QUÝ NỮ TRỌNG SINH: HẦU PHỦ HẠ ĐƯỜNG THÊ


Nàng lại tiếp tục phe phẩy trống bỏi trong tay, đem đầu nhỏ của chính mình dựa vào trên vai của Thẩm Định Sơn, đôi mắt nheo lại, chớp chớp nhìn xung quanh.
Cha và nương nàng vốn là phu thê từ lúc thiếu niên, sau tân hôn vẫn là tương kính như tân, phu thê tình thâm.

Cha trước nay chưa từng nghĩ muốn nạp thϊếp, hắn chỉ muốn có một thê tử là nương nàng.

Từ nhỏ lớn lên, hắn đã nhìn thấy nhiều cảnh thê thϊếp tranh chấp trong nhà, cho nên trong suy nghĩ của hắn, chỉ cần một thê tử là đủ rồi, cũng không cần như lời thiên hạ nói, thê thϊếp thành đàn mới là một thân chi phúc.
Sau này người gặp được nương của nàng, hai người cũng là nhất kiến chung tình.

Tuy rằng nhà nương là hộ thương gia, nhưng cha không vì vậy mà thay đổi tâm ý cửa mình, vẫn quyết tâm cưới nương vào cửa.

Sau khi cưới nương, người cũng chưa từng nạp thϊếp, cũng không hề có thông phòng.

Trong phủ của hắn chỉ có một nữ chủ nhân là nương, hai người cùng nhau trải qua những ngày tháng hạnh phúc tốt đẹp.

Chỉ là có một việc khiếm khuyết, đó là hai người mãi cũng chưa có được con nối dõi.

Nhưng cha cũng không quá để bụng chuyện này, cha nói với nương, hài tử đến đều là dựa vào duyên phận.

Có lẽ đời này của Thẩm Định Sơn hắn đã định sẵn là sẽ không có hài tử rồi.
Chính là nương của nàng lại không nghĩ như vậy.

Nàng biết rõ tầm quan trọng của con nối dõi với một người nam nhân, cho nên tự mình làm chủ, nạp cho phu quân một phòng thϊếp thất.

Người nàng chọn chính là nha hoàn hồi môn của mình, tên gọi Thư Hương.
Thư Hương vốn là nha hoàn cùng nương lớn lên, hai người tình cảm cực tốt, có thể nói là tình như tỷ muội.

Kỳ thật sau này, nương cũng không có đố kỵ, không phải vì nàng quá rộng lượng, mà bởi vì trượng phu của nàng quá tốt với nàng, cho nên nàng cũng muốn làm một chút gì đó cho hắn.
Chỉ là sau khi nàng tự làm chủ nạp Thư Hương làm thϊếp, cha lại chưa từng đi qua nơi đó của Thư Hương.


Nương nghĩ hết biện pháp, cuối cùng đành dùng tới mị hương.

Nàng vốn là một thiên tài chế hương, liền làm ra loại hương khiến cho cha ngửi vào tinh thần choáng váng, sau đó, hắn tưởng nhầm người kia là nương, nhưng thật sự ở cùng hắn lại là nha hoàn hồi môn của nương.
Vì chuyện này, sau đó cha còn giận nương thật lâu.

Chính là hắn vẫn không là bỏ xuống được nương, cuối cùng cũng chịu nghĩ thông suốt.

Nếu không có hài tử, hắn có lẽ sẽ không để bụng, nhưng là nương, nàng sẽ trở thành tội nhân thiên cổ.
Cha đồng ý tiếp nhận Thư Hương, rồi đem nàng nâng thành di nương, cũng chính là Thư di nương trong phủ.

Nhưng dù vậy, hắn cực kỳ ít khi đến nơi đó.

Mà Thư di nương trước nay đều chưa từng nghĩ tới muốn cùng nương tranh sủng, vẫn luôn coi nương là chủ tử của mình, ngày đêm kề cận bên người hầu hạ.

Không thể không nói ánh mắt của nương nhìn người cực chuẩn, nàng chọn người sẽ không có sai đi.
Cũng chỉ là sau này lại sinh ra nàng, một cái nữ nhi ngu ngốc, vô dụng.
Bụng của Thư di nương cũng là một cái không chịu kém.

Chỉ một lần như vậy thế nhưng lại làm nàng có thai, hơn nữa còn là một đôi long phượng thai.

Nhưng không thể không nói, nàng cũng là cái nữ tử bạc mệnh.

Hài tử sinh ra chưa được mấy tháng, cũng liền đã sinh bệnh ra đi, để lại một đôi con trẻ ngày đêm gào khóc đòi ăn.

Hai đứa nhỏ đều là nường từng chút từng chút nuôi lớn.

Khi còn nhỏ sinh bệnh, chính nương là người thức trắng đêm tự mình chiếu cố.


Thời điển bọn nhỏ bi bô học nói, câu đầu tiên cũng là nương.

Tuy rằng bọn họ là con vợ lẽ, nhưng trước nay nương chưa từng coi bọn họ thành thứ tử và thứ nữ để mà đối đãi.

Từ lâu nàng đã coi bọn nhỏ như hài tử thân sinh của mình.

Nàng cũng không nghĩ tới một ngày kia chính mình có thể có thai được nữa.

Nàng đã cho đây là mệnh.

Đời này của nàng, có lẽ đã được chú định là vô duyên với con cái.

Chính là không ai ngờ tới được một ngày kia.
Trong một năm Thẩm Định Sơn xuất chinh, nương thế mà lại kiểm tra ra mình mang thai.

Lúc này thứ tử cùng thứ nữ đều đã năm tuổi, tuy tằng sắp có hài tử chính mình thân sinh, nhưng nương trước sau chưa từng thay đổi, đối với cặp long phượng thai kia vẫn là hết mực quan tâm, yêu thương.

Sau này nàng hạ sinh một cái nữ nhi.

Đúng ở lúc nàng đang chìm đắm trong niềm vui có hài tử, biên quan lại đưa về một hồi chiến sự, nói là Thẩm tướng quân phản quốc.

Đám người ở tổ trạch Thẩm gia kia lúc này hận không thể khai trừ Thẩm Định Sơn người này ra khỏi gia phả.

Thế nhưng bọn họ lại chưa từng ngẫm lại, bọn họ như thế nào có thể trụ lại kinh thành, như thế nào có được ngày tháng vinh quang.

Còn không phải là do Thẩm Định Sơn dùng huyết nhục của mình ở trên chiến trường đổi lấy hay sao?

Hắn hai mươi tuổi đánh một trận thành danh, sau đó đánh thắng vô số trận lớn nhỏ, cũng được đích thân Thánh thượng khen ngợi, đích thân ban phong hào tướng quân.

Về sau lại được ban thưởng vạn lượng, ruộng tốt ngàn khuynh.

Nếu không phải có hắn, Thẩm gia bất quá cũng chỉ là một cái gia tộc đã xuống dốc mà thôi.
Ấy vậy mà khi Thẩm Định Sơn xảy ra chuyện, người Thẩm gia nhẫn tâm đuổi nương và ba cái hài tử ra cửa, thậm chí cái gì cũng không cho mang theo.

Đến cả của hồi môn của nương cũng bị Thẩm gia kia giữ lại.
Sau đó nương vất vả mang theo hai cái hài tử chưa đến sáu tuổi, còn có một cái hài tử là nàng đang phải ôm ở trong ngực lang bạt kỳ hồ khắp nơi.

Không có nhà để về, đối với một cái nữ nhân mang theo ba cái hài tử mà nói, ngày tháng đó có cỡ nào vất vả a.

Nhưng dù là như vậy, nương cũng chưa từng để bọn họ bị đói quá.

Dù là chính mình không ăn, cũng đều muốn để cho bọn họ được ăn no.

Về sau bọn họ không may gặp phải cướp, nương vì muốn che chở đại ca cùng đại tỷ, ôm nàng tuổi nhỏ chạy đi dẫn dắt những tên cướp rời đi.

Cùng vì vậy mà nương và đại ca đại tỷ bị lạc mất nhau.

Sau đó, nương cùng nàng lại bôn ba khắp nơi để tìm bọn họ, cho đến về sau mới dừng chân tại thôn Ngọc Hà nơi đó.

Mà nguyên nhân dừng chân là do nương biết mình bị bệnh, có khả năng là không còn nhiều thời gian nữa.

Sau thời gian dài hai mẹ con tha hương phiêu linh khắp nơi, cuối cùng ở lại thôn kia, lần ở lại này kéo dài những hai năm.

Thời gian đầu, nương còn có thể thêu vài thứ bán đi để sinh sống.

Chính là về sau thân thể càng ngày càng tệ, dù là thuốc hay châm cứu cũng không tốt lên được.

Cuối cùng nương rời đi nhân thế, để lại một cái tiểu nữ nhi mới có 4 tuổi là nàng ở trên đời.
Về phía đại ca cùng đại tỷ, bọn họ được nhóm ma ma mang theo.


Trên người ma ma có bạc nương để lại, cho nên cũng không ăn quá nhiều khổ.
Nhưng nàng bị nương mang theo lại khác, ăn hết đủ mọi loại khổ, đã trải qua các loại khó.

Nàng từ nhỏ đã bị người đánh, bị người mắng, bị người khi dễ.

Sau khi nương chết, nàng chỉ còn lại một mình, chân chính trở thành người ăn nhờ ở đậu.

Cũng chính bởi vậy, khi cha tìm được nàng trở về, cha cùng đại ca đại tỷ đều đối với nàng lòng tràn ngập áy náy.

Cho nên bọn họ đều hết mực sủng ái nàng.

Ai có ngờ đâu cuối cùng chính nàng lại là người đưa bọn họ lên đoạn đầu đài.
Nàng đem cái đầu nho nhỏ của chính mình dựa vào trên vai của Thẩm Định Sơn.

Cha bởi vì nhiều năm đánh giặc cho nên cơ bắp trên người thực cứng.

Không giống như nương, trên người nương luôn có hương thơm.

Nhưng là bây giờ nương đã không còn nữa, may mắn là cha vẫn còn ở đây.
"Đúng rồi, A Ngưng, cha mang ngươi đi diễn lâu nghe diễn được không?”
Thẩm Định Sơn đối với nữ nhi cười cười, hắn từ trước đến nay đều là kẻ gϊếŧ người như ma, là kẻ khiến địch nhân nghe tiếng sợ vỡ mật, càng nổi danh là đại tướng quân Đại Chu có khả năng lấy một địch trăm.

Vậy mà hiện tại lại đang cẩn thận dỗ dành nữ nhi mới có 4 tuổi ở trong lồng ngực.
Nữ nhi này cực kỳ giống ái thê của hắn.
Hắn một tay ôm lên nữ nhi, đem nàng đặt lên trên vai mình.

Hắn bây giờ trông giống với một vị phụ thân bình thường cõng tiểu nữ nhi cùng nhau đi xem diễn.

Trên sân khấu kịch, nhìn những người đó ê ê a a xướng, Thẩm Thanh Từ kỳ thật một chữ cũng không nghe rõ, chính là trong lòng nàng lại vô cùng vui vẻ.

Đã rất nhiều năm rồi nàng chưa từng được nghe diễn..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi