Tuy rằng nói khôi phục chậm một ít, nhưng là từng ngày vẫn đang không ngừng tốt lên.
“Đi thôi, tỷ nhi, chúng ta trở về đi, bên ngoài đang nổi gió rồi." Hà ma ma bế Thẩm Thanh Từ lên, đem nàng ôm vào trong phòng.
Ở trong phòng không khí ấm áp, mặt đất cũng được lau dọn tinh tế đến không sót một giọt nước, cũng không có mùi gì kỳ lạ.
Hà ma ma từng nói.
Tỷ nhi nhà ta có khứu giác cực linh, nàng có thể ngửi ra được rất nhiều hương vị, cho nên quần áo của người bên cạnh không thể sử dụng hương phấn thơm.
Nếu có liền phải thay quần áo.
Bà sợ những mùi hương đó làm Thẩm Thanh Từ không thoải mái.
Ngày trước khi còn nhỏ tiểu thư đã mất của bà cũng là như vậy.
“Ma ma, ta muốn tự mình ngủ.”
Thẩm Thanh Từ kéo chăn của mình đắp lên người, cũng đem tay nhỏ đặt bên ngoài.
Mười ngón tay nhỏ bé trắng trắng nộn nộn để ở bên ngoài, tựa như ngó sen trắng ngần thanh khiết.
Cho dù là đang nóng giận đến mấy, chỉ cần nhìn thấy nàng thì cũng tan thành mây khói.
Giờ phút này, nàng mở to đôi mắt long lanh, dù là người tâm cứng đến mấy cũng không nỡ cự tuyệt bất kỳ yêu cầu nào của nàng vào lúc này.
“Hảo,” Hà ma ma giúp Thẩm Thanh Từ chỉnh lại chăn.
Một người ngủ liền một người ngủ.
Tỷ nhi cũng chuẩn bị phải trưởng thành, cũng nên để một người ngủ rồi.
Dù sao bà cũng ở ngay bên ngoài, chỉ cần để ý liền biết tỷ nhi có đá chăn hay không.
Chỉ cần không đá chăn liền tốt rồi.
Bà kéo xuống màn lụa bên giường của Thẩm Thanh Từ, sau đó đi ra tiểu gian bên ngoài ngồi xuống, tay bà cầm lấy giỏ tre đặt bên cạnh bắt đầu may vá làm quần áo cho Thẩm Thanh Từ.
Những hài tử tuổi này, đều là lớn nhanh như gió.
Tỷ nhi nhà bà, tuy rằng bị trọng thương như vậy, nhưng là vẫn là đã cao lên một ít.
Quần áo mặc đã có chút nhỏ.
Mà lúc này, Thẩm Thanh Từ đã lấy ra quyển sách nhỏ như bàn tay kia, dở ra một trang đặt ở trước mắt chính mình.
Quyển sách này nàng đã lật xem rất nhiều lần, bên trong có hơn trăm loại hương phương, cơ bản đều là loại mà nàng chưa từng gặp qua, cũng chưa từng nghe nói quá.
Những cái mà nương đã dạy cho nàng, so sánh với những hương phương trong Lâu gia hương điển đều chỉ coi như mới vào nhập môn, căn bản không thể nào so sánh với, vốn là không cùng đẳng cấp.
Nhưng cho dù là như vậy, những hương phương đơn giản đó của nàng ở đời trước cũng đã làm Hoàng gia đỏ mắt không thôi.
Đương nhiên nó cũng đã giúp Hoàng gia kiếm về không ít bạc.
Bây giờ nàng có thể khẳng định chỉ cần nàng chế thành công hương liệu trong hương phương, như vậy về sau nàng có thể kiếm được núi vàng núi bạc.
Nhưng cũng chỉ có núi vàng núi bạc mới có thể gánh được phí tổn của quân đội.
Không nói đến cái gì khác, chỉ nói đến vấn đề lương thảo cũng đã tiêu tốn hơn nửa núi tiền rồi.
Huống chi nàng hiện tại còn không có cái gọi là núi vàng núi bạc đâu.
Hương liệu ghi trên hương phương, hiện tại nàng còn chế không có thành.
Rốt cuộc nàng vẫn còn quá nhỏ.
Chờ đến khi nàng lớn lên một ít, nàng liền có thể xuống tay bắt đầu chế hương.
Đương nhiên hiện tại nàng mỗi ngày đều sẽ lấy hương điển ra xem kỹ toàn bộ, đem nội dụng bên trong toàn bộ ghi tạc vào trong đầu.
Trong hương điển có trăm loại hương phương.
Đời trước nàng từ nhỏ cũng đã tập chế hương, cho nên ghi nhớ bộ hương điển này đối với nàng mà nói cũng không có quá khó khăn.
Chờ đến khi bên người có một ít tiếng bước chân, nàng liền vội vàng đem tay nhỏ của chính mình nhét vào trong chăn, sau đó giả thành đang ngủ.
Quả thực sau đó nàng cảm thấy chăn bị ai đó vạch ra một ít, có chút gió mát từ từ theo đến.
Đây không phải gió lạnh bên ngoài, mà trong gió còn mang theo chút phong trần chi vị, còn có một loại nhàn nhạt vị đàn hương.
Đây là đại ca đã trở lại đi.
Thẩm Văn Hạo trên người thường có loại mùi huân hương này.
Không phải bởi vì hắn thích mùi hương này, mà là học sinh của Thương Tùng học viện mặc quần áo đồng phục đều có đàn hương vị như vậy.
Ngoài ra còn có một chút tùng bách hương vị xen lẫn, tuy rằng hương vị rất nhạt, nhưng nếu ngửi kỹ, liền có thể phân biệt được.
“Hôm nay nàng thế nào?”
Quả thực, đứng ở bên ngoài lúc này đúng là Thẩm Văn Hạo.
Hắn vừa mới trở về từ trường học, liền ngay lại đây thăm muội muội.
“So hôm qua tốt hơn một ít,” Hà ma ma đè thấp thanh âm, cũng là nhỏ giọng nói, “Uống lên một ít canh, lại là ăn mấy khối điểm tâm, còn có một ít cháo trắng, miệng vết thương cũng không thấy đau, còn phơi nắng một lát, tinh thần cũng không kém."
“Xem ra, cũng là tốt không sai biệt lắm.”
“Chính là gầy,” Thẩm Văn Hạo đều là hận không thể đem thịt trên người chính mình cắt sang cho muội muội một ít.
Một cái đại hài tử như vậy mà hắn cứ có cảm giác muội muội nhà mình giống như càng ngày càng gầy, trên người không thấy có bao nhiêu thịt.
“Về sau lại là chậm rãi bồi bổ đi, bản thân tỷ nhi là người ăn hoài không mập, giống như mẫu thân của nàng."
Hiện tại Hà ma ma sợ chính là Thẩm Thanh Từ thật sự giống với Lâu Tuyết Phi, đều là người ăn như thế nào cũng không mập lên được.
Nếu là cái đại cô nương thì như vậy cũng tốt, nhưng hiện tại nàng mới là đứa trẻ, vẫn nên béo một ít mới tốt.
Bất quá bà cứ có cảm giác, chỉ sợ có cố bồi bổ thì nàng cũng sẽ không có béo lên bao nhiêu.
Thẩm Văn Hạo ngồi ở nơi này bồi muội muội một hồi xong liền đứng dậy trở về phòng của chính mình.
Hà ma ma thấy vậy liền cẩn thận đắp lại chăn cho Thẩm Thanh Từ, sau đó quay lại tiểu gian tiếp tục làm quần áo.
Về phía Thẩm Thanh Từ, nàng nhẹ nhàng xoay người một chút, cũng là đem bàn tay nhỏ bị thương đặt lại cẩn thận.
Thật vất vả mới tốt lên được, nàng không thể lại làm nó bị thương.
Tay nàng về sau còn có chỗ hữu dụng, nàng còn muốn kiếm bạc, nàng còn muốn nuôi gia đình.
Nàng lại thò tay không bị thương xuống gối, lôi Lâu gia hương điển vừa được dấu vào ra.
Những cái hương phương trên đó nàng đều đã nhớ không sai biệt lắm.
Lật đến những trang phía sau càng làm nàng kinh hỉ, trên đó ghi lại một số phương thuốc dưỡng nhan, lại có một số công thức làm phấn son.
Mặc kệ là quý nữ hay là dân nữ bình thường, đều không thoát khỏi sự yêu thích đối với son phấn.
Đời trước nàng cũng đều là yêu thích những thứ này, cũng đã ném không ít bạc vào đó.
Đến nỗi Hoàng An Đông cùng Hoàng gia, bán tốt nhất chính là hương phấn cho nữ nhân.
Hương phấn của Hoàng gia cũng cực kỳ nổi danh, cơ hồ là đã thu liễm hết tài phú trong thiên hạ cho bọn hắn.
Những sản phẩm đó ít cũng phải mấy lượng bạc một hộp, có những cô gái nhà bình thường, chẳng sợ là nhịn ăn, dùng tiết kiệm cũng đều phải mua cho mình một hộp.
Mà có loại quý hơn đến mấy trăm lượng bạc, những quý nữ trong kinh cũng đều là tranh nhau mua.
Thậm chí có khi vì một hộp mà đánh nhau sứt đầu mẻ trán, như nước với lửa.
Nàng vội vàng đọc kỹ nghiên cứu tiếp, càng đọc càng phát hiện nhiều thứ tốt để kiếm tiền.
Càng lật về sau nàng càng giật mình, bởi vì bộ hương điển này lại có không ít đồ vật cho nữ tử, tỷ như mi đại, son môi, cùng với các loại hương phấn.
Nàng lại khẽ lật người, ghé lên trên chăn mền mại, nghiêng đầu nhìn, trong lòng không khỏi kích động.
Cho dù là vậy, nàng cũng không nghĩ quá nhiều.
Rốt cuộc hiện tại nàng mới chỉ là cái hài tử 4 tuổi, trong mắt người ngoài chữ nghĩa còn chưa biết bao nhiêu, sao có thể đọc được cả một quyển sách chứ, càng đừng nói đến khó hiểu như Lâu gia hương điển.
Ở bên ngoài, Hà ma ma thỉnh thoảng lại hướng vào phía trong này nhìn, bất quá thấy Thẩm Thanh Từ vẫn luôn chưa có tỉnh, cho nên bà cũng không đi vào.
Vì vậy bà cũng không có phát hiện ra, kỳ thật Thẩm Thanh Từ vẫn luôn không có ngủ.
Tuy rằng bà có cảm giác lạ, dạo gần đây bà thấy Thẩm Thanh Từ ngủ có chút nhiều, nhưng bà cũng chỉ cho là tiểu hài tử tham ngủ thôi.
Thời gian cứ vậy trôi, thẳng đến nửa tháng sau, đại phu quay lại tái khám cho Thẩm Thanh Từ.
Lúc vải bông trên cổ tay nàng được tháo xuống, miệng vết thương sớm đã lành, nếu không có vấn đề gì lớn, như vậy liền không cần phải mang theo khối vải bông này nữa..