Mà một đời này của Thẩm Thanh Dung, nào từng phải ăn qua khổ, lại có bí phương trong cung điều trị, hơn nữa lại có Lý Tú Ca dạy ra một tay thêu kỹ tuyệt hảo, so với đời trước hoàn toàn bất đồng.
Thẩm Thanh Từ nhìn chúng không chỉ có thêu kỹ của Lý Tú Ca, đồng dạng nàng còn nhìn chúng sự kiên trinh cùng ngạo khí của nàng.
Ở cùng người như vậy thời gian lâu rồi, nghĩ đến tỷ tỷ cũng sẽ gần đèn thì sáng.
Tự nhiên, tính tình cũng có thể biến càng thêm kiên định cũng là không còn không có chí tiến thủ.
Quả nhiên, nàng đã từ trong mắt tỷ tỷ nhìn thấy mấy thứ này ra tới.
Tỷ tỷ, A Ngưng làm ngươi ngày càng trở nên tốt hơn.
Thẩm Thanh Từ một phen liền nhào tới, cao hứng ở trước ngực tỷ tỷ cọ cọ đầu nhỏ của chính mình.
“Tỷ tỷ thật tốt, lại trưởng thành.”
Nàng nói một câu như vậy làm Thẩm Thanh Dung muốn hộc máu.
Chính là nàng cứ tính tình của tiểu hài tử như vậy, đồng ngôn vô kị.
Chính là lời nàng nói ra, Thẩm Thanh Dung nghe được đều là cảm thấy xấu hổ đến muốn tìm cho mình một cái hố để chui vào.
Nàng vội vàng kéo ra muội muội, lại là vuốt lại quần áo cho nàng, đứa nhỏ này như thế nào chính là thích nói những lời này.
Kỳ thật Thẩm Thanh Từ chính là tò mò a, nàng chính là tò mò, rốt cuộc tỷ tỷ nàng có thể trưởng thành cái bộ dáng gì, có thể hay không trưởng thành như Tuấn Vương phi và ba vị quận chúa, lớn như vậy?
Thẩm Thanh Dung ho nhẹ một tiếng, sau đó lại là vuốt phẳng quần áo cho muội muội, “Quần áo mặc ít như thế, không lạnh sao?”
“Không lạnh.”
Thẩm Thanh Từ lắc đầu, nàng đều đã mặc thành một viên cầu, lại mặc nhiều thêm mà nói, chắc sẽ không đi đường nổi.
“Tỷ tỷ, đồ vật A Ngưng muốn đã có sao?"
Thẩm Thanh Từ lắc lắc ngón tay Thẩm Thanh Dung.
“Ân, hảo,” Thẩm Thanh Dung lôi kéo tay nhỏ của muội muội, lại là sờ đến khi tay nhỏ của nàng xác thật là ấm, không còn thấy lạnh nữa, đây mới là yên tâm.
Nàng sợ nhất chính là cái nha đầu này sinh bệnh.
Năm trước sinh bệnh, thật sự hù chết nàng, người vẫn luôn là sốt cao không lùi, bọn họ có bao nhiêu sợ cái tiểu muội muội này dưỡng không lớn được.
Ai bảo nàng từ nhỏ đến lớn đều là gặp nhiều tai nạn tới như vậy.
Thật vất vả hiện tại mới lớn đến 6 tuổi, thân thể cũng là mới tốt một ít, chính là vạn không thể không giữ ấm, cũng là không thể chịu lạnh.
Cái muội muội này thật là cả nhà bọn họ phủng ở trong lòng bàn tay mà lớn lên, chỉ là đến cái thời điểm nào mới có thể lớn lên a?
Thẩm Thanh Dung lấy ra một kiện áo choàng tương đồng cùng Thẩm Định Sơn, bất quá chính là màu sắc bất đồng.
Cái kia của Thẩm Định Sơn là huyền sắc, mà cái này là sắc màu lam, nhan sắc nhẹ nhàng một ít, cũng là bình dị gần gũi không ít.
Thẩm Thanh Từ chạy qua đi, lại là ghé vào mặt trên của giường sụp , sau đó đem chính khuôn mặt nhỏ của mình kề sát bên trên cái áo choàng kia.
“Nha, thật thoải mái a, hảo ấm hảo ấm.”
Thẩm Thanh Từ thích nhất đồ vật mềm mại như vậy.
“Ngươi cũng có nga.”
Thẩm Thanh Dung lại là lấy ra một kiện áo nhỏ.
Là một kiện màu trắng tiểu áo choàng, còn có mũ nhỏ cùng màu sắc.
Ngoài ra còn có găng tay màu trắng cùng giày nhỏ cùng màu.
"Cảm ơn tỷ tỷ." Thẩm Thanh Từ vội vàng ôm qua đi, đem đồ vật thuộc về chính mình ôm vào trong ngực.
Nữ hồng của tỷ tỷ nàng cũng thật tốt.
Cũng chỉ mới có thời gian một năm học vô phùng thêu pháp cùng với Lý Tú Ca, cũng đã có một tay làm ra hảo quần áo.
Lại là thêm thời gian ba năm nữa mà nói, bản lĩnh của Lý Tú Ca không sai biệt lắm sẽ đều bị nàng học hết.
“Đúng rồi, A Ngưng, ngươi còn không có nói cho tỷ tỷ, áo choàng này là ngươi muốn đưa cho ai? “
Thẩm Thanh Dung chính là kỳ quái a.
Nàng đem muội muội ôm tới trên giường của chính mình, sau đó để nàng ôm bình nước nóng vào trong ngực, còn muốn lại dùng chăn đem nàng cấp bọc lại gắt gao mới được.
Đây là cho phụ thân sao? Chính là phụ thân không phải là có rồi sao, hơn nữa cũng không phải là cho đại ca.
Bởi vì đại ca không thích màu sắc như vậy.
Quá quái, hắn thích màu đen, bởi vì màu đen cho dù là dính bẩn cũng đều là không bị người phát hiện.
“A Ngưng phải dùng để tặng người.”
Thẩm Thanh Từ đem đầu nhỏ của chính mình gối lên trên đùi tỷ tỷ.
Dù sao chính là không muốn đứng dậy.
Nương nàng mất sớm.
Kỳ thật nếu không phải bởi vì nàng trọng sinh một lần, cũng là gặp qua nương, kỳ thật nàng đều là muốn đem bộ dáng của nương cấp quên mất.
Tỷ tỷ lớn hơn nàng năm tuổi, cả hai đời của nàng đều là do tỷ tỷ tự thân chiếu cố chăm sóc mà lớn.
Cho nên nếu nàng không đối với tỷ tỷ tốt, thì phải đối với ai tốt đây?
“Tỷ tỷ, chúng ta ngày mai liền phải đi Tuấn Vương phủ, ngươi đã chuẩn bị lễ vật gì cho Tuấn vương phi vậy?"
Tiến vào cửa nhà người ta, sao có thể tay không mà đi?
Đây là lễ phép, cho dù bọn họ là hài tử cũng không được khuyết thiếu, ngay cả chính nàng còn đã chuẩn bị qua đâu.
“Ân, đã chuẩn bị qua.”
Thẩm Thanh Dung nhẹ nhàng cười, giơ tay nhấc chân chi gian tự mang theo quý khí cùng ưu nhã, bất quá chính là bởi vì nàng không thường ra cửa, bởi vì nàng muốn chiếu cố muội muội, còn muốn học thêu kỹ của Lý Tú Ca.
Nếu không, lấy tướng mạo của nàng, phẩm tính của nàng, còn có chiêu thức đỉnh phẩm thêu kỹ ấy của nàng, sợ là ở giữa những cái quý nữ của kinh thành ấy đã sớm nổi danh đứng đầu.
Mà nàng hiện tại đều là chờ mong tỷ tỷ của chính mình nổi danh ở trong vòng quý nữ trong kinh.
“A Ngưng yêu nhất yêu nhất tỷ tỷ,” nàng bổ nhào vào trong lòng ngực của Thẩm Thanh Dung , thỉnh thoảng làm nũng.
Thẩm Thanh Dung cũng là cực thương muội muội.
Nàng sờ sờ đầu nhỏ của muội muội, “Tỷ tỷ cũng là yêu nhất A Ngưng,” mà lúc này, trong lòng nàng kỳ thật cũng là cực ấm cực đau.
Tiểu muội muội của nàng à, rốt cuộc cũng là trưởng thành một ít, người cũng là cao hơn, nẩy nở.
Ngày thứ hai, bọn họ lại là thu thập một chút, liền chuẩn bị đi qua Tuấn Vương phủ nơi đó.
Tuấn Vương phủ chính là chuyên môn gửi một tấm thiệp đến.
Trước kia lúc hai nhà đi lại, cũng đều là lén, hiện tại đưa qua thiệp, chính là làm cho mọi người biết, hai nhà bọn họ quan hệ là tốt như thế nào?
Thẩm Thanh Dung ôm Thẩm Thanh Từ ngồi ở trong xe ngựa, mà Thẩm Định Sơn còn có Thẩm Văn Hạo còn lại là lại cưỡi ngựa đi ở bên cạnh.
Bất quá, Thẩm Văn Hạo gần nhất cũng là đã quen với cảm giác bị người chúng tinh phủng nguyệt.
Mười hai tuổi, liền đã làm ra thần binh lợi khí.
Đây là hài tử thế nào a.
Nhân gia là lớn lên như thế nào, nhìn lại nhi tử nhà mình lại càng thấy cách biệt.
Chờ tới lúc tới Tuấn vương phủ, phụ tử hai người Thẩm Văn Hạo liền xuống ngựa.
Mà lúc cửa mành xe ngựa mở ra, Thẩm Văn Hạo cũng là vội vàng đỡ muội muội xuống dưới.
Hôm nay Thẩm Thanh Dung mặc một thân quần áo màu trắng thuần sắc , thiếu nữ thanh tư vốn chính là tự nhiên, đặc biệt ở là tuyết trắng thiên san bên trong, một thân hoa mai hương, thanh u mà vận trường.
Mà người cũng giống như hoa mai giống nhau, thế nhưng lập với phong tuyết là lúc, chưa từng biến quá.
Thiếu nữ mười hai tuổi, kỳ thật đã trưởng thành.
Nàng nhợt nhạt mà cười, mặt mày đều là tinh xảo tú nhã, dáng người nhi cũng là hảo.
Tuy rằng chỉ mới có mười hai, chính là lúc này thân thể phát dục lại cũng là quá mức hảo.
Tuy rằng nói vào đông quần áo xuyên quá nhiều một ít, nhưng lại vẫn có thể thấy được mạn diệu dáng người của nàng, cùng với cái cổ trắng nõn tinh tế lộ ở bên ngoài.
Mành xe ngựa lại là mở ra, Thẩm Định Sơn vươn tay, một cái hài tử nho nhỏ được hắn ôm ra từ trong xe ngựa, rồi ôm nàng vào trong lòng ngực.
Thẩm Thanh Từ ăn mặc quần áo do đích thân tỷ tỷ làm ra cho.
Nàng mặc một chiếc áo choàng có lông xù màu trắng, trên đầu còn có mũ nhỏ, trên chân còn đeo một đôi giầy cùng màu.
Như thế nào nhìn nàng đều cảm giác giống như là tiểu tiên đồng từ đâu bị lạc đến.
Nếu không chính là một con tiểu bạch thỏ tử tinh.
Thẩm Định Sơn lại là vừa thấy ba cái nhi nữ của chính mình, thật là cảm giác nhân sinh của hắn không uổng.