QUÝ NGÀI SẦU BI MUỐN SỐNG BÌNH YÊN

Cây kim châm nhỏ nhìn như cao su lưu hoá, nhưng thực ra đó là một loại kim loại mà chưa từng biết qua, Vưu Chính Bình chỉ coi nó là cao su lưu hoá, trợn mắt nói dối.

Cả hai người hỗ trợ lẫn nhau đi qua thông đạo hẹp, tiến vào một mê cung, một dòng chữ màu xanh lục bảo xuất hiện trên nền kim loại màu trắng bạc ở lối vào mê cung: Bạn đã phải chịu trăm cay nghìn đắng để vượt qua cơ quan của thông đạo, đi vào mê cung, mê cung là tuyến phòng thủ thứ hai của chủ nhân hầm mộ, có lẽ là được bảo vệ bởi những sinh vật kỳ lạ. Muốn thông qua mê cung, bạn phải bán đứng người bạn đồng hành của mình, bạn đã sẵn sàng chưa?

"Thiết kế của mật thất này có chút thú vị nha," Vưu Chính Bình sờ cằm nói, "Sinh vật kỳ lạ...... Đây là nhân viên sao? Có lẽ là ăn mặc trang điểm rất đáng sợ, em không thể sợ hãi."

Vưu Chính Bình nói trước để lỡ đâu trong mê cung thực sự xuất hiện quái vật sẽ khiến cho Úc Hoa nghi ngờ.

Mê cung rộng khoảng 1,5 mét, có thể để cho hai ba người sóng vai đi cùng nhau, độ rộng này càng khiến cho Vưu Chính Bình bất an hơn, cậu mơ hồ cảm thấy những người nấp sau mê cung đang muốn tách chồng chồng cậu ra.

"Đối phương muốn lặng lẽ tách hai chúng ta ra, xem ra mục đích thực sự chỉ có một người, mục tiêu là mình hay là Úc Hoa?" Vưu Chính Bình thầm nghĩ, "Nếu là mình, hẳn là thân phận người thủ hộ của mình đã bại lộ, nhưng nếu đối phương biết thân phận của cậu thì phương thức tấn công kia không thể đơn giản như vậy, nhưng những cạm bẫy mà họ gặp chỉ là trò trẻ con, khả năng mình là mục tiếu không lớn. Vậy tại sao lại là Úc Hoa?"

Vưu Chính Bình nắm chặt tay Úc Hoa tay, nghiêng đầu nhìn người đàn ông hiền lành tốt bụng khiến cậu yên tâm này, nhìn thấy Úc Hoa cởi áo sơ mi mặc cho Vưu Chính Bình, mà dưới lớp áo sơ mi của Úc Hoa thế nhưng còn có một chiếc áo ba lỗ!

Úc Hoa nói: "Anh cảm thấy điều hòa trong mật thất có hơi thấp, trong người anh còn mặc áo ba lỗ nữa, còn áo sơ mi em mặc vào đi."

Vưu Chính Bình: "......"

Cậu cũng không biết từ khi nào mà Úc Hoa lại mặc một chiếc áo ba lỗ trong áo sơ mi giống như mấy người đàn ông trung niên lớn tuổi như vậy, một ngày nóng như vậy, anh ấy không sợ bị nổi mẩn ngứa sao?

Được rồi, Úc Hoa là người thích giữ gìn sức khỏe, lúc nào cũng sẽ giữ ấm phần eo và bụng, dù sao thì anh cũng là một người đàn ông muốn rèn luyện sức mạnh của eo đến trăm tuổi.

Quần áo của Úc Hoa lớn hơn Vưu Chính Bình một số, chiếc áo sơ mi lỏng lẻo tròng lên người Vưu Chính Bình liền có một cảm giác tùy ý khác.

Cảm nhận được hơi thở thuộc về Úc Hoa bao phủ khắp cơ thể mình, trong lòng Vưu Chính Bình nóng lên, lúc này cảm xúc của cậu ổn định chưa từng có, nhanh chóng nghĩ ra biện pháp đối phó, cũng nhanh chóng đoán được vì sao đối phương lại muốn đối phó Úc Hoa.

Bởi vì Úc Hoa là nhân viên phòng làm việc của Chân Lê, là người bình thường duy nhất trong phòng làm việc, cách tốt nhất để bất động thanh sắc tiếp cận hai người Chân, Nguyên dưới sự bảo vệ của Tổ Chức Thủ Hộ là lặng lẽ thay thế Úc Hoa. So với kẻ phá hoại 192 gióng trống khua chiêng, cái cách hoạt động bí mật của kẻ phá hoại mới này càng đáng sợ hơn, nếu không phải hôm nay đúng lúc cậu hẹn hò với Úc Hoa, chỉ sợ......

Không! Đúng là bởi vì Úc Hoa là một người chăm sóc gia đình, phạm vi hoạt động hàng ngày luôn ở tại văn phòng và ở nhà, phần lớn thời gian đều ở chung với ba người Chân, Nguyên, Liên, kẻ phá hoại mới sẽ không thể xuống tay dễ dàng nên chỉ có thể lựa chọn ngày hẹn hò hôm nay.

Mặc dù suy đoán của Vưu Chính Bình không hoàn toàn chính xác, nhưng cậu cũng đã đoán được đại khái phương thức hành động của đối phương.

Đầu óc của cậu có chút nặng trĩu, nhưng ngoài mặt lại duy trì dáng vẻ thoải mái, cùng Úc Hoa nói nói cười cười, cảm khái mật thất thật dụng tâm.

Vưu Chính Bình nói: "Chờ sau khi trở về thì em nhất định sẽ lên diễn đàn khen mật thất này một phen, quả thực là khiến cho người ta không tưởng tượng nổi mà."

Tất nhiên cậu biết rằng những kẻ phá hoại đang theo dõi họ theo phương thức nào đó, hy vọng thông qua cuộc đối thoại này thì những kẻ phá hoại sẽ xua tan ý định xuống tay với Úc Hoa. Đối phương âm thầm hành động thì nhất định không muốn người thủ hộ phát hiện, một khi đăng bài lên thì sẽ rất dễ dàng bị bại lộ, đối phương nghe được những lời này thì chắc chắn sẽ có hành động.

Vưu Chính Bình kiên nhẫn đợi trong chốc lát, cố ý cọ xát vào lối vào của mê cung, nhưng không thấy đối phương có bất cứ hành động gì, chẳng lẽ bọn họ không sợ bị người thủ hộ phát hiện sao? Cứ tự tin như vậy sao?

Hai người tay trong tay vai kề vai đi hết con đường bên phải trong mê cung, thế nhưng lại trở về lối vào.

"Mê cung này có chút thú vị à, lần này chúng ta đi đường bên trái đi." Vưu Chính Bình nói.

Hai người một đường quẹo trái lại trở về lối vào một lần nữa, căn bản không có biện pháp đi ra ngoài, cũng không có gặp cái gọi là quái vật.

Lúc này dòng chữ nhắc nhở trước lối vào đã thay đổi: Đây là mê cung mà hai người không thể đến được lối ra, nếu bạn muốn tìm đường thì nhất định bạn phải bỏ rơi người bạn đồng hành của mình, một mình tiến lên phía trước. Có vũ khí và gông xiềng ở bên cạnh, người chiến thắng có thể buộc bạn đồng hành của mình vào gông xiềng đó.

Với sự xuất hiện của dòng chữ này, trên bức tường ở lối vào mê cung xuất hiện hai con dao găm và bốn chiếc khóa sắt có thể trói tay chân của con người vào tường.

Cho dù là Vưu Chính Bình hay là Úc Hoa tiến vào mê cung thì kẻ phá hoại mới đều có khả năng bắt được Úc Hoa.

Biểu tình của Vưu Chính Bình có chút khẩn trương, cậu sợ Úc Hoa vốn thích những bộ phim truyền hình gay cấn rồi cảm thấy hứng thú đối với căn mật thất này, đưa ra kiến nghị trói một người lại, ở trong mắt Úc Hoa, nơi này chỉ là một cái mật thất bình thường, cái gọi là bỏ rơi bạn đồng hành cũng chỉ là biện pháp tạm thời, lỡ đâu Úc Hoa chấp nhận lời đề nghị của đối phương thì cậu nên phản bác như thế nào đây?

Đột nhiên lúc này Úc Hoa nói: "Căn cứ vào những cuốn tiểu thuyết hồi hộp, phim truyền hình hay truyện tranh mà anh từng xem, việc từ bỏ bạn đồng hành của mình chính là tìm tới cái chết, nhất định sẽ không có cách nào qua cửa, này hẳn là một cuộc khảo nghiệm nhân tính, chúng ta tuyệt đối không thể trúng kế."

Nói xong anh còn gãi gãi vào lòng bàn tay của Vưu Chính Bình, thâm tình nói: "Cho dù thương nhân có cố tình thiết kế để tách chúng ta ra thì mới có thể qua cửa thì anh cũng khăng khăng làm con ghẻ* của Tiểu Vưu."

*Nguyên văn (拖油瓶): đại loại là rắc rối, phiền phức.

Trong lòng Vưu Chính Bình cảm thấy yên tâm còn có chút ngọt ngào, Úc Hoa là một người sẽ không bao giờ bỏ rơi bản thân dù chỉ đang chơi game.

Cậu vẫn còn nhớ rõ thời điểm yêu nhau, hai người bọn họ cùng với Sầm Tiêu chơi đấu địa chủ, khi Sầm Tiêu làm địa chủ, cặp chồng chồng u sầu đã liên thủ đánh Sầm Tiêu; khi Vưu Chính Bình làm địa chủ, Úc Hoa sẽ liều mạng đập chết Sầm Tiêu rồi chia bài cho Vưu Chính Bình; đến nỗi Vưu Chính Bình và Sầm Tiêu liên thủ để đối phó địa chủ Úc Hoa? Xin lỗi, không hề có tình huống này, Úc Hoa một lần địa chủ cũng không cướp, chuyên tâm chờ Tiểu Vưu thả bài, cuối cùng anh chờ đến khi Sầm Tiêu trở mặt xé bài mới dừng lại, từ đó về sau, Sầm Tiêu không bao giờ chơi đấu địa chủ với cặp chồng chồng u sầu này nữa.

"Anh có mang theo bút không?" Vưu Chính Bình hỏi.

Úc Hoa chính là một cái hộp bách bảo, anh lấy ra một cây bút và một cuốn sổ nhỏ từ trong túi áo sơ mi trước ngực mà Vưu Chính Bình đang mặc.

Vưu Chính Bình dựa theo trí nhớ vẽ mô hình mê cung lên giấy, cậu có trí nhớ không gian rất mạnh, cậu đã vẽ một con đường đã đi hai lần mà không có bất kỳ sự khác biệt nào, sau đó tích hợp chúng và một bản đồ, từ bản đồ có thể thấy được rằng trong mê cung chỉ có 30% bản đồ là họ chưa đi qua.

Kẻ phá hoại có thể thay đổi đường đi của mê cung, khẳng định sẽ không lưu lại đường ra cho bọn họ, nhưng Vưu Chính Bình có thể ép buộc kẻ phá hoại, cậu bâng quơ nhìn đồng hồ và nói: "Cái này mê cung đi một vòng tốn nửa tiếng, hơn nữa cần phải đi theo từng đợt, sau khi người chơi đợt trước hết thì người chơi đợt sau mới được vào. Chỉ mất 10 phút cho màn chơi đầu tiên, anh nói xem chúng ta đi quá chậm, liệu những người chơi sau có kháng nghị hay không?"

Úc Hoa lập tức hiểu ý của Vưu Chính Bình, cũng phối hợp nói: "Không chỉ kháng nghị thôi, còn có thể gọi điện thoại khiếu nại người chơi, những năm gần đây mọi người cứ thích report, phòng phát sóng trực tiếp của Chân Lê cứ hai ba ngày là bị người ta lấy đủ loại phương thức cổ quái tào lao report, report còn đăng lên Weibo và các video ngắn, khiến cho vấn đề trở nên rùm beng lên khiến mọi người đều biết. Một khi rắc rối lớn, hàng chục triệu người sẽ mắng chửi chúng ta đầy đầu, muốn thay đổi suy nghĩ của mọi người là không có khả năng."

Úc Hoa một câu hai nghĩa, ngụ ý với Hoàn Tử Hư rằng trò chơi mật thất này không phải là thứ mà hắn có thể tùy tiện chơi, thời hạn là nửa tiếng, sau nửa tiếng nếu như không có người nào thoát ra thì khách hàng bên ngoài cũng sẽ không chờ đợi, một khi bị khiếu nại thì hắn cũng không thể thay đổi "Tiềm thức" của mọi người.

Hoàn Tử Hư đang giám sát hai người siết chặt cánh tay rắn chắc của Phong Khôi, hắn nhíu mày nói: "Anh có thể khống chế internet của thế giới này không?"

Phong Khôi lắc đầu nói: "Bình thường...... Hacker...... Có thể, trái với...... Quy tắc của thế giới...... Không được."

"Quy tắc của thế giới?" Hoàn Tử Hư bối rối nói, "Nhiều năm rồi tôi chưa nghe tới cái thuật ngữ này."

Thế giới bên trong hệ thống là không tồn tại quy tắc thế giới, quy tắc của hệ thống mới là quy tắc, thời điểm chấp hành nhiệm vụ ở thế giới chưa khai phá thì mới có thể nhắc tới quy tắc của thế giới. Hoàn Tử Hư đã trao đổi thông tin từ những người sống sót nghe thấy thế giới chưa khai phá, biết được rằng sẽ có một lực lượng pháp luật bí ẩn trong thế giới chưa khai phá chống lại hệ thống, chỉ khi có thể phá vỡ quy tắc của thế giới, hệ thống mới có thể dần dần khống chế thế giới chưa khai phá.

"Cho nên chúng ta chỉ có thể hành động ở phạm vi nhỏ, không thể gây ra quá nhiều thay đổi trên thế giới." Hoàn Tử Hư nói, "Được rồi, nửa tiếng thì nửa tiếng, binh hành hiểm chiêu*, Phong Khôi, anh bật chế độ máy móc ra đi, đi vào đó bắt Úc Hoa, sau khi bắt được thì tôi sẽ thay đổi "Tiềm thức" của Vưu Chính Bình, để cho cậu ta nghĩ rằng mình và Úc Hoa cãi nhau trong mật thất, Úc Hoa giận dữ rời đi."

*Nguyên văn (兵行险着): Ý nói trong tình thế nguy cấp đưa ra độc chiêu có thể tổn hại bản thân nhưng cũng có cơ may lật ngược tình thế.

"Đã rõ." Phong Khôi nghe thấy mệnh lênh của Hoàn Tử Hư, da thịt bên ngoài mở ra, bộ xương máy móc bọc lấy da biến thành một bộ xương thép cao hơn hai mét.

Phong Khôi điều khiển thông đạo trong mật thất rồi trực tiếp đi vào mê cung, lẳng lặng chờ đợi sự xuất hiện của cặp chồng chồng u sầu.

Khi hắn rời khỏi phòng, tai nghe có dây kết nối hai người cũng đổi thành tai nghe không dây, để cho Hoàn Tử Hư có thể đưa ra chỉ thị ở một nơi khác bất kỳ lúc nào.

Cặp chồng chồng u sầu dựa theo bản đồ mê cung mà Vưu Chính Bình vẽ, một đường đi đến khu vực 30% chưa từng đi qua thì bắt gặp một bộ xương máy móc có đầu gần như chạm vào tường.

Đây là đạo cụ hay là năng lực của ké phá hoại? Vưu Chính Bình khẩn trương nuốt nước miếng, siết chặt tay Úc Hoa nói: "Wow! Đây có phải là nhân viên hay không? Cái áo khoác xương khô máy móc sao mà làm được thế, giống y như thiệt luôn, có phải là vỏ kim loại thật không ta? Mặc cái này vào chắc là nặng lắm đó!"

Sau đó cậu đánh bạo cố ý sờ sờ bộ xương máy móc, còn chưa kịp đụng vào bộ xương máy móc đó, Phong Khôi dùng âm thanh tổng hợp máy móc nói: "Nhân loại, là các ngươi quấy rầy giấc ngủ của ta sao?

"Ta không có ý định tổn thương nhân loại, các ngươi có thể tự mình rời đi, nhưng ta đã ngủ say quá nhiều năm, yêu cầu hai người các ngươi để lại một người đi cùng ta, ta sẽ cho người còn lại rời khỏi mê cung."

"Không được!" Lòng bàn tay của Vưu Chính Bình đều là mồ hôi, trực giác nói cho câu biết, cậu đã gặp phải một kẻ phá hoại vô cùng mạnh, "Tôi và người yêu của sẽ ở cùng với nhau đến bạc đầu, dù vì điều gì thì chúng tôi cũng phải ở bên nhau, ngươi không thể chia chia cắt chúng tôi!"

Khi cậu nói chuyện thì ôm lấy Úc Hoa giống như con bạch tuột, hai tay hai chân treo trên người Úc Hoa, cơ bắp sau lưng căng chặt, chuẩn bị sẵn sàng giấu Úc Hoa vào không gian thứ hai bất kỳ lúc nào.

Bây giờ kẻ phá hoại đã hiện thân thì một trận chiến khốc liệt chắc chắn sẽ diễn ra, lúc này việc ngoan cố che giấu thân phận của mình chính là cắn răng chịu đựng một chút. Vưu Chính Bình đã nghĩ về cách giải thích với Úc Hoa sau cuộc chiến này, cũng hạ quyết tâm, cho dù phát sinh bất cứ chuyện gì thì cũng sẽ không ly hôn, cho dù Úc Hoa thu thập đồ đạc muốn ở riêng thì cậu cũng sẽ hóa thân thành kẻ vô lại, ăn vạ Úc Hoa không bỏ!

Đương nhiên, Úc Hoa cũng đã nhận ra bộ xương máy móc là kẻ phá hoại Phong Khôi, anh trấn an vỗ nhẹ vào lưng Vưu Chính Bình, trầm giọng nói: "Anh cũng vậy, anh sẽ không bao giờ buông em ra."

Úc Hoa hy vọng rằng Tiểu Vưu có thể thông qua các dấu vết anh để lại mà khám phá ra thân phận của anh, mà không phải là bị bức ra tay dưới tình huống này. Cậu chủ động phát hiện thì có thời gian suy nghĩ, anh đã giấu rất nhiều chứng cứ ở trong nhà, cũng đặt rất nhiều bằng chứng cạnh những vật kỷ niệm khi họ gặp và yêu nhau, Tiểu Vưu sẽ xem lại những bằng chứng đó khi nhìn thấy những món quà lưu niệm tượng trưng cho tình yêu của bọn họ, có lẽ em ấy có thể suy nghĩ rồi mới hành động. Nhưng nếu là trực tiếp bại lộ trong trận chiến thì nhất đinh Tiểu Vưu sẽ tức giận.

Đến lúc đó......

Cho dù anh lợi dụng thân phận người áo đen ép Tổ Chức Thủ Hộ đưa Tiểu Vưu tới để liên hôn, anh cũng nhất quyết không ly hôn! Trong mắt của Úc Hoa hiện lên một tia âm ngoan.

Bộ xương máy móc nhìn thấy hai nhân loại "Thấp bé" ôm chặt nhau, nghiên đầu, ngồi xổm xuống, dùng thanh âm máy móc nói: "Sẽ không chết, để lại một người ở cùng ta là được."

"Không, chúng tôi phải ở cùng nhau, cũng phải đi cùng nhau, cái chết cũng không chia cắt được chúng tôi!" Vưu Chính Bình kiên quyết nói.

"Mặc kệ bọn họ đi," Hoàn Tử Hư một đường theo dõi hai người bọn họ, cẩu lương đã sớm nôn từ lâu, "Cậy mạnh tách ra bọn họ ra bắt Úc Hoa đi, tôi sẽ thay đổi " Tiềm thức" của Vưu Chính Bình, yên tâm!"

Phong Khôi từ trước đến nay luôn nghe chỉ thị của Hoàn Tử Hư lại không động thủ, hắn nâng tay lên cách đỉnh đầu cặp chồng chồng u sầu 5 centimet mà không tiếp tục ấn xuống dưới.

Vưu Chính Bình và Úc Hoa đồng thời siết chặt nắm tay, chỉ cần bàn tay của bộ xương máy móc di chuyển xuống 1 centimet, bọn họ sẽ ra tay!

"Xách Úc Hoa rồi chạy đi, ra tay!" Hoàn Tử Hư ra lệnh nói.

Phong Khôi méo mó cúi đầu máy móc, hai tia sáng màu hồng hiện ra trong hốc mắt sâu hun hút của bộ xương khô, quét nhìn cặp chồng chồng u sầu từ trên xuống dưới, hắn có thể "Xem" huyết áp, nhịp tim, tốc độ máu chảy, sự tiết hormone của hai người giống như kiểm tra sức khỏe, rồi từ đó có thể phán đoán hai người có đang nói dối hay không.

Bàn tay lơ lững trên đỉnh đầu bọn họ rời đi, trong tầm mắt có chút nghi hoặc của cặp chồng chồng u sầu, Phong Khôi ngồi xếp bằng, hai tay đặt lên đầu gối bằng kim loại, đầu ngón tay ước chừng dài nửa mét gõ xuống đất, hắn hỏi Vưu Chính Bình bằng chính giọng thật của mình: "Nếu...... Úc Hoa...... Sắp chết, đem...... Xương cốt của cậu...... Đổi thành...... Kim loại, cậu...... Có thể...... Cứu hắn, nhưng mà...... Cậu từ nay về sau...... Sẽ không phải là...... Người, cậu...... Sẽ...... Cứu sao?"

"Sẽ!" Vưu Chính Bình không do dự một chút nào, chém đinh chặt sắt nói. Cậu nhìn bộ xương máy móc một cách khó hiểu, không rõ kẻ phá hoại muốn làm cái gì.

Giác quan thứ sáu tuyệt vời của Vưu Chính Bình cảm nhận được một cổ hơi thở hoài niệm từ bộ xương máy móc.

"Phong Khôi?" Hoàn Tử Hư thông qua tai nghe hỏi.

"Cậu...... Muốn cùng hắn...... Cãi nhau sao?" Phong Khôi hỏi Úc Hoa một chút.

"Không có khả năng cãi nhau," Úc Hoa lộ ra một nụ cười hạnh phúc, "Chúng tôi sao có thể cãi nhau được?"

Thời điểm mới vừa kết hôm, thói quen sinh hoạt của hai người khác nhau, thật ra cũng đã từng cãi nhau, chỉ là Úc Hoa tương đối trưởng thành hơn, anh không muốn ầm ĩ với Vưu Chính Bình, mà chỉ yên lặng cúi đầu dọn dẹp nhà.

Sau khi Vưu Chính Bình tự mình nổ tung long trời lở đất giống như một ái chảo chiên, nhìn thấy Úc Hoa yên lặng lấy tay vò vò quần áo, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, cậu từ phía sau ôm lấy Úc Hoa, thấp giọng hỏi: "Chúng ta đừng cãi nhau được không?"

"Chúng ta không có cãi nhau," Úc Hoa dùng tạp dề lau tay, quay đầu lại dùng bàn tay lạnh sờ lên vầng trán của Vưu Chính Bình, "Chúng ta chỉ là đang thích nghi với lối sống của nhau."

Chỉ là cái sờ này đã khiến cho Vưu Chính Bình thương gân động cốt, nhìn thấy bối cảnh của Úc Hoa xoa quần áo, cậu liền buồn bực đến mức suýt khóc, cậu cũng không chịu được một trận cãi lớn với Úc Hoa.

"Tôi vĩnh viễn sẽ không cãi nhau với anh ấy," Vưu Chính Bình dựa đầu vào vai Úc Hoa, "Nếu cãi nhau, tôi sẽ không tha thứ cho chính mình."

Phong Khôi dừng lại giống như bị lag, hắn tháo tai nghe ra, không nghe theo lời của Hoàn Tử Hư, ngón tay máy móc bấm bấm vào Vưu Chính Bình và Úc Hoa, vẽ một trái tim màu hồng trước mặt hai người họ. Trái tim màu hồng trong suốt nổ tung như một hiệu ứng đặc biệt của máy tính, các mảnh vỡ biến thành vô số trái tim nhỏ màu hồng, bao bọc lấy hai người đang ôm chặt gắt gao.

"Các bạn, vượt qua...... Bài kiểm tra, sau này...... Phải...... Hạnh phúc." Phong Khôi nói.

Hắn vỗ tay thật mạnh, phía sau xuất hiện lối ra của mê cung.

Phong Khôi bấm nút thoát ra, chiếc cằm máy móc mở ra, phát ra tiếng cười "Cạch cạch cạch".

"Lối ra?" Vẻ mặt của Vưu Chính Bình không thể tưởng tượng nổi, đây là có chuyện gì? Trận chiến khốc liệt đâu? Những kẻ phá hoại âm hiểm xảo trá đâu?

"Lối ra." Phong Khôi mỉm cười, chiếc cằm máy móc buông lỏng xuống, hắn duỗi tay kéo chiếc cằm lên, ngón tay biến thành tua vít mười đầu, vặn lại cái vít lỏng lẻo trên miệng hắn.

Vưu Chính Bình và Úc Hoa đẩy lối ra của mê cung giống như một giấc mơ, phát hiện chính mình đã trở lại lối vào mật thất, chỗ này có một nhân viên vào cửa, cô lộ ra một nụ cười chuyên nghiệp nói với hai người: "Hành trình đến lăng mộ của hai vị đã kết thúc, chúc mừng hai vị đã trở về xã hội bình thường."

Kết, kết thúc? Vưu Chính Bình quay đầu lại, cửa lăng mộ đã đóng chặt, cuộc mạo hiểm vừa rồi giống như một giấc mơ.

Chẳng lẽ cậu được một kẻ phá hoại chúc phúc sao? Vưu Chính Bình nhảy khỏi người Úc Hoa, tháo dây thừng buộc quanh eo, thầm nghĩ thật là khó hiểu.

Kẻ phá hoại này đến cùng là muốn làm cái gì? Chẳng lẽ chính là muốn kiểm tra tình cảm chồng chồng bọn họ sao?

Hoàn Tử Hư cũng muốn biết, Phong Khôi rốt cuộc đang làm cái gì.

Sau khi cặp chồng chồng u sầu rời đi, Phong Khôi đã khôi phục lại kết cấu của mật thất, còn chu đáo gia cố bức tường chính của căn phòng bằng kim loại dự trữ của mình để tránh cho mật thất bị hắn cải tạo mà bị sập.

Sau khi hoàn thành việc sửa sang, Phong Khôi mới biến lại thành hình người trở lại bên cạnh Hoàn Tử Hư, nhìn chằm chằm vào Hoàn Tử Hư một cách ngốc ngốc.

Hoàn Tử Hư không có trách Phong Khôi, đã lâu rồi hắn không thấy Phong Khôi tự mình chủ trương chuyện gì bên ngoài ngoại trừ chuyện "Ăn", hắn hỏi: "Tại sao lại để họ đi?"

Phong Khôi nhìn Hoàn Tử Hư, chỉ chỉ Hoàn Tử Hư, lại chỉ chỉ chính mình: "Chúng ta...... Cãi nhau...... Tôi không thích...... Cãi nhau."

"Là bởi vì tôi nói muốn cho Vưu Chính Bình "Tiềm thức" cãi nhau với Úc Hoa rồi tách ra, anh không hy vọng tôi làm như vậy mới để cho bọn họ đi sao?" Hoàn Tử Hư hỏi.

Phong Khôi gật gật đầu: "A Hư, chúng ta...... Không phải...... Hệ thống."

"Anh không muốn tôi lạm dụng năng lực do hệ thống cung cấp, có thể sử dụng năng lực để tự bảo vệ, những thứ không ảnh hưởng đến toàn cục thì có thể dùng, nhưng "Tiềm thức" để lại vết thương không thể xóa nhòa được thì không thể dùng, phải không?" Hoàn Tử Hư hỏi.

"Ừ." Phong Khôi gật đầu thật mạnh.

"Được rồi, vậy thì chúng ta thay đổi biện pháp." Hoàn Tử Hư nắm lấy bàn tay to lớn của Phong Khôi, "Khi tôi trói Úc Hoa sẽ cố gắng hết sức để tránh Vưu Chính Bình, cũng cố gắng để bọn họ không bị thương, được không?"

"Ừ." Phong Khôi lại cười "Cạch cạch".

Hoàn Tử Hư ôm Phong Khôi, yên lặng nhắm mắt lại.

Hắn cho rằng Phong Khôi đã dần mất đi nhân tính, nhưng trên thực tế thì hắn đã bị sức mạnh làm cho mù quáng, người không nhận ra chính mình là hắn. Phong Khôi đã liên tục xóa tất cả các loại ký ức do không đủ bộ nhớ, chính là bởi vì muốn bảo tồn lại tính chân thật và thuần khiết nhất của con người.

Bộ nhớ của lương tâm quá lớn, cần phải quên một số việc không cần thiết thì mới có thể giữ lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi