“Vậy ngươi mau đi a,” Đại quận chúa thúc giục đệ đệ, “Đừng trì hoãn nữa, nói không chừng thật là hữu dụng.”
Vũ Văn Húc cũng không chần chờ nữa, liền trực tiếp cưỡi ngựa đi qua.
Kết quả sau khi hắn tới Sóc vương phủ lại được cho biết, Sóc vương gia đã sớm rời phủ ra ngoài rồi, không rõ ngày về.
Không ia biết hắn đi đâu, đương nhiên đi cùng hắn còn có vị Mặc tiểu đại phu kia.
Vũ Văn Húc chỉ có thể cưỡi ngựa trở về.
Hắn kỳ thật nên sớm nghĩ tới, nếu biểu ca còn ở trong phủ, hiện tại mẫu thân bệnh như vậy, hắn sao có khả năng không tới.
Đương nhiên hắn cũng không có khả năng sẽ không biết, người trong toàn kinh thành đã biết, sao hắn lại có khả năng không biết chứ
Từ trước đến này tin tức của biểu ca vốn linh thông, mà cho tới giờ vẫn chưa thấy hắn đến, vậy chỉ có một nguyên nhân duy nhất đó là hắn hiện tại đã không còn ở trong kinh.
Người biểu ca ngày của hắn quanh năm suốt tháng vẫn luôn là ở bên ngoài.
Hắn nếu có thể ở được trong kinh một tháng đã là chuyện tốt rồi.
Nhưng không, hắn luôn hành tung bất định, cho dù là muốn tìm, cũng là tìm không được.
Cho nên lúc Vũ Văn Húc trở về, vẻ mặt cũng là mặt xám mày tro.
“Làm sao vậy, không có mời được người đến?”
Đại quận chúa vừa thấy đệ đệ như vậy, liền biết hắn là không có mời được người đến, người này thật sự là khó mời như thế sao? Chỉ là nếu người đã ở Sóc vương phủ, hẳn là không khó mời như vậy mới đúng.
“Bọn họ không ở trong kinh.” Vũ Văn Húc vác hạ bả vai, sau lại dùng sức nắm đầu tóc của chính mình.
“Ta lại là ngẫm cái biện pháp khác,” nói rồi hắn liền chuẩn bị đi tìm những tên bạn tốt kia của mình, hỏi xem có biện pháp gì hay không?
Đại quận chúa cũng cảm giác chỉ có thể như thế, vội vàng kéo lên hai cái tỷ muội cũng là đi theo đi ra ngoài.
Tóm lại cũng là nên làm cái gì đó, cũng tốt hơn là cứ ngây ngốc ngồi ở chỗ này.
Còn về phần tìm đại phu khác, cái này không cần.
Đỗ thái y chính là người có y thuật tốt nhất của thái y viện rồi.
Bệnh mà hắn đã chữa không khỏi, vậy gọi người khác cũng không có ích gì.
Trừ phi là không phải dùng y thuật trị.
Mà hiện tại thương thế trên người của Tuấn vương phí đã sớm tốt rồi.
Chỉ là bà không có cách nào ngủ ngon được.
Ngày nào cũng không ngủ ngon được, vậy làm sao mà có thể có tinh thần.
Mà đã không có tinh thần, cũng chỉ có thể nằm liệt trên giường bệnh.
Nếu hiện giờ có thể có biện pháp để cho Tuấn vương phi ngủ được một giấc thật ngon, như vậy bệnh này liền không thuốc mà khỏi.
Trong tướng quân phủ, hết thảy tựa hồ như là không có gì khác biệt.
Thẩm Thanh Từ mỗi ngày vẫn là chìm trong đống hương liệu của chính mình, không có việc gì liền chế một ít hương mới, cũng hoàn toàn xem đây như một trò chơi đùa.
Nàng hiện tại sẽ không chế quá nhiều hương.
Bất quá một mặt mai hương trước đó quả thực chính là loại hương tốt nhất, mà toàn bộ chỗ hương đó nàng đều cho Thẩm Thanh Dung.
Thẩm Thanh Dung thích nhất là mai hương kia, bởi vì trừ bỏ mai hương ở bên ngoài, còn mang theo một tia mát lạnh bên trong.
Quả thực làm người ta yêu thích không thôi.
Mà từ khi nàng mang hương của muội muội chế, nhưng loại hương khác cũng là không vào được mắt nàng.
Đó là tự nhiên, Thẩm Thanh Từ chính là vỗ ngực nhỏ của chính mình đảm bảo, nàng chế thành hương, thế gian này chỉ có một mặt, cũng là độc nhất vô nhị.
Không người nào có thể chế được ra hương giống như nàng, bởi vì không có người có được ẩn hương như trên người nàng.
Lấy chính bản thân làm hương dẫn, đó chính là điểm tinh túy nhất trong Lâu gia hương điển.
Cho dù hiện tại người của Lâu gia có biết được Lâu gia hương điển, thì bọn họ cả đời này cũng đều không có cách nào chế được thành hương trong hương điển của Lâu gia.
Nàng lại là ở trong tiểu viện của chính mình bận rộn nửa ngày, sau đó trên bàn đã nhiều thêm một ít hương hoàn to như quả nhãn.
Nàng cầm lên một viên đặt trước mũi mình ngửi, thật thơm a.
Đúng vậy, thơm quá a, đây là loại hương thứ hai nàng chế thành, tên gọi là An Tức Hương.
Nhưng so với những loại An Tức Hương trước đó lại có sự bất đồng.
Cái này gần như là vô vị, nó hoàn toàn có thể cùng bất luận là loại hương khí gì hoà hợp lại, tạo thành một loại hương mới.
Kỳ thật cũng có thể nói là hợp hương, đem khí vị nguyên bản của loại huân hương nó gặp làm nhạt đi một ít.
Nàng cầm hương hoàn mà chính mình đã chế tốt chạy tới nơi ở của Thẩm Thanh Dung.
Sau đó nàng dùng tay nhỏ cởi xuống tiểu túi tiền bên hông của tỷ tỷ.
Mà Thẩm Thanh Dung cũng là mặc kệ động tác của nàng.
“Tỷ tỷ, ta mới làm ra loại hương mới, mùi thật thơm, để cho tỷ tỷ dùng." Nàng vừa nói vừa đem túi tiền đeo lại lên eo của Thẩm Thanh Dung.
Sau đó đá rơi giày của chính mình, bổ nhào vào trong lòng ngực của tỷ tỷ.
Tuy rằng tỷ tỷ chỉ lớn hơn nàng có năm tuổi, nhưng lại chiếu cố nàng giống như nương.
Đời trước nàng thực xin lỗi tỷ tỷ.
Đời này nàng nhất định sẽ hảo hảo mà đối xử tốt với người.
“Ai nha, tỷ nhi nhà chúng ta lại làm cho đại tỷ nhi loại hương mới gì vậy?" Tần ma ma vừa tiến vào liền nhìn thấy Thẩm Thanh Từ đang làm nũng trong lòng ngực của tỷ nhi nhà mình, sau đó còn lăn qua lăn lại, còn lăn đến thật vui vẻ.
“Tự nhiên là hương thơm,” Thẩm Thanh Từ nâng lên tiểu cằm của chính mình, vẻ mặt đắc ý.
"A Ngưng muốn cho tỷ tỷ lúc nào cũng mang theo hương thơm."
“Hảo, hương thơm a, “Thẩm Thanh Dung đem muội muội ôm cẩn thận, tránh cho một hồi nàng bị lăn xuống dưới giường.
Tần ma ma che miệng cười, "Tỷ nhi nhà ta thật đúng là cái tiểu thần đồng, còn nhỏ như vậy liền đã có thể chế hương thơm.
Nhìn xem đại tỷ nhi nhà chúng ta hiện tại quanh thân đều là hương khí, này chỉ cần là vừa đi ra ngoài, chỉ sợ người khác còn nói là mai hoa tiên tử đâu."
“Chính là chính là.” Thẩm Thanh Từ không ngừng gật đầu, một cái tiểu nhân nhi có biểu cảm như vậy, thật giống như là nàng có thể nghe hiểu đâu.
“Ngươi còn có thể hiểu a?” Thẩm Thanh Dung nhịn không được đều là cười nghiêng thân mình.
Nàng thật sự cảm giác muội muội nhà mình quá tốt, cùng muội muội nhà khác thật khác biệt.
Muội muội nhà người ta chỉ biết khóc nháo, mà tiểu A Ngưng nhà nàng lại đáng yêu hiểu chuyện đến người gặp người thích.
“A Ngưng đương nhiên hiểu,” Thẩm Thanh Từ vẻ mặt nghiêm túc, “Tỷ tỷ mang hương thật thơm, một hồi liền giúp A Ngưng xông phòng ở đi."
“Phụt……” Tần ma ma nhịn cười thập phần vất vả.
Tiểu thư nhỏ quả thật là quá đáng yêu.
Cũng thật khó trách tại sao tướng quân lại coi nàng như châu bảo mà thương, đại tỷ nhi nhà bà cũng đều đem nàng thành nữ nhi mà dưỡng.
"Đang cười chuyện gì vậy, vui vẻ đến như vậy?"
Lúc này bên ngoài thêm vào được một đạo thanh âm, là Thẩm Văn Hạo tan học đã trở lại.
Thời gian gần đây hắn đã cao lên một ít, cũng đã giống với người trưởng thành.
Rốt cuộc hắn đã sắp tròn mười một tuổi.
Mà Thẩm Thanh Từ lúc này cũng đã hơn bốn tuổi, nhanh chóng sẽ bước vào tuổi thứ 5.
Rốt cuộc cũng sắp trưởng thành thêm một tuổi a.
Thật sự là nghẹn chết nàng.
“Tiểu A Ngưng, mau ôm ca ca một cái đi."
Thẩm Văn Hạo vội vàng đem đôi tay của chính mình xoa ấm, liền muốn lại đây ôm muội muội.
Hắn đã lâu không có gặp qua muội muội, thật đúng là nhớ a.
Nói vậy chứ kỳ thật mà đâu có lâu, thời điểm buổi sáng đi học vẫn là gặp qua muội muội.
Bất quá chính là hắn dậy sớm, còn muội muội lúc đó vẫn còn đang ngủ.
Cho nên hiện tại mới tính là một ngày không thấy.
“Ca, trên người của ngươi có hàn khí, “Thẩm Thanh Dung kéo chăn qua đem muội muội ôm lên.
Này nho nhỏ hài tử, tuyệt không được để sinh bệnh.
Lần trước bị thương đến giờ còn chưa có tốt lên đâu.
“Phải không?” Thẩm Văn Hạo sờ sờ quần áo trên người chính mình.
Đúng là có chút lạnh, ai bảo bên ngoài có gió lớn đâu.
“Ta đi đổi kiện quần áo khác xong lại đây." Hắn vội vàng xoay người rời đi.
Vừa rồi hắn đến quá vội vàng, xác thực là đã quên thay một kiện quần áo.
Bộ quần áo hắn đang mặc không chỉ có hàn khí, còn có không ít hương vị khác.
Cái mũi của A Ngưng tương đối linh, nàng không thích những hương vị đó
Chờ tới thời điểm Thẩm Văn Hạo quay lại đây, Thẩm Thanh Từ đã chơi với tỷ tỷ mệt xong cùng tỷ tỷ ngủ rồi.
Tần ma ma đang ngồi một bên trông chừng..