QUÝ NỮ TRỌNG SINH: HẦU PHỦ HẠ ĐƯỜNG THÊ


“Nàng tới?” Thẩm Thanh Từ chụp lên tay nhỏ của chính mình, sau đó cầm lên một chiếc khăn lụa cẩn thận lau qua tay nhỏ.
“Đúng vậy,” Hà ma ma là vừa nghe được tin tức này liền tới đây.

"Lý Tú Ca kia đã trở lại, cũng là mang theo tay nải tự mình vào phủ." Bà vốn đã cho rằng Lý Tú Ca đã cầm bạc chạy.

Tỷ nhi nhà bà ngay cả khế ước bán mình của nàng cũng đều giao lại cho nàng.

Nếu Lý Tú Ca này thật sự chạy đi, kia bọn họ thật sự cũng không biết phải đi đâu mới tìm được nàng ta.
Chỉ là không nghĩ tới, sự tình sau khi trôi qua được nửa tháng, nàng thật đúng là đã trở lại.

“Ta đi xem,” Thẩm Thanh Từ chỉnh lại quần áo của mình, sau đó hướng ra phía ngoài đi tới.

Từ lần trước sau khi nàng bị đau một ngày một đêm, thịt trên người của nàng cứ như vậy mà bị thiếu đi.

Cái này giống như là bổ sung bao nhiêu cũng không lại vậy, cho nên nàng cũng đã trở thành cái hài tử gầy nhỏ, không còn giống như ngày trước béo thành cái viên cầu dễ lăn kia nữa.
Lý Tú Ca cầm theo một tay nải đứng chờ ở ngoài viện hồi lâu.

Vẫn là diện mạo xanh xao kiệt quệ như vậy, nhưng là quần áo trên người cũng đã được thay qua.

Tuy ràng chất liệu cũng không phải là quá tốt, áo cũng là cũ, chính là lại được tẩy rửa thật sạch sẽ.

Tóc tuy buộc có phần hơi cẩu thả, nhưng bây giờ nhìn người cũng là thuận mắt lên nhiều.

Trên người cũng có một mặt phong trần, nhìn là biết do đi đường dài lâu ngày mà đến.
“Thêu nghệ sư phó?”
Thẩm Thanh Dung đứng lên, nàng không hiểu, như thế nào, nàng lại mạc danh nhiều thêm một người sư phó? Hơn nữa nàng lại không phải sẽ không học thêu, tú nương trong phủ cũng đã dạy nàng.
“Tỷ tỷ,” Thẩm Thanh Từ chạy tới, lại là nhào vào trên người Thẩm Thanh Dung.

Mà Thẩm Thanh Dung trên người có mang một mùi mai hương nhàn nhạt, mát lạnh như tuyết mai.


Đây là hương do nàng tự mình điều phối cho tỷ tỷ, không giống với người thường.

Về sau chính là mùi hương chuyên chúc trên người tỷ tỷ, duy nhất tỷ tỷ mới có sở hữu.
Thẩm Thanh Dung đem nàng ôm lên, trong lòng thầm ước lượng một cái, liền phát hiện lại là nhẹ.
“A Ngưng lại nhẹ đi, không ăn cơm sao?”
“Có a,” Thẩm Thanh Từ sờ sờ bụng chính mình, “Ăn qua, còn ăn điểm tâm.”
“Chính là mãi không mập,” Thẩm Thanh Dung lại là đem muội muội buông xuống, kéo tay nhỏ của nàng, “Tỷ tỷ hôm nay làm điểm tâm mới, ngươi chốc lát nếm thử xem có ngon không?"
“Ân,” Thẩm Thanh Từ dùng sức gật đầu.

Đương nhiên, nàng lại đây cũng không phải là vì ăn điểm tâm, mà là vì đưa sư phó cho tỷ tỷ.
“Tỷ tỷ, nàng là sư phó dạy làm quần áo A Ngưng tìm cho tỷ tỷ.

Tỷ tỷ cùng nàng học xong, liền giúp A Ngưng làm quần áo đẹp được không?"
“Hảo a,” Thẩm Thanh Dung liền không do dự đáp ứng muội muội.

Nàng từ trước đến nay đối với yêu cầu của muội muội đều là không có cự tuyệt.

Nàng là một cái tỷ tỷ tốt, đương nhiên cũng là đã đem muội muội xem như là nữ nhi mà dưỡng.
Thẩm Thanh Từ sau đó liền mang phần điểm tâm kia đi, trở về tiểu viện của chính mình ăn.

Nàng hiện tại chỉ là ăn không ngồi rồi chờ lớn lên, nhưng tỷ tỷ bây giờ, mỗi thời mỗi khắc đều là rất quan trọng.
Nàng có thân phận, đích trưởng nữ của hộ quốc công phủ.

Tuy rằng nói là do di nương sinh, nhưng nàng lại là trưởng nữ, hơn nữa còn là đích trưởng nữ, thân phận tự nhiên là cũng không kém phần người khác.
Bộ dáng của bản thân cũng là không kém.

Bản thân tỷ tỷ chính là một cái đại mỹ nhân.


Cái gì mà trong kinh đệ nhất mỹ nữ, nhị mỹ nhân.

Nàng cảm giác đều là một đoàn hồ ly tinh.

Tuyệt đối bọn họ không có hương thơm như tỷ tỷ của nàng, cũng không có xinh đẹp như tỷ.
Tài học, tỷ tỷ của nàng về sau có một tay thêu kỹ tốt, còn có một tay trù nghệ có thể lên được phòng khách.

Ai có thể so sánh được với.

Đừng nói với nàng cái gì cầm kỳ thư họa, những cái đó có thể thành cơm ăn sao? Có thể làm thành y phục mặc à?
Xem đi, tỷ tỷ của nàng về sau nhất định sẽ trở thành cô nương nhà nhà đều tranh cướp muốn cưới về.

Mà nàng hiện tại liền phải giúp tỷ tỷ kiếm cái thập lý hồng trang.
Nàng bẻ ngón tay nhỏ của chính mình nhẩm tính, nàng năm nay năm tuổi, tỷ tỷ đều đã mười một tuổi.

Tỷ tỷ nhiều nhất chỉ có thể ngốc ở trong nhà đến năm mười sáu tuổi.

Cho nên nàng chỉ còn có thời gian năm năm.

Rất ít, năm năm thời gian nàng muốn kiếm rất nhiều bạc.
Nàng lại là cắn một ngụm điểm tâm, ân, tỷ tỷ của nàng làm điểm tâm là ăn ngon nhất.
Mà nàng nheo lại hai mắt, như thế nào đều là cảm giác biểu tình trên mặt nháy mắt trở nên sinh động hơn, cả người bừng sáng.
“Cha……” Thẩm Thanh Từ chạy tiến vào, trực tiếp liền bò tới trên đùi của Thẩm Định Sơn, lại là ngồi xong.
“Làm sao vậy?” Thẩm Định Sơn sờ sờ đầu tóc của nữ nhi, thấy bộ dáng nữ nhi cười chỉ thấy răng không thấy mắt đâu hắn rất là thích thú.
“Cha, A Ngưng muốn một gian cửa hàng.”
“Muốn cửa hàng?” Thẩm Định Sơn đứng lên, cũng là để nữ nhi ngồi ở trên bàn sách của chính mình, sau đó chính mình ngồi xuống cái ghế ở phía trước.

Như vậy bọn họ cuối cùng cũng có thể mắt nhỏ nhìn mắt to.

“Ngươi muốn cửa hàng làm cái gì?”
“Bán hương liệu a.”
Thẩm Thanh Từ đắc ý nâng lên tiểu cằm của chính mình, “Cha, A Ngưng sẽ làm hương liệu, là do nương dạy, hương liệu của A Ngưng có thể bán ra kiếm bạc.”
“Cha,” nàng kéo tay áo Thẩm Định Sơn.

"Người đáp ứng A Ngưng được không?”
“Ngoan, chờ ngươi trưởng thành một ít, cha cho ngươi tìm mười cái cửa hàng đều được,” Thẩm gia có không ít cửa hàng, có thể bán hương liệu cũng là có không ít.

Những thứ đó vốn là cửa hàng hồi môn của nương nàng.

Cái khác được quyên đi, nhưng những cửa hàng đó đều còn ở.

Về sau nàng muốn nhiều hay ít đều có.
Mà nàng hiện tại còn nhỏ xíu như vậy, bán hương liệu, để nàng bán điểm tâm có khi còn đúng hơn.
“Không cần,” Thẩm Thanh Từ đem đầu mình lắc lắc giống như cái trống bỏi.

"Cha, ta muốn cái cửa hàng."
“Không được,” Thẩm Định Sơn nghiêm mặt.

Hắn chưa bao giờ cự tuyệt bất luận cái yêu cầu gì của nữ nhi.

Chính là mở cửa hàng, kia liền không phải sự tình tiểu hài tử có thể chơi.

Hắn cũng không phải là sợ Thẩm Thanh Từ tiêu tốn bạc.
Mà hắn là sợ nàng mỗi ngày một cái con nít con nôi không hiếu học, liền không biết lớn nhỏ.

Về sau nếu là dưỡng thành cái tính tình không tốt, kia phải làm sao bây giờ?
Thẩm Thanh Từ trực tiếp liền bò xuống khỏi chân của Thẩm Định Sơn, lại là hướng bên ngoài chạy đi ra.
Đứa nhỏ này, Thẩm Định Sơn lắc lắc đầu, cũng không biết tính tình là giống ai, nói như gió là gió, mưa là mưa.

Cũng không có an tĩnh giống như nương của nàng.

Nương nàng thật nhu hoà a.
Đương nhiên hắn cũng không có đem chuyện này để ở trong lòng.


Thẳng cho đến thời gian ba ngày liên tiếp, nữ nhi bảo bối của hắn không để ý đến người làm cha là hắn này.

Lúc này hắn mới biết là sự tình lớn.
“Tiểu A Ngưng, ngươi thật là không để ý tới cha sao?”
Thẩm Định Sơn ngồi xổm trên mặt đất, dỗ dành nữ nhi của mình nói chuyện.
Làm sao bây giờ, nữ nhi không để ý tới hắn, trong lòng hắn khó chịu a.
Tiểu A Ngưng của hắn đã ba ngày không để ý đến hắn, cũng không có chịu cùng hắn nói qua một câu.
“Dung nhi, ngươi nói, A Ngưng đây là làm sao vậy?”
Thẩm Định Sơn chỉ có thể bất đắc dĩ đi tìm đại nữ nhi.
Chỉ là Thẩm Thanh Dung hiện tại rất bận.

Thêu kỹ của Lý Tú Ca thập phần tốt, chỉ là nàng muốn học thêu kỹ ấy của Lý Tú Ca, liền phải bắt đầu lại từ đầu, đem sở học trước kia của mình vứt bỏ toàn bộ.

Tuy nói là dễ dàng, nhưng làm lên lại thập phần khó.

Rốt cuộc đây không phải là ném dưa hấu, nói ném liền ném.

Đây là học được rồi phải quên đi, mà quên so với nhớ còn khó hơn nhiều.
Thẩm Thanh Dung buông đồ thêu trong tay mình xuống, cũng là nỗ lực nghĩ đến, rốt cuộc Thẩm Thanh Từ đây là làm sao vậy?
“Phụ thân, ngươi có phải hay không đắc tội nàng chỗ nào?”
Muội muội thực ngoan a, trước nay đều là không nháo người.

Hài tử nhà khác lớn bằng vậy, đều là có yêu cầu nha đầu bà tử hầu hạ.

Nhưng là muội muội cái gì cũng đều là tự mình tới.

Tự mình mặc quần áo, tự mình ăn cơm, cũng là tự mình chơi.

Không có thấy lúc nào nàng cần người giúp đỡ, đương nhiên cũng là ít khi phát giận.

Giống như nàng chưa từng gặp qua muội muội đối với ai giận dỗi quá mức?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi