QUÝ NỮ TRỌNG SINH: HẦU PHỦ HẠ ĐƯỜNG THÊ


"Đào Hương, ngươi có nhìn thấy gì không, có thấy tiểu ác quỷ kia không?"
Tiểu ác quỷ? Nha đầu trong phút chốc còn chưa có minh bạch, không biết tiểu ác quỷ trong miệng Thẩm lão phu nhân là ai?
"Chính là cái tiểu nữ oa ở tướng quân phủ kia." Thẩm lão phu nhân nắm chặt tay của nha đầu.

Mồ hôi trên trán bà cũng là thi nhau rớt xuống.

Bà thế nhưng cảm giác tiểu ác quỷ kia đã chết.

Nếu không sao bà có thể nhìn thấy Lâu Tuyết Phi cũng về đây tìm bà.

Lâu Tuyết Phi đã sớm chết, vậy có phải là nó cũng đã chết hay không?
Cái này không tốt, tiểu ác quỷ đã chết, Thẩm Định Sơn nhất định sẽ muốn cái mạng này của bà.

Nhưng mà không phải là bà sai, bà không có động thủ đả thương người a.


Là tiểu ác quỷ kia tự làm bị thương chính mình.
Lão phu nhân là đang hỏi tam cô nương kia của tướng quân phủ sao?
Nha đầu chịu đựng cơn đau từ trên cánh tay truyền đến, vội vàng an ủi Thẩm lão phu nhân.

"Lão phu nhân đừng nóng vội, nô tỳ đã trộm tìm người hỏi thăm qua, nói là đại phu đã trị thương qua, hiện tại cũng không biết thế nào.

Chính là nhìn bộ dáng của trong phủ bọn họ, cũng không giống là người đã chết a."
Cũng bởi vì còn an bình như này, cho nên nàng xác định được hài tử kia còn chưa chết.

Nếu thật sự đã chết rồi, Thẩm lão phu nhân hiện tại sao còn có thể nằm mà mơ ngủ, người bên kia đã sớm đánh đến đây rồi.
Dù nói thế nào, người của tướng quân phủ và bọn họ chính là không phải cùng một môn.

Tuy rằng cùng mang họ Thẩm, nhưng ở trung gian lại kém nhau đến quá nhiều.

Nếu bây giờ tìm tới quan phủ, quan phủ nhất định sẽ theo nếp làm việc, cũng sẽ không suy xét đến bọn họ còn phải hay không họ Thẩm a.
Mà nàng thật sự đều là có chút bội phục Thẩm lão phu nhân, bà thật sự xem mình là làm chủ cái nhà này.

Tới hiện tại rồi vẫn không còn chịu rõ ràng, rốt cuộc là Thẩm gia bọn họ và tướng quân phủ là chi gian khác nhau.
Bọn họ không phải người một nhà, vĩnh viễn cũng sẽ không trở thành người một nhà.

Vậy mà bà còn muốn đem đích nữ của người ta trở thành cháu gái của chính mình, muốn tùy ý mà xoa sao.

Hiện tại thì tốt rồi, gây ra đại sự rồi.
"Ngươi đi hỏi thăm lại đi." Thẩm lão phu nhân nghe nha đầu vừa nói vậy, cả người giống như được sống lại, hít thở cũng thông thuận hơn nhiều.

Nha đầu vội vàng đáp ứng, cũng là kêu bà tử đứng bên ngoài đến hầu hạ.
Thẩm lão phu nhân phân phó người làm đặt những vật trừ tà vào trong phòng, bà ta là sợ những ác quỷ đó lại đến đây tìm mình.
Mà lúc này, ở trong Lạc mai tiểu viện của tướng quân phủ, cũng đều đang châm một chiếc đèn chiếu sáng cả đêm.

Ánh nến hơi hướng về phía trước nhảy nhảy, cũng chiếu ra tới khuôn mặt nhỏ không có nửa phần huyết sắc của tiểu nữ oa.
Thẩm Thanh Dung cẩn thận đem bàn tay mình áp lên trán của muội muội, thấy không nóng sốt mới an tâm trong lòng.
“Đại tỷ nhi, ngươi hay là đi ngủ đi, nơi này có ta thì tốt rồi,” Hà ma ma đè thấp thanh âm, liên thanh khuyên Thẩm Thanh Dung.

Nàng đúng là cái đại tỷ đau muội muội.

Rõ ràng bản thân đã bị doạ thành như vậy, nhưng lại kiên quyết nói muốn ở lại chỗ này trông chừng muội muội.

Tiểu thư nhà bà quả nhiên không thương sai người, này đại ca nhi, đại tỷ nhi đều là tốt.
Bà không để bụng cái gì đích thứ, cũng không để bụng bọn họ còn phải thân sinh của tiểu thư hay không, chỉ cần đối với tỷ nhi của bà tốt là được.

Bà cả đời này không cầu tỷ nhi có được vinh hoa phú quý, chỉ cầu bình bình an an trưởng thành cả đời là được.


Vô cùng đơn giản, không cần giống với tiểu thư là tốt rồi.

Chẳng sợ về sau phải gả tới gia đình bình thường.

Chỉ cần bà mẫu lương thiện, trượng phu yêu thương là bà cũng mãn nguyện rồi.
Chỉ cần bình an liền hảo.
Chỉ cần thuận lợi liền hảo.
Chỉ cần về sau không hề bị này đó đau xót liền hảo.
Chỉ là bà không biết, kỳ thật một đời này của Thẩm Thanh Từ chính là chịu khổ mà đến.

Nếu là bà biết, có lẽ sẽ tình nguyện để Thẩm Thanh Từ chưa từng được sinh ra.

So với một đường xóc nảy, một đời khốn khổ, một đời nhận hết tra tấn cùng đau đớn liền tốt hơn rất nhiều..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi