“A Ngưng, vị này là Tứ hoàng tử." Thẩm Định Sơn nói với nữ nhi, sau đó lại vỗ vỗ đầu nhỏ của nàng, bảo nàng hành lễ.
Thẩm Thanh Từ nghiêm túc hướng Tứ hoàng tử hành lễ theo quy tắc trong cung.
“Thỉnh an Tứ hoàng tử .” Thanh âm mềm mại của hài đồng không khỏi làm ý nghĩ cảnh giác của người khác tiêu trừ.
“Đứa nhỏ này thật ngoan.”
Tứ hoàng tử sờ sờ khuôn mặt nhỏ của Thẩm Thanh Từ.
Sau đó nghĩ nghĩ, liền lấy miếng ngọc bội đang đeo bên hông của chính mình tháo xuống, sau đó đặt vào tay nhỏ của Thẩm Thanh Từ.
“Lần đầu gặp nhau, bổn hoàng tử vẫn chưa chuẩn bị lễ vật gì, chỉ có khối ngọc bội này ta vẫn luôn mang theo bên mình, bây giờ liền tặng cho ngươi ."
Hắn nói, lại là nhịn không được cũng là sờ sờ đầu tóc của Thẩm Thanh Từ.
Thẩm Định Sơn cũng không có nói cái gì, thấy vậy Thẩm Thanh Từ lại là nghiêm túc hành lễ một lần nữa.
“Cảm ơn hoàng tử ca ca.”
Mà nghe xong câu nói này của Thẩm Thanh Từ, Thẩm Định Sơn liền đem những điều vừa muốn nói nuốt xuống.
Hắn kỳ thật cũng không muốn cùng hoàng tử trong cung nhấc lên bất kỳ cái quan hệ gì.
Hắn chỉ trung thành với Đại Chu.
Đối với việc tranh đoạt hoàng vị, hắn không muốn tham gia vào.
Hiện tại hắn thu đồ vật của Tứ hoàng tử, chắc chắn sẽ có người cho rằng hắn về phe của Tứ hoàng tử.
Nhưng mà hắn thấy nữ nhi của chính mình có vẻ thích cái miếng ngọc bội này, hắn cũng không định nói thêm gì nữa.
Thích thì liền cầm đi, dù sao hiện tại thân thể của Hoàng thượng cũng vẫn còn khoẻ mạnh, cái vì trí kia muốn truyền cho ai vẫn còn cần thời gian rất lâu nữa.
Đi một bước tính một bước đi, ai lại biết, ngày sau lại sẽ phát sinh cái gì?
Đúng vậy, hắn không biết, chính là Thẩm Thanh Từ lại biết.
Nàng nhận ngọc bội của Tứ hoàng tử, cung coi như nhận một phần nhân tình.
Kỳ thật nàng đối với Tứ hoàng tử là vô cảm, sở dĩ quyết định giúp hắn, không phải bởi vì muốn giúp hắn lên ngôi vị hoàng đế, mà bởi vì cuối cùng Tứ hoàng tử sẽ bị Hoàng An Đông đánh thành trọng thương.
Mà ai có thù với Hoàng gia, nàng sẽ giúp.
Đời này, nếu không làm cho Hoàng gia lăn ra khỏi kinh thành, không làm cho bọn họ táng gia bại sản, không làm cho bọn họ phải trả giá đại giới vì sự tình đời trước, nàng liền sẽ không gọi là Thẩm Thanh Từ.
Như vậy, nàng liền sẽ uổng phí một lần sống lại.
Thẩm Định Sơn lại là lôi kéo tay nhỏ của nữ nhi, mang nàng đi gặp Kim Thượng.
Đây cũng là nguyên nhân bọn họ tiến cung lần này.
“Thẩm Định Sơn mang tiểu nữ Thẩm Thanh Từ khấu kiến Hoàng Thượng.”
Thẩm Định Sơn lôi kéo Thẩm Thanh Từ quỳ gối trên mặt đất.
Mà Thẩm Thanh Từ cũng là ngoan ngoãn khấu một chút đầu.
Sau khi một tiếng miễn lễ vang lên, nàng mới được Thẩm Định Sơn kéo đứng dậy.
Lúc này nàng mới dám trộm nhìn vị đế vương đang thượng vị kia.
Đời trước, nàng cơ hồ là hận chết hắn.
Mỗi ngày nàng đều là trù hắn sớm chết, giang sơn của hắn cũng sẽ không tồn tại lâu, hắn chết sớm rồi, sau khi chết cũng là phải xuống địa ngục.
Nhưng là hiện tại, tâm của nàng thật tĩnh.
Tĩnh đến không có một tia phập phồng, không hận không oán, đương nhiên là cũng không có yêu.
Người ở trong Hoàng thành, vốn đều là hỉ nộ vô thường.
"Đây liền là nữ nhi kia của nhà ngươi đi?"
Hoàng đế hướng Thẩm Thanh Từ vẫy vẫy tay, ý ra hiệu nàng lại gần một chút.
Thẩm Định Sơn khẽ đẩy nhẹ thân mình Thẩm Thanh Từ về phía trước.
Hắn kỳ thật vẫn luôn rất lo lắng cho nàng.
Bất quá quân muốn thần chết, thần không thể không chết, huống chi Hoàng Thượng chỉ là muốn nhìn tiểu A Ngưng nhà hắn.
Thẩm Thanh Từ đi lên trước, đứng ở trước mặt của hoàng đế.
Sau đó nàng nâng lên khuôn mặt nhỏ, nỗ lực cười, bày ra một bức tiểu bộ dáng ngọc tuyết đáng yêu.
Tin tưởng là không có người nào có thể đối với nàng tức giận.
"Quả thật là sinh tốt, mày phượng mắt to." Hoàng đế cũng là buồn cười sờ sờ hai búi tóc nhỏ trên đầu nàng.
Mà Thẩm Thanh Từ có chút không rõ, vì cái gì tất cả mọi người đều thích sờ sờ hai búi tóc nhỏ ở trên đầu nàng.
Chờ đến khi nàng trở về, nàng nhất định phải đổi kiểu tóc mới được.
Sờ tới sờ lui, nàng lại không phải là tiểu miêu tiểu cẩu.
Hoàng đế đứng lên, cùng cái nhóc con này mắt to trừng mắt nhỏ.
Hắn cảm giác lá gan của tiểu nữ oa này có chút quá lớn.
Như thế nào những cái tiểu oa khác thấy hắn đều là khóc nháo liên tục, chỉ có Thẩm Thanh Từ là không như vậy, lá gan có chút lớn.
“Trẫm nghe nói, của hồi môn của nương ngươi đều là ngươi quyên đi ra ngoài?" Hoàng đế cười, cũng là để cho mặt mình có thêm vài nét hoà ái, tránh cho doạ khóc hài tử.
Thẩm Thanh Từ dùng sức gật đầu.
“Nương nói, đem của hồi môn cho cha.”
“Vậy ngươi về sau làm sao bây giờ?” Hoàng đế cũng là lần đầu tiên nhìn thấy có người đem của hồi môn của chính mình quyên ra ngoài.
Đương nhiên một phần trung nghĩa chi tâm này, hắn rất là cảm động.
Đây mới là hảo con dân của triều Đại Chu hắn, đây mới là hảo tướng quân của triều Đại Chu.
“A Ngưng sẽ tự mình kiếm.”
Thẩm Thanh Từ nâng lên khuôn mặt nhỏ của chính mình, trên khuôn mặt nhỏ cũng là nét nghiêm trang, giọng nói cũng là thể hiện đứng đắn.
“Hảo,” Hoàng đế dùng sức vỗ một cái xuống bàn.
"Hay cho một câu, nếu là ngươi muốn chính mình kiếm, ngày sau trẫm liền miễn thuế cho ngươi, như thế nào?"
Thẩm Thanh Từ thầm xem thường ở trong lòng, đúng là cái lão không biết xấu hổ, nói so với hát còn dễ nghe hơn.
Đương nhiên, kẻ có thể trở thành hoàng đế có ai không có một bụng tâm nhãn đâu.
Đây đúng là một bụng tâm cơ, không nghĩ sẽ muốn bồi thường của hồi môn cho nàng.
Nàng mới còn nhỏ như vậy, chỉ cần nghĩ thôi ai cũng biết là nàng đang nói đùa đi.
Này cũng chỉ là ngôn ngữ của hài đồng, người khác thấy đều là cười cho qua, còn hắn lại cứ coi như là sự thật.
Hành, phải tin kia liền tin đi, vậy miễn thuế cho nàng, chỉ cần về sau đừng khóc liền tốt rồi.
“Hoàng Thượng bá bá, ngài nói chính là thật vậy chăng?”
Nàng mở to một đôi mắt to, cũng là tính trẻ con hỏi.
“Vua không nói chơi.”
Hoàng đế mở miệng nói lời vàng.
"Về sau tiểu A Ngưng nếu là thật muốn kiếm lời bạc, trẫm liền sẽ không thu thuế của ngươi, thế nào?"
Mà Thẩm Thanh Từ vẫn là vẻ mặt không tin.
Cái gì mà vua không nói chơi, nàng hiện tại còn quá nhỏ, còn không hiểu quân vô hí ngôn ý nghĩa ra sao? Dù sao cũng chỉ là câu nói miệng, ai biết ngày sau có thể thay đổi hay không, có thể hay không sẽ sửa, có thể hay không trở mặt không biết người?
Hoàng đế vươn ra ngón tay, khẽ vỗ vỗ nhẹ lên đầu nhỏ của Thẩm Thanh Từ.
Sau đó hắn đứng thẳng thân thể, một tay đặt về phía sau, một tay chắp bút, nhanh chóng liền viết xong vài chữ.
Chờ đến sau khi hắn viết xong, lại là cầm tờ giấy lên khẽ thổi nhẹ một chút, sau đó liền đặt ở trước mặt của Thẩm Thanh Từ.
"Lời trẫm nói là miệng vàng lời ngọc, giờ viết chữ làm chứng, được chứ?"
“Tạ ơn Hoàng Thượng bá bá,” Thẩm Thanh Từ vội vàng tiếp nhận.
Tuy vậy nàng vẫn không quên tạ ơn, người liền nhanh chóng quỳ gối ở trên mặt đất.
"Cái miệng nhỏ này thật giống như là được bôi mật a."
"A Ngưng chúc Hoàng Thượng bá bá phúc thọ an khang, giang sơn vĩnh cố."
“Ân, lời này dễ nghe,” Hoàng Thượng bị khen đích xác thật sự là cao hứng, cũng rất đắc ý, mà hắn lại nổi lên ý trêu đùa mà hỏi lại.
“Giang sơn vĩnh cố, vậy ngươi nói, giang sơn của trẫm có bao nhiêu vĩnh cố?"
Mà Thẩm Định Sơn đứng ở một bên nghe hoàng thượng hỏi không khỏi lo lắng đến toát một đầu đầy mồ hôi lạnh.
Xong rồi, hắn giống như chưa nói với A Ngưng phải trả lời như nào? Cũng đâu có dạy A Ngưng gọi Kim Thượng là Hoàng Thượng bá bá.
Còn may là kim thượng cũng là chưa trách tội xuống dưới.
Xưng hô chỉ là việc nhỏ, hắn vẫn còn có công lao.
Kim Thượng cũng không có tính vì một chuyện nhỏ như vậy mà trị tội A Ngưng.
Nhưng là hiện tại nếu A Ngưng trả lời không tốt, vậy liền khó nói rồi.
Mà giờ phút này, Thẩm Thanh Từ quay đầu lại liếc nhìn cha một cái.
Thẩm Định Sơn không ngừng hướng ánh mắt về phía nàng ra hiệu.
Bất quá cũng không biết một cái nữ oa năm tuổi có hay không có thể hiểu được khổ tâm của hắn.
“Thế nào, tiểu A Ngưng, ngươi nghĩ không ra sao?”
Hoàng đế lại là hỏi, chính là ai cũng đều biết, sắc mặt của quân vương chính là thay đổi bất thường.
Đây mới chân chính được gọi là hỉ nộ vô tình.
Một giây trước còn có thể kêu nàng một tiếng tiểu A Ngưng, giây sau rất có thể sẽ ban tội chết cho nàng..