QUÝ NGÀI SẦU BI MUỐN SỐNG BÌNH YÊN

"Không cần như vậy đâu mà......" Vưu Chính Bình mang vẻ mặt khó xử nói với Sầm Tiêu, "Giữa anh và Úc Hoa không cần những cái hình thức đó đâu, giải thích một chút là được rồi."

Sầm Tiêu rèn sắt không thành thép nói: "Tâm ý và hình thức là điều luôn thiếu giữa những người yêu nhau, Úc Hoa là một người thích sự lãng mạn, nếu anh làm vậy thì nhất định anh ấy sẽ vui vẻ cho coi. Từ sau khi thay đổi công việc thì anh phải thường xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ, cùng với Úc Hoa chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, thứ bảy tuần trước vất vả lắm mới hẹn hò được một lần, nhưng mà đêm đó đã phải có nhiệm vụ, cho đến bây giờ còn chưa được nhìn thấy Úc Hoa đó. Nếu cứ mãi như thế này thì nhà cũng không còn đâu!"

Trên thực tế thì cũng không phải là chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, mỗi lần có nhiệm vụ thì đều nhìn thấy mà. Vưu Chính Bình thầm nghĩ.

"Trong cuộc sống hôn nhân đó, thỉnh thoảng anh cần phải tạo ra những bất ngờ nho nhỏ để cho mối quan hệ được bền lâu." Sầm Tiêu – một tên độc thân từ trong bụng mẹ đưa ra kiến nghị, "Trưa nay sau khi tuần tra thì chúng ta được nghỉ ngơi, thời gin trong buổi chiều hôm nay anh phải nắm cho thật chắc đó! Em sẽ giúp anh!"

Dứt lời, Sầm Tiêu kéo Vưu Chính Bình vào siêu thị đồ tươi sống, thượng vàng hạ cám mua một đống đồ ăn, hai người cùng nhau xách túi túi đồ ăn tiến vào căn nhà của quý ngài u sầu.

Không sai, cái gọi là ngạc nhiên để xúc tiến tình cảm của Sầm Tiêu chính là để Vưu Chính Bình về nhà, tự mình nấu một bữa cơm cho Úc Hoa.

Vưu Chính Bình nghĩ về tài nghệ nấu ăn của mình, cho rằng này không phải kinh hỉ đâu, là kinh hoàng thì đúng hơn.

"Em sẽ giúp anh!" Sầm Tiêu vỗ ngực nói, "Tay nghề của em tuy rằng kém hơn Úc Hoa, nhưng mà ít ra cũng giỏi hơn anh. Hơn nữa những người như chúng ta, cho dù nấu ăn không ngon thì kỹ thuật xắt rau cũng là hạng nhất."

Cứ như vậy, Sầm Tiêu tràn đầy tự tin đi vào nhà Vưu Chính Bình.

Vưu Chính Bình đi đầu mở cửa, vừa bước vào thì nhìn thấy chiếc vali được đặt ở nơi rõ ràng nhất trong phòng khách, chiếc vali còn chưa có đóng chặt, bên ngoài vali lộ ra một góc áo màu đen.

Vưu Chính Bình: "!!!"

Tim cậu lập tức ngừng đập nửa nhịp, ngăn Sầm Tiêu lại phía sau, không cho bạn tốt vào nhà: "Cậu, cậu, cậu ở ngoài chờ trước, để anh đi tìm dép lê cho khách cái đã, ngàn vạn lần đừng có mà mang giày vào nhà, Úc Hoa có thói quen ở sạch, nhìn thấy dấu giày sẽ tức giận đó."

Sầm Tiêu xách theo hai túi đồ ăn, một con tôm hùm đất còn sống bò theo túi nilon lên tay hắn, nó đang liều mạng dùng càng đâm hắn khiến hắn mồ hôi đầy đầu: "Không cần, em để giày ở ngoài, mang tất vào trong nhà là được rồi. Sàn nhà nhà anh mà em còn không biết sao, không nhiễm một hạt bụi, sẽ không bị dơ tất đâu. Để em mau đi vào làm đồ ăn thôi, em có chút không khống chế được mấy con tôm hùm đất này rồi, đau lắm đó."

Dứt lời cũng không chờ Vưu Chính Bình lấy dép lê, ném giày ở bên ngoài, rồi chen vào trong nhà lập tức đi tới nhà bếp.

Vưu Chính Bình vội vàng đi tới hi bước, đi phía bên phải Sầm Tiêu, cản trở tầm mắt của hắn, không cho Sầm Tiêu nhìn thấy chiếc vali ở bên cạnh.

Sầm Tiêu mới không thèm để ý đến chiếc vali, ở trong lòng hắn, nhà của Vưu Chính Bình là một nơi rất an toàn, hai người thủ hộ, trong nhà lại không có người ngoài, một cái vali đặt trong phòng khách mà thôi, có cái gì đáng giá chú ý chứ.

Vưu Chính Bình vẫn luôn hộ tống Sầm Tiêu đến nhà bếp, thấy Sầm Tiêu khom lưng xếp đồ ăn ra, cậu rón ra rón rén đi vào phòng khách, cố gắng cất giấu chiếc vali chói lọi kia. Nhà của bọn họ là trong suốt, từ phòng khách cho đến phòng ăn rồi đến nhà bếp đều thông thoáng mà không bị cản trở chút nào, từ nhà bếp mà liếc mắt một cái thì cũng nhìn thấy ban công của phòng khách.

Ai ngờ Sầm Tiêu vén tay áo nói: "Anh tìm cho em cái thau đi, để em rửa tôm hùm đất, chút nữa em sẽ dạy anh làm món tôm hùm đất xào cay. Giáo trình là em ra, nhưng nấu ăn thì anh làm đó."

"Thau...... Thau ở đâu?" Tầm mắt Vưu Chính Bình không biết nên đặt ở chỗ nào mới tốt, một con mắt nhìn chằm chằm Sầm Tiêu, đề phòng hắn nhìn về phía phòng khách, một con mắt thì nhìn chiếc vali, thầm nghĩ phải làm cách nào mà giấu chiếc vali không lộ ra dấu vết, hai con mắt lệch về hai bên giống như mắt gà chọi.

"Anh thật là, ngay cả thau để chỗ nào mà không biết?" Sầm Tiêu không biết nên hâm mộ hay là lo lắng nữa, "Anh được nuôi đến mức không thể tự chăm sóc cho bản thân luôn rồi, anh không thể sống thiếu Úc Hoa đâu, lo hồi tâm lại mà sống đi."

Ở trong lòng Sầm Tiêu, Vưu Chính Bình và Úc Hoa tuyệt đối không thể chia tay, nếu bọn họ ly hôn thì ví tiền của hắn biết đi đâu mà khóc đây?

"Chắc là nằm trên ban công phía bắc đó." Vưu Chính Bình chỉ về cái hướng ngược lại với hướng của phòng khách, "Nếu không thì cậu đi qua đó tìm thử xem?"

Sầm Tiêu hoàn toàn không biết gì cả mà quay đầu đi về phía ban công tìm độ, Vưu Chính Bình cấp tốc vọt vào phòng khách, vội vàng nhét chiếc vali lên, muốn đem chiếc vali giấu ở một nơi mà không ai thấy được.

Nào ngờ trình độ Úc Hoa muốn Vưu Chính Bình phát hiện đã đến mức phát điên, anh không hề đóng chặt chiếc vali, mở chỗ khép hờ. Vưu Chính Bình vừa mới duỗi tay ra thì chiếc mặt nạ và áo choàng đã "Lạch cạch" rớt xuống.

"!!!"Vưu Chính Bình trợn trắng mắt lên.

"Tiếng gì thế?" Sầm Tiêu đang cúi đầu tìm thau rửa ngoài ban công hỏi.

"Không có gì đâu, anh đang tìm dép cho cậu thôi." Vưu Chính Bình cuống quít khom lưng nhặt quần áo và chiếc mặt nạ.

Lúc này thì nghe thấy tiếng bước chân từ ban công của Sầm Tiêu: "Đồ đạc nhà anh đúng là được sắp xếp gọn gang mà, em tìm được hai cái thau, thoạt nhìn thì không quá giống nhau, cái nào để rửa ray cái nào để rửa thịt đây?"

Nghe thấy giọng nói của Sầm Tiêu đang đến gần, Vưu Chính Bình không còn thời gian để suy nghĩ nữa, cậu nhanh chóng mở không gian thứ nhất chứa vũ khí và năng lượng ra, ném chiếc áo choàng đen và mặt nạ vào trong đó, chỉ để lại một chiếc vali trống trơn.

Sầm Tiêu cầm thro hai cái thau đi vào phòng khách, thấy Vưu Chính Bình ngồi dưới đất, bên cạnh là chiếc vali trống không đang mở ra, dáng vẻ vô cùng chật vật. Sầm Tiêu nhịn không được mà cười nói: "Không phải chứ? Dép lê dành cho khách để ở trong vali sao?"

"Anh, anh cho rằng Úc Hoa sẽ mang dép lê dùng một lần trong khách sạn bỏ vào vali đem về đây." Vưu Chính Bình tùy tiện tìm một cái lấy cớ.

"Phốc! Úc Hoa nhà anh đúng là biết cách sống mà, chẳng trách Liên Vũ Phàm suốt ngày kêu trời kêu đất nói anh ấy keo kiệt, nói anh ấy là phiên bản hiện đại của Grandet*." Sầm Tiêu cảm thấy mình có thể hiểu được nổi khổ của Liên Vũ Phàm.

*Grandet: Là một nhân vật trong cuốn tiểu thuyết Eugénie Grandet của Honoré de Balzac. Lão là một người giàu có, khôn ngoan nhưng vô cùng keo kiệt, hay còn được gọi là lão hà tiện.

"Ha ha, anh cũng không biết cái thau nào dùng để làm gì, nhưng mà không sao đâu, cậu cứ tùy tiện mà dùng, cùng lắm thì sau khì dùng xong thì rửa sạch sẽ." Vưu Chính Bình cười khan.

"Nè, nếu như dùng tầm bậy tầm bạ thì không biết Úc Hoa có tức giận hay không nữa, để em tự phân rõ thử đi." Sầm Tiêu nhận ra mình không thể trông cậy vào Vưu Chính Bình được, chỉ có thể bất đắc dĩ mà trông cậy vào chính mình.

Thấy Sầm Tiêu trở lại nhà bếp, Vưu Chính Bình lau mồ hôi trên trán, xách chiếc vali trống không trên mặt đất, mới ngỡ ngàng mà ý thức được rằng mình đã làm cái gì.

Không xong rồi, cậu đã tùy tiện nhét chiếc áo choàng đen và mặt nạ vào không gian thứ nhất rồi. Không gian thứ hai có không khí nên thường dùng để chứa người; không gian thứ nhất thì hoàn toàn là môi trường chân không, cũng được chia ra làm hai, một cái dùng để chứa đồ vật, chuyên dùng để chứa vũ khí dạng nhiệt, còn cái kia thì chỉ chứa năng lượng, môi trường chân không có thể cho phép mọi năng lượng tồn tại mà không có vấn đề gì.

Mà mới vừa rồi hình như cậu ném chiếc áo choàng và mặt nạ vào trong không gian chứa năng lượng mất rồi......

Vưu Chính Bình lặng lẽ chia một ít thần thức vào không gian để điều tra, "Nhìn thấy" chiếc áo choàng và mặt nạ như một giọt nước rơi vào chảo dầu, khiến cho những nguồn năng lượng vốn là đang an phận thủ thường thì như một chiếc nồi bị nổ, mãi đến khi phá hủy chiếc áo choàng và mặt nạ thì mới yên tĩnh trở lại.

Vưu Chính Bình: "......"

Cậu đã là cái gì vậy trời ơi là trừi...... Vưu Chính Bình che mặt lại.

"Em rửa tôm hùm đất xong rồi, anh giúp em tìm cái tạp dề được không? Sao mà anh còn ngồi dưới đất thế?" Sầm Tiêu đi tới một lần nữa, nhìn thấy Vưu Chính Bình như một đống bùn nằm chèm bẹp bên cạnh chiếc vali trống, kỳ quái hỏi.

"Anh, anh mày chính là thấy có chút tự trách." Vưu Chính Bình bi thương thống khổ nói.

"Hazz, anh đã biết Úc Hoa tốt như thế nào rồi đúng không?" Sầm Tiêu ngồi xổm xuống vỗ vai bạn tốt mình, "Nhìn xem anh ấy chăm sóc anh tốt như thế nào, còn bản thân mình thì cần kiệm ngay cả một đôi dép cũng phải cầm về, vậy mà lại móc tiền tiết kiệm trong túi ra mua xe, mua quần áo, mua đồ ăn ngon cho anh, thậm chí đối với nhóm bạn bè của anh cũng hào phóng như vậy. Anh nhất định phải biết quý trọng đó!"

"Ừm, anh sẽ quý trọng mà." Vưu Chính Bình khịt mũi, cậu vẫn luôn rất quý trọng Úc Hoa, nhưng mà bây giờ cậu không có mặt mũi nào để nhìn tổ chức và Sầm Tiêu nữa.

Vưu Chính Bình không dám nhìn Sầm Tiêu, kiên cường lê thân xác bò dậy, xách chiếc vali bỏ lại trê tủ quần áo trong phòng ngủ, sau đó từ tủ giày lấy ra đôi dép dùng cho khách đưa cho Sầm Tiêu, đi vào nhà bếp cùng với Sầm Tiêu nghiên cứu nấu ăn.

"Hôm nay là bữa tiệc thủy hải sản rất lớn, thủy sản thì tương đối dễ làm hơn, đa phần cứ hấp lên là được, cua đồng nguyên vị là chính hiệu." Cái gọi là nấu nướng của Sầm Tiêu có nghĩa là có thể hấp, "Nhưng mà tôm hùm đất thì có chút rắc rối, anh chờ em một chút để em tìm cách làm món tôm hùm đất xào cay cái đã. Rửa sạch rồi xử lý đầu cũng với đường chỉ đen, rồi sau đó thì dùng nguyên liệu, gia vị ở đâu?"

Nhà bếp chính là cấm địa của Vưu Chính Bình, đương nhiên là cậu vẫn là không biết. Sầm Tiêu cũng chỉ có thể tự mình đi tìm, cũng may Úc Hoa sắp xếp đồ vật vô cùng ngay ngắn, Sầm Tiêu rất nhanh đã tìm được hộp gia vị, sau khi mở ra thì thấy hoa hồi bát giác đều được đặt ngay ngắn trong hộp từ lớn đến nhỏ, ngăn nắp đến mức khiến cho người ta hãi hùng khiếp vía.

Hắn lại mở tủ lạnh tìm hành gừng tỏi, vừa mở cửa tủ ra thì bị dọa sợ trước những nguyên liệu nấu ăn được bày biện trong tủ.

Sầm Tiêu đã tới nhà Vưu Chính Bình rất nhiều làm, nhưng mỗi lần đều có Úc Hoa ở đó nên không đến lượt cậu xuống bếp, Sầm Tiêu trước đây chưa bao giờ thấy Úc Hoa sắp xếp đồ vật trong nhà bếp.

Tất cả những loại rau dưa đã được chế biến và đóng gói trong hộp bảo quản tươi hoặc bằng màng bọc thực phẩm, xếp thẳng băng như một tiểu đội xếp hàng. Tất cả hành lá đều được cắt, cắt thành từng đoạn dài ngắn am phận mà nằm trong hộp, gọn gang đến mức Sầm Tiêu không dám lấy, sợ phá hoại mất đội ngũ rau dưa. Những tép tỏi được Úc Hoa chọn lựa kỹ càng, có kích thước đều nhau, nằm trong hộp giữ tươi theo một thứ tự vô cùng đẹp mắt. Gừng mà có góc cạnh không nhất trí thì bị Úc Hoa cưỡng chế cắt bỏ, sau đó dùng màng bọc thực phẩm bọc kính đồng thời bỏ trong hộp bảo quản, ba hộp hành lá, gừng và tỏi đều được sắp xếp theo kích cỡ.

"Cái này......" Sầm Tiêu nhìn chiếc tủ lạnh so với quầy triển lãm trong siêu thị còn ngăn nắp hơn, không khỏi lui về phía sau hai bước, "Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của Úc Hoa nhà anh nghiêm trọng như vậy sao?"

"Làm sao vậy, không phải tìm được hành gừng tỏi sao?" Vưu Chính Bình đang làm đầu tôm đi tới, nhìn thấy Sầm Tiêu phát ngốc ở trước tủ lạnh, cũng mặc kệ tủ lạnh chỉnh tề như thế nào, tùy tay lấy một ít hành lá, Sầm Tiêu trơ mắt nhìn đội ngũ theo hàng theo lối cứ như vậy mà bị Vưu Chính Bình phá tan.

Vưu Chính Bình lại lấy tỏi, cậu cũng không phải là lấy tỏi ở bên ngoài đội ngũ, mà là tùy tay lấy từ bên trong, còn chạm vào rồi đổ mấy tép tỏi bên cạnh.

Gừng cũng bị giết một cách dã man, cậu còn làm loạn mấy loại rau dưa bên cạnh.

Tủ lạnh vốn ngăn nắp đến tê tái da đầu bị Vưu Chính Bình làm loạn, một lần nữa có được hơi thở sinh khí, không khiến cho người ta sợ hãi như trước nữa.

Sầm Tiêu đóng cửa tủ lạnh lại, quét mắt nhìn xung quanh.

Lúc đầu khi hắn mới vừa vào nhà bếp, hắn cảm thấy Úc Hoa làm việc nhà thật tốt, rất khó để nhìn thấy một căn bếp sạch sẽ như vậy. Bây giờ nhìn lại, kệ bếp không dính một hạt bụi, tủ chén được sắp xếp gọn gàng, dụng cụ cắt gọt được bày biện chỉnh tề, thậm chí những chiếc đũa cũng rất ngay ngắn trong ống đũa, lại mang một cảm giác khiến người ta phải sửng sốt.

Thật sự có người có thể chịu được cuộc sống như thế này sao?

Thời điểm Sầm Tiêu nghĩ như vậy, Vưu Chính Bình lắc lắc tay, vô số giọt nước bắn ra trên kệ bếp, nháy mắt đánh thức Sầm Tiêu từ trong cơn ác mộng, cảm giác sởn tóc gáy đã biến mất.

"Tôm bỏ đầu rồi, chỉ đen của tôm cũng đã xử lý sạch sẽ, tiếp theo phải làm gì đây?" Vưu Chính Bình cầm một con dao trên tay, cũng không là cậu đã làm như thế nào, việc bỏ đầu tôm và chỉ đen chì dùng một đoạn dao nhỏ làm đứt, trên lưỡi dào thì xuất hiện cái khe hở. Mà con dao đó, nếu như Sầm Tiêu không nhìn lầm thì chắc đó là một con dao để xắt rau, không thể dùng để xử lý thịt và hải sản.

"Cắt nhỏ hành lá, gừng tỏi rồi cho vào chảo......" Sầm Tiêu chỉ huy.

Đột nhiên hắn cảm thấy, Vưu Chính Bình có thể làm lơ hết tất cả sự ngăn nắp này, có thể tự nhiên mà sống cùng với Úc Hoa, ở mức độ nào đó thì cũng là một người tàn nhẫn.

Đại khái đây chính là tuyệt phối đi.

Hai người luống cuống tay chân mà xới tung một căn bếp, cuối cùng cũng làm ra được một bàn hải sản tươm tất. Sau khi đặt các món ăn lên trên bàn, Sầm Tiêu liếc mắt nhìn điện thoại người thủ hộ rồi thấy tin nhắn của Chân Lê.

Trong tình huống bình thường, Sầm Tiêu sẽ không bỏ lỡ tin nhắn từ điện thoại của người thủ hộ, ngay cả khi đang ngủ, chỉ cần tiếng chuông điện thoại vang lên một cái là hắn lập tức tỉnh lại.

Mà vừa rồi khi bị tủ lạnh làm cho hoảng sợ, thế nhưng hắn lại không nghe thấy âm báo tin nhắn của điện thoại.

"Có tin nhắn quan trọng sao?" Vưu Chính Bình cũng nhìn chiếc điện thoại người thủ hộ của mình, không có tin nhắn.

"Chân Lê nói muốn báo cáo một tin tức quan trọng," Sầm Tiêu đầy mặt xin lỗi mà nhìn Vưu Chính Bình, "Chắc là đêm nay anh có khả năng phải tăng ca rồi."

"Thật không? Phải tăng ca sao?" Nghĩ đến chiếc áo choàng đen bị hủy thi diệt tích kia, thế nhưng Vưu Chính Bình cảm thấy có thể tăng ca thật sự thật tốt quá, trong giọng nói còn có chút kinh ngạc.

Vưu Chính Bình thật sự không biết, vào thời điểm mà Úc Hoa phát hiện ra chiếc vali trống rỗng, nếu như mà cậu ở hiện trường thì phải lộ ra biểu tình như thế nào đây nữa.

"Hazzz, vốn định là để anh và Úc Hoa có một đêm thiệt là lãng mạn mà." Sầm Tiêu chán nản nhìn một bàn đồ ăn.

"Anh đi viết cho anh ấy tờ giấy," Vưu Chính Bình viết vội một tờ giấy ghi chú rồi dán trên bàn, "Em sẽ cố gắng hết sức để về vào sáng mai."

Cũng chỉ có thể như vậy, Sầm Tiêu và Vưu Chính Bình rời khỏi nhà.

Bọn họ mới đị chưa đến mười phút thì Úc Hoa xách theo mấy túi đồ ăn đứng trước cửa nhà. Anh vừa muốn dùng vân tay mở cửa, thì phát hiện vị trí tay nắm cửa đã lệch 3 mm so với lúc sáng anh rời đi.

Có người đã tới sao? Là Tiểu Vưu đã trở lại, vẫn là bất động sản tới gõ cửa? Úc Hoa cúi đầu nhìn xuống dấu chân trước cửa, căn cứ vào dấu chân có thể đoán được rằng có hai người đã tới đây, dường như đã vào nhà, một người có cỡ giày giống như Tiểu Vưu, còn cái khác thì có chút giống Sầm Tiêu, khi Sầm Tiêu đi đường thì chân phải sẽ dùng sức hơn chân trái một chút.

Tiểu Vưu dẫn Sầm Tiêu về nhà, rồi giống như lại ra ngoài rồi.

Úc Hoa không có vội vã vào nhà, mà là ngồi xổm xuống nhặt lên một cái râu tôm hùm.

Hai người bọn họ còn mua tôm hùm đất, từ màu sắc thì có vẻ như còn sống, là mang tôm hùm đất về nhà rồi uống rượu sao? Úc Hoa khẽ nhíu mày.

Anh mở cửa bước vào, nhân cơ hội này quan sát tủ đựng giày, dép lê của Tiểu Vưu và một đôi dép ở vị trí dành cho khách bị biến động không ít.

Anh mang dép lê của mình vào, Úc Hoa liếc mắt nhìn một cái thì không thấy chiếc vali trong phòng khách đâu nữa.

Anh cau mày, chiếc vali và áo choàng đen là để lại cho Tiểu Vưu xem, không ngờ rằng Tiểu Vưu lại mang Sầm Tiêu về nhà, chẳng lẽ Sầm Tiêu cũng thấy rồi sao?

Anh sẵn sàng để Tiểu Vưu biết thân phận của mình, nhưng mà Sầm Tiêu và Tổ Chức Thủ Hộ......

Trong mắt Úc Hoa hiện lên một tia âm ngoan, ngón tay chạm lên vách tường một chút, muốn sử dụng "Phát lại thời không" để xem những chuyện mà anh không có ở trong nhà, nếu Sầm Tiêu thật sự nhìn thấy, hai người bọn họ còn rời khỏi nhà chưa đến mười phút, loại chuyện như thế này không thể dùng điện thoại để báo cáo, cần phải gặp mặt trực tiếp, chắc là bọn họ còn chưa có đến căn cứ, thời gian không đủ, còn kịp.

Úc Hoa khống chế năng lượng đem "Phát lại thời không" tua tới mức nhanh nhất, nhưng trước mắt cái gì cũng không xuất hiện, năng lực của anh đã mất đi hiệu lực.

Sao lại thế này? Ngón tay Úc Hoa lại nhấn lên trên sô pha, cũng không có xảy ra chuyện gì hết, anh không có cách nào sử dụng "Phát lại thời không" trong nhà.

Chỉ có một nguyên nhân cho sự xuất hiện của tình trạng này —— có ai đó đã sử dụng sức mạnh của quy luật thời gian và không gian, kết hợp vào khu vực này vào quy tắc của riêng họ, trừ khi phải phá hủy quy tắc của người khác, nếu không thì sẽ không thể sử dụng năng lực trong không gian này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi