xung quanh thì sáng sớm hôm sau sẽ diễn ra quá trình thăng hoa, giảm bớt được rất nhiều việc cho các cô các chú quét dọn, trước đây khi mà tuyết rơi ở sân huấn luyện thì mọi người sẽ đẩy Sầm Tiêu vào trong sân để ngủ, để tránh quét tuyết vào sáng hôm sau.

"Một mình cậu uống hết một kho rượu luôn sao?" Liên Vũ Phàm dùng nước lạnh vỗ vào trán, cũng không đánh thức Sầm Tiêu, nhanh chóng chạy về phía thư viện.

Thư viện không một bóng người, Liên Vũ Phàm vỗ vào cửa kêu: "Nguyên Lạc Nhật!"

"Đây." Nguyên Lạc Nhật mang cặp kính đen cầm theo cuốn sách《 Luật Dân Sự 》chui ra từ gầm bàn, "Anh muốn đưa tôi về sao?"

Hiện tại thì Nguyên Lạc Nhật được Liên Vũ Phàm phụ trách, khi Liên Vũ Phàm rời khỏi căn cứ thì sẽ mang hắn trở về phòng làm việc. Tối hôm qua Liên Vũ Phàm uống say đến giữa trưa mới tỉnh, cũng không ai quản Nguyên Lạc Nhật, hắn thì rất sốt ruột muốn trở về phòng làm việc, lúc trước đã thỏa thuận với fans trong phòng phát sóng trực tiếp, rằng là buổi tối cùng nhau phát sóng cùng học luật.

"Sao cậu lại ở dưới gầm bàn? Dưới đó không có nhiều ánh sáng, đã bị cận thị rồi còn không biết đường bảo vệ mắt?" Liên Vũ Phàm đỡ trán nói, hắn cảm thấy từ cái lúc bị điều tới khu Húc Dương thì không có chuyện nào khiến hắn hài lòng.

"Dưới gầm bàn thì mới an toàn," Nguyên Lạc Nhật nói, "Cận thị thì cũng không phải vấn đề gì lớn, tôi đeo kính gọng thoải mái hơn kính áp tròng, thế này thì sẽ khiến mắt tôi không bị lộ ra ngoài."

Nguyên Lạc Nhật mới không thèm lo lắng về việc cận hay loạn thị nữa, đại thần Thông Quan Giả đã đáp ứng hắn là sau này sẽ giúp hắn điều trị đôi mắt rồi!

Nguyên Lạc Nhật sau khi chính mắt nhìn thấy người đàn ông mặc áo đen chữa thương cho ông chú thủ hộ đẹp trai thì khẳng định rằng năng lực chữa trị của người áo đen còn mạnh hơn so với thuốc của hệ thống, hắn chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi thì tốt rồi.

Nhưng mà khi đại thần điều trị thì cũng cần tiếp xúc thân mật một ít, Nguyên Lạc Nhật mím môi, cho dù là thần tượng thì hắn cũng không quá nguyện ý.

"Úc Hoa nói phòng làm việc mới tuyển dụng một giám đốc mới, cậu có biết đó là kẻ phá hoại nào không? Có phải kẻ phá hoại 192 còn chưa chết hay không?" Liên Vũ Phàm hỏi.

Bản năng của Liên Vũ Phàm cảm thấy rằng những nhân viên trong cái phòng làm việc hỏng hóc này, hoặc là đồng nghiệp của người thủ hộ theo yêu cầu công việc, hoặc là kẻ phá hoại mới. Ngay cả khi Úc Hoa gia nhập một cách tình cờ, thì ít nhất anh ta cũng là người nhà người thủ hộ.

"Có, có người mới? Tôi không biết." Nguyên Lạc Nhật đẩy mắt kính nói, "Ngày hôm qua tôi cùng với anh tới căn cứ, trên xe cũng bị tịch thu điện thoại nên cũng không nhận được tin nhắn."

Căn cứ là không cho phép đám người Nguyên Lạc Nhật mang theo điện thoại, ngay cả điện thoại của Liên Vũ Phàm gửi tin nhắn cho Úc Hoa cũng là đặc chế, bởi vì thân phận đặc biệt làm gián điệp, có thể ứng dụng điện thoại động có các chức năng che giấu vị trí, Vưu Chính Bình cũng không đủ tư cách dùng điện thoại này để liên hệ với người bên ngoài trong căn cứ.

"Ừ đúng rồi." Liên Vũ Phàm xoa huyệt thái dương hơi ẩn đau nói, "Cậu chờ một chút, nửa tiếng sau tôi mang cậu trở về phòng làm việc."

Khi Liên Vũ Phàm rửa mặt sửa sang lại quần áo, thì Nguyên Lạc Nhật tìm nhân viên công tác để làm thủ tục mượn sách, sau đó ký tên vào phiếu thu vật tư (mắt kính). Các khoản chi phí này đều do Tổ Chức Thủ Hộ chi trả, cho dù kinh phí có sung túc, nhưng mục đích của mọi khoản tiền đều cần phải được ghi chép chi tiết, đây cũng là ngăn ngừa việc nảy sinh tình trạng tham nhũng.

Sau khi Nguyên Lạc Nhật hoa mắt chóng mặt, Liên Vũ Phàm mang theo người rời khỏi căn cứ, trên đường đi còn gửi cho Úc Hoa một đoạn tin nhắn: Tôi sẽ làm thêm giờ, cuối tuần cũng sẽ đi làm bình thường, tôi sẽ không để anh lấy cớ để tìm người thay thế tôi!

Yay! Nhìn thấy tin nhắn, nội tâm Úc Hoa khoa tay múa chân làm động tác cái kéo, nhưng bên ngoài vẫn duy trì bộ dáng trầm ổn.

Tiểu Vưu nói rằng Sầm Tiêu sẽ không đi làm, thích đi chơi chỗ nào thì đi chỗ đó; Liên Vũ Phàm thì đáp ứng làm thêm giờ vào thứ bảy, điều đó có nghĩa là những người thủ hộ sẽ không có bất cứ hành động nào vào ngày thứ bảy, đó sẽ là một thế giới hai người thực sự của anh và Tiểu Vưu.

Sạch sẽ, chỉ có hai người bọn họ, không có Sầm Tiêu hay là túi tiền Sầm Tiêu, không có Liên Vũ Phàm cũng như những người thủ hộ, cũng không có kẻ phá hoại, chỉ có thế giới hai người!

Trong đầu Úc Hoa nhanh chóng lướt qua vô số địa điểm hẹn hò ở khu Húc Dương, tự động sắp xếp và tổ chức một bộ kế hoạch hẹn hò tốt nhất, lúc này Vưu Chính Bình lại vươn tay muốn ôm một cái: "Trước đây mỗi lần hẹn hò thì anh luôn là người sắp xếp thời gian, anh phụ trách việc phương tiện đi lại, anh phụ trách tìm quán ăn ngon, anh phụ trách tìm phim hay, anh phụ trách tìm...... Chỗ ở vào buổi tối, khụ khụ, còn em chỉ phụ trách việc ngu ngốc. Lần này toàn bộ đều giao cho em được không, em sẽ sắp xếp."

Úc Hoa lập tức ôm lấy người yêu hiếm khi làm nũng của mình, cúi đầu cọ cọ vào mũi cậu, trong mắt tràn đầy ý cười: "Được, lần này anh đều nghe theo ý em, dù kế hoạch có tốt hay không thì em cũng không được đi tìm nhóm người Sầm Tiêu giúp đỡ."

"Hừ, còn cần đến bọn họ sao!" Vưu Chính Bình khinh thường nói, "Em nghi ngờ rằng trước đây mỗi lần hai chúng ta hẹn hò đều gắp phải tình trạng gà bay chó sủa, tất cả đều là do bọn họ, toàn một đám ăn bám. Không có bọn họ giúp đỡ thì em còn làm tốt hơn!"

"Được rồi, nghe theo em." Úc Hoa ân cần nói.

Vưu Chính Bình buông tay ra, đầu tiếp tục ăn vạ trên đùi Úc Hoa, mặt thì cọ cọ vào đó.

Đột nhiên có một cảm giác quen thuộc từ sau đầu của Vưu Chính Bình truyền đến, anh vỗ nhẹ vào đầu cậu, chớp chớp mắt.

Sao có vẻ giống như là......

Lúc này, nồi áp suất trong nhà bếp kêu lên, Úc Hoa đứng dậy nói: "Đồ ăn nhẹ làm cho em nên nấu sôi rồi đem chiên một chút, chờ sau khi tản nhiệt thì đóng gói trong túi chân không sẽ tốt hơn, như vậy thì mang theo sẽ tiện, sẽ không bởi vì mùi hương mà bị người khác phát hiện."

Úc Hoa thân là một người chồng nhân thê đức hạnh, trong nhà đều có tất cả các dụng cụ, làm sao mà không có máy ép chân không được.

Úc Hoa đứng dậy mở nồi áp suất, mùi thơm của thịt bốc ra xông vào mũi, Vưu Chính Bình bị mùi thơm hấp dẫn, đi vòng vòng bên cạnh nồi áp suất giống hệt như một con mèo.

Mỗi lần Vưu Chính Bình đi qua đi lạ, cánh tay của cậu đều không tự chủ được mà chạm vào Úc Hoa, Úc Hoa bất đắc dĩ nói: "Cái này là để cho em mang theo khi đi làm, bây giờ muốn ăn liền thì không có đâu."

"Nhưng mà ba ngày sau em mới đi làm, cho dù anh có mang đi niêm phong nó lại thì đồ ăn cũng biến mất mà thôi, như vậy thì càng lãng phí túi chân không á." Vưu Chính Bình chớp chớp mắt nói, "Không phải lúc làm đồ ăn nhẹ là nên làm trước một ngày sao."

"Trước một ngày đi làm không phải chúng ta phải đi hẹn hò sao?" Úc Hoa nhấn nhấn vào trán Vưu Chính Bình, "Em là não cá vàng sao? Chỉ có bảy giây trí nhớ."

"À." Vưu Chính Bình tham lam nhìn miếng thịt trong nồi áp suất, liếm môi dưới đáng thương vô cùng nói, "Thôi được rồi."

Nhìn thấy bộ dạng tủi thân vô cùng tận của cậu, Úc Hoa không khỏi cười, anh bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Được rồi, cùng lắm thì anh dậy sớm làm, cái này em ăn đi."

Ánh mắt Vưu Chính Bình sáng lên, vừa định đưa tay nhận lấy thì Úc Hoa vỗ nhẹ lên mu bàn tay cậu: "Không được phép dùng tay cầm, rửa tay xong thì dùng đũa, hơn nữa chỉ có thể ăn một miếng, còn lại sau khi chiên xong thì em có thể ăn tùy thích."

Vưu Chính Bình vô cùng phấn chấn rửa tay sạch sẽ nhiều lần, cầm lấy đũa gắp một miếng thịt, hạnh phúc đến nỗi đôi mắt híp lại.

Bỗng nhiên, cậu sờ sờ sau đầu của mình, nghi hoặc nói: "Vừa rồi em định nói cái gì đó? Có phải là quên mất chuyện gì rồi không trời?"

Lúc này Úc Hoa đã bắt đầu bật chảo chiên thịt, Vưu Chính Bình ngửi thấy mùi hương, thật sự không có cách nào tập trung được, dứt khoát không thèm nhớ nữa, chuyên tâm nhìn chằm chằm miếng thịt trong nồi.

Sau khi để một ít đồ ăn nhẹ lên bàn cà phê cho Vưu Chính Bình, lại lần nữa dặn dò Vưu Chính Bình nhất định phải dùng đũa, không được dùng tay cầm trực tiếp, sau đó Úc Hoa mang theo máy vi tính đến phòng làm việc.

Nếu như thứ bảy anh nghỉ, vậy thì chắc chắn ngày mai anh cũng sẽ nghỉ luôn (dù sao thì Tiểu Vưu cũng hiếm khi được nghỉ, cho nên nhất định phải ở cùng em ấy), tốt nhất là phải xử lý xong công việc chính thức này đã.

Úc Hoa tìm được tổ sản xuất của chương trình tài năng thông qua internet, một lần nữa cùng đối phương thương lượng lại hợp đồng của Nguyên Lạc Nhật, sửa hợp đồng lại thành bản hợp đồng tuy không kiếm được nhiều tiền cũng như không ký hợp đồng mua bán, nhưng rất có lợi cho sự phát triển sau này của Nguyên Lạc Nhật.

Nguyên Lạc Nhật đã có thể tránh được một kiếp, cũng là nhờ ít nhiều gì thì cậu ta đã giúp đỡ Tiểu Vưu bảo vệ đứa trẻ khi nó ngã xuống trên sân thượng. Khi Tiểu Vưu chiến đấu với kẻ phá hoại 192 và không thể quan tâm chăm sóc tới những đứa trẻ thì Nguyên Lạc Nhật đã lén ôm ba đứa trẻ lên rồi chuyển chúng tới nơi cách kẻ phá hoại 192 rất xa, cũng coi như là giải tỏa nỗi lo lắng của Vưu Chính Bình.

Nếu như cậu ta lập công thì Úc Hoa cũng sẽ có ưu đãi cho công thần, cho Nguyên Lạc Nhật một tương lai đi, còn việc phát triển tài năng như thế nào trong chương trình thì tùy thuộc vào sự thể hiện của cậu ta đi.

Khi Vưu Chính Bình hạnh phúc ăn đồ ăn, Úc Hoa bận việc công tác thì Liên Vũ Phàm đã mang theo Nguyên Lạc Nhật trở lại phòng làm việc, vừa bước vào thì nhìn thấy Chân Lê đang xoạc chân, trong phòng cũng không có ai khác.

"Giám đốc mới mà Úc Hoa nói đâu? Là kẻ phá hoại sao?" Liên Vũ Phàm vội vàng hỏi.

Chân Lê: "......"

Hắn run rẩy vươn ngón tay chỉ về phía dưới chân mình, một chú Husky nhỏ bị xích vào chân ghế, trước mặt có một bát đầy thức ăn cho chó, mà nó thì một mẩu thức ăn cho chó nó cũng không ăn.

Liên Vũ Phàm: "...... Đây là giám đốc quan hệ công chúng mới?"

Chân Lê gật gật đầu: "Úc Hoa nếu là có, thì đúng là như vậy."

Liên Vũ Phàm: "......"

Úc Hoa rốt cuộc là cái chủng loại ma quỷ gì thế?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi