QUÝ NỮ TRỌNG SINH: HẦU PHỦ HẠ ĐƯỜNG THÊ


Thẩm Thanh Từ buông thìa ở trong tay xuống.

Xác thật là như thế.

Cha nàng hẳn là đưa Bạch Trúc đến nơi huấn luyện tử sĩ đi.

Đây là do Bạch Trúc chính mình lựa chọn.

Bạch Trúc biết một con đường này để đi đến khi trưởng thành sẽ thật vất vả.

Chính là bên người cô nương sẽ không lưu lại người vô dụng.

Nàng muốn chính mình về sau có phần hữu dụng đối với cô nương.

Như vậy về sau nàng mới có thể lưu lại bên người của cô nương, mới có thể báo ân.

Đương nhiên cũng là có thể kiếm về nhiều bạc cho nương cùng đệ đệ, muội muội.
Hà ma ma vội vàng bưng kín miệng Bạch Mai.

"Ở trước mặt cô nương là không được khóc.

Tỷ tỷ ngươi lại không phải bị ném, cũng không phải bị chúng ta bán đi.

Đây là quyết định của chính nàng.

Nàng muốn học võ, về sau khi trở lại là có thể cùng ngươi đoàn tụ."
Thẩm Thanh Từ biết, Bạch Trúc tự nhiên là sẽ trở về.

Lúc Bạch Trúc học một thân võ nghệ xong, đã là chuyện của mười năm sau.


Khi đó không chừng người đã trở lại, nhưng mọi vật liền đã khác rồi.
“Ma ma, ngươi mang theo Bạch Mai đi,” Thẩm Thanh Từ lại là cầm lấy thìa, một ngụm lại một ngụm tiếp tục uống canh.

Đương nhiên Hà ma ma cũng có rất nhiều sự tình phải làm, không nhất định mỗi ngày đều là phải chăm sóc nàng.

Kỳ thật nàng cũng không cần ai chăm sóc.

Tuy rằng nàng nhỏ, nhưng tâm tư lại nhiều hơn so với người bình thường.

Đương nhiên nàng cũng không giống với hài tử bình thường, nàng biết phân biệt nặng nhẹ, cũng là hiểu được rất nhiều sự tình.
Hà ma ma cũng là nguyện ý mang theo Bạch Mai.

Trong lòng bà hiểu, về sau Bạch Mai chính là phụ tá đắc lực cho tỷ nhi nhà mình.

Cho nên bà phải hảo hảo dạy dỗ Bạch Mai, cũng làm nàng trở thành một cái đại a đầu giỏi.
Mà mấy cái tiểu nha đầu khác cùng được mua tới lần trước đối với Bạch Mai cũng là thập phần ghen ghét.

Mùng một tới đã được cô nương nhìn trúng, chẳng những cho các nàng bạc để các nàng dàn xếp cho mẹ ruột cùng đệ đệ, mà bản thân các nàng còn được đi theo cô nương.

Về sau các nàng chính là đại nha hoàn nhất đẳng.

Bạc hàng tháng của đại nha hoàn, kia không phải là thứ mà nha hoàn bình thường có thể so sánh với.

Hơn nữa có thân phận nha hoàn như vậy, về sau cũng có thể đi theo chủ tử cùng nhau gả đến nhà cô gia rồi.
Đương nhiên những người được chủ tử mang theo, về sau rất có khả năng sẽ trở thành di nương.

Nếu là lại tranh đua một ít, sinh hạ được nhi tử, như vậy là cả đời này đã thoát khỏi bể khổ rồi.
Không cần làm công tác của hạ nhân, cũng không cần phải chịu đựng bị người khác nhục mạ mỗi ngày.
Chỉ là sự tình có thể diện như vậy, kiếp này lại không đến phiên ở trên người các nàng.


Tuy rằng các nàng cũng thường xuyên ra ra vào vào, chính là cô nương căn bản không thèm liếc nhìn các nàng nhiều hơn một cái.

Các nàng muốn mượn cơ hội trở thành đại nha hoàn nhất đẳng bên người của cô nương đều là không có khả năng.
Mà những cái hạ nhân đó, trong lòng bọn họ nghĩ cái gì Thẩm Thanh Từ tự nhiên là biết.

Bất quá nàng không có nghĩ tới muốn an bài thêm cho mình một cái đại a đầu.

Nàng chỉ cần một cái là đủ rồi, nàng lại không phải là người cần có người cơm bón tận miệng, quần áo mặc tận thân.
Cho nên một cái là được.

Nàng sẽ không đem những cái tâm nhãn một bụng quỷ đó đặt ở bên người.
Đến nỗi vì cái gì phải như thế, trong lòng nàng đều rõ ràng.

Mấy cái bên ngoài kia, đều không phải là người tốt gì.

Không ít người đời trước đều là từng ngáng chân nàng, cũng từng lợi dụng qua nàng.

Chính là đời này nàng vẫn để bọn họ lại đây, hơn nữa còn mang quy củ ra giáo bọn họ.

Ít nhất, những người này nàng đã từng biết, hoàn toàn có thể đối phó bọn họ.

Nếu là đổi một cái mới không quen biết, như vậy sau này ứng phó cũng thật khó khăn.
Muốn thấy rõ bản tính của một người, nói dễ hơn làm.

Có người có một mặt liền có thể, nhưng con người có mấy ai là chỉ có một mặt thôi đâu.
Thời gian lại là trôi qua mấy ngày.

Bạch Mai hiện tại cũng đã quen với việc không có tỷ tỷ ở bên người.


Nàng luôn đi theo Hà ma ma.

Hà ma ma dạy nàng quy củ, cũng là dạy nàng một ít sự tình tất yếu.

Bạch Mai cũng thập phần nghiêm túc học, bản thân cũng đem những việc này nhất nhất đều là ghi tạc ở trong lòng chính mình.

Về sau cũng đều là ấn theo quy củ đó mà làm, liền một chút vấn đề cũng là không có.
Mà tướng quân phủ từ trước đến nay đều là bình tĩnh không gợn sóng cũng là ngăn cách với thế nhân thế nhưng bây giờ lại đột ngột phát sinh một việc.

Việc đến cũng làm Thẩm Thanh Từ có chút phản ứng không kịp.

Hoàng đế vốn là phải đối với Thẩm Định Sơn phong thưởng, cũng sớm ban thưởng cho con cái như nàng.

Nhưng bởi vì loạn trong giặc ngoài, hắn vẫn luôn vội vàng này đó.

Cho nên công trạng của Thẩm Định Sơn, chỉ tạm thời đành gác lại để đó.
Thẩm Định Sơn đến lúc này đã là đánh thắng vô số trận, chẳng những đẩy lùi quân định, cũng đã giúp quân ta giảm thương vong đến cực nhỏ.

Đều nói trận này của Thẩm Định Sơn là kỳ khai đại thắng, một trận thắng lớn,cũng đem huân công của hắn lớn lên một kiện.
Cũng không biết Hoàng Thượng từ đâu biết chuyện, Thẩm Thanh Từ quyên ra hết của hồi môn của Lâu Tuyết Phi, cho nên lần phong thưởng này Hoàng Thượng muốn Thẩm Định Sơn mang theo nàng tiến cung.
Thẩm Định Sơn đối với thánh chỉ của Hoàng Thượng không thể chậm trễ.

Hắn chỉ có thể nhanh chóng dạy cho nữ nhi một vài quy củ ở trong cung, tránh cho đến lúc đó không có làm tốt, lại bị trong cung trách phạt xuống dưới.
“Nhớ kỹ không con?” Thẩm Định Sơn ngồi xổm trên mặt đất, lại là nghiêm túc hỏi nữ nhi.
“Nhớ kỹ,” Thẩm Thanh Từ từng câu từng chữ trả lời, vẫn là thanh âm hài đồng.
“Kia liền nói lại cho cha nghe một chút."
Thẩm Định Sơn hiện tại đau đầu nhất chính là việc này.

Vốn dĩ hắn đang lo lắng đứa nhỏ này nhớ không được đầy đủ.

Nhưng mà khi nghe nàng nói xong, thật sự lại làm hắn cảm thấy ngoài ý muốn.

Căn bản đứa nhỏ này đã nhớ hết cả rồi.
Cứ như vậy, Thẩm Định Sơn lại là vỗ vỗ đầu nhỏ của nữ nhi, sau đó ôm Thẩm Thanh Từ tiến cung đi.
Ngày này, cửa cung mở rộng ra, một chiếc xe ngựa chạy thẳng vào phía trong hoàng cung, cũng làm cho một ít đại quan lớn lén nghị luận.


Đây là xe ngựa từ nơi nào đến, thế nhưng lại có thể tùy ý đi lại ở trong cùng.

Đây chính là hoàng cung, dưới chân thiên tử, không phải là nơi người bình thường có thể tới, càng không phải là nơi mà có người có thể ngồi xe ngựa tiến vào.
Chỉ là xe ngựa này lại cứ một đường chạy thẳng đến cung điện của Kim Thượng.
Cửa xe ngựa mở ra, Thẩm Định Sơn đi ra, trong lòng ngực của hắn còn ôm một cái hài tử.

Hắn đem nữ nhi đặt trên mặt đất, sau đó vuốt phẳng lại quần áo cho nàng, không quên dặn dò nàng nhớ kỹ lời mình nói, không cần lộn xộn nói bậy.
"Vâng cha." Thẩm Thanh Từ ngoan ngoãn trả lời, cũng là làm Thẩm Định Sơn nhịn không được, lại là sờ sờ hai búi tóc nhỏ của nàng.
Rồi sau đó, hắn đây mới là mang theo nữ nhi bước lên bạch ngọc bậc thang.

Mà phía trước bọn họ lúc mày đang đi tới, là một cái nói chuyện tế tế khí, tay làm hoa lan trạng phấn mặt nam tử.

Kỳ thật không cần hỏi,Thẩm Thanh Từ cũng biết đây là thái giám trong cung.

Tuy rằng nói, đời trước nàng cũng chưa từng tới nơi này.
Thẩm Định Sơn tuy rằng là nhất phẩm đại tướng ở trong triều.

Chính là từ nhỏ nàng đã bị người Thẩm gia cùng Lâu Tử Nhân dạy hư, cho nên căn bảo liền không có cơ hội tiến cung.

Về sau, lúc cha không còn nữa, toàn bộ tướng quân phủ đã thành thiên hạ của Thẩm gia.

Thẩm gia ỷ vào công lao cha dùng huyết nhục cùng với tính mạng đổi lấy, đem hết thảy chiếm đoạt về mình.

Một cái tự xưng Thẩm lão phu nhân, nam nhân xưng lão gia, nữ nhân xưng là phu nhân.

Mà con cái bọn họ xưng là cô nương, công tử.

Ngay cả Thẩm Nguyệt Thù cũng được gả đi tốt hơn so với cái đích nữ đứng đắn là nàng.
Chờ tới khi nàng được gả vào nhà họ Hoàng, thì đối với hoàng cung lại càng là vô duyên.

Nói đến cũng là buồn cười, đường đường là nữ nhi của nhất phẩm đại tướng quân, cuối cùng lại gả vào nhà họ Hoàng như vậy.

Nhưng cho dù là vậy, những người Hoàng gia đó lúc nào cũng trừng mắt lạnh lùng, giống như nàng chiếm tiện nghi của nhà họ Hoàng vậy, mỗi ngày đều ở trước mặt nàng nói bóng gió..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi