Tuấn vương phủ chính là một cái đùi to, bọn họ nhất định phải hảo hảo ôm chặt mới được.
“A Ngưng,” lúc Thẩm Thanh Dung tiến vào liền phát hiện Thẩm Thanh Từ đang ngồi ở trong viện của chính mình.
Nàng ngồi chống cằm ở nơi đó, đôi mắt cụp xuống, cũng không biết là nàng đang suy nghĩ cái gì, bộ dạng nho nhỏ với biểu tình nghiêm túc của nàng như đang nghĩ sự tình gì nghiêm trọng lắm làm người khác nhìn thấy đều không khỏi cảm thấy buồn cười.
"Nàng sáng sớm tỉnh dậy liền qua đây đợi các ngươi."
Hà ma ma sờ sờ hai búi tóc nhỏ trên đầu Thẩm Thanh Từ.
Thẩm Thanh Từ thấy vậy vội vàng đưa đôi tay lên ôm lấy đầu.
Thật vất vả mới buộc lên được như vậy, nàng không muốn bị làm rối đến phải chải lại đầu đâu.
Nàng một chút cũng không thích chải đầu, rất đau.
Thẩm Thanh Dung nhịn không được liền đi tới ôm muội muội lên, ở trong lòng đang thầm ước lượng trọng lượng của muội muội.
“A Ngưng nặng hơn rồi.”
Thẩm Thanh Từ, nặng hơn tương đương béo.
Nàng lắc đầu, chết cũng không mập.
“A Ngưng không phì, là quần áo nhiều.”
Nàng nâng lên khuôn mặt nhỏ của chính mình, tay lại chỉ vào ba tầng trong ba tầng ngoài quần áo của chính mình.
Hôm nay Hà ma ma lại mặc cho nàng nhiều hơn một kiện.
Còn chưa tới mùa đông đâu, vậy mà Hà ma ma đã đem nàng mặc thành một quả tiểu cầu.
Hai cái đùi nàng lúc này mặc dày đến cảm giác muốn bất động.
Hiện tại nàng cảm giác mình lăn sẽ còn nhanh hơn đi.
“Ân, là quần áo nhiều một ít, cho nên mới là nặng.” Thẩm Thanh Dung lại là xoa bóp tay nhỏ của muội muội, xoa đến khi tay không còn cảm giác lạnh nữa mới là yên tâm.
Hài tử nhỏ ngồi ở bên ngoài lâu như vậy, chính là không thể để nàng sinh bệnh được.
“A Ngưng bồi tỷ tỷ ngủ ngủ,” Thẩm Thanh Từ cao hứng dùng khuôn mặt nhỏ của chính mình cọ cọ ở trong ngực Thẩm Thanh Dung.
Chính là trong lòng của nàng không khỏi thầm than một tiếng.
Tỷ tỷ thật bằng phẳng a.
Đúng vậy, trước ngực chính là bằng phẳng a.
Đời trước tỷ tỷ cũng không có là đầy đặn.
Nếu là đời này cũng như vậy, vậy cần phải làm sao bây giờ.
Cho dù là nàng thật sự giúp tỷ tỷ chuẩn bị tốt thập lý hồng trang, vậy thì sao? Cũng không có cách nào làm trước ngực của tỷ tỷ phồng lên.
Nhiều nhất chính là làm hậu trường của tỷ tỷ lớn lên mà thôi.
Thẩm Văn Hạo vẻ mặt oán niệm đứng ở một bên, đôi mắt trông mong của hắn cũng đều là nhìn muội muội của mình cả thời gian nửa ngày liền.
Hắn thân cũng là ca ca của nàng a.
Vậy mà như thế nào hắn giống như là được nhặt về vậy.
A Ngưng thế nhưng lại không có phát hiện ra hắn.
“Ca ca, A Ngưng cùng tỷ tỷ ngủ ngủ đi,” Thẩm Thanh Từ rốt cuộc là nhớ tới ca ca, bất quá lại là dang hai cánh tay trắng muốt của mình lên, để Thẩm Thanh Dung đem nàng ôm đi.
Thẩm Văn Hạo thật muốn khóc……
A Ngưng không cần hắn.
“Ngủ đi,” Thẩm Thanh Dung cho dù là đã mệt mỏi rã rời nhưng cũng muốn phải giàn xếp hảo cho muội muội mới được.
Tiểu nha đầu chính là buổi sáng thức dậy sớm, bây giờ ngủ thêm cũng tốt.
Còn nàng cũng là mệt thảm, tối hôm qua nàng căn bản là không có được ngủ bao nhiêu, kỳ thật là tương đương với không có ngủ.
Cho nên hiện tại cũng là buồn ngủ rồi.
Cũng vì vậy nàng còn chưa chờ được đến lúc Thẩm Thanh Từ ngủ, chính mình cũng là mơ hồ ngủ trước rồi.
Thẩm Thanh Từ cầm ngón tay của tỷ tỷ, lại là đem khuôn mặt nhỏ của chính mình dựa vào trên vai tỷ tỷ.
“Tỷ tỷ không sợ, đời này A Ngưng nhất định sẽ hảo hảo bảo hộ tỷ tỷ, ai muốn làm hại đến tỷ tỷ của A Ngưng, A Ngưng liền gϊếŧ chết kẻ đó.”
Còn may là không có người nào biết nàng nói những lời này.
Bằng không, lấy tuổi tác nho nhỏ của nàng, vậy mà từ trong miệng lại nói ra lời đáng sợ như vậy liền sẽ bị kinh hách một phen a.
Trong tướng quân phủ cũng chỉ có ba cái chủ tử như vậy.
Hiện tại ba cái chủ tử đều ngủ rồi, vậy nên ngay cả nha đầu bà tử quét tước ở bên ngoài cũng là tay chân nhẹ nhàng, cũng không có người nào dám lớn tiếng ồn ào.
Bọn họ đều sợ kinh động đến ba cái chủ tử này đang nghỉ ngơi.
Bận rộn từ nửa đêm đến hiện tại, cho nên một giấc này bọn họ ngủ thật sâu.
Ngay cả Thẩm Văn Hạo lúc này cũng là như vậy, cơm không ăn, chỉ muốn ngủ nhiều thêm một hồi, đem giấc ngủ buổi tối không ngủ đủ đó toàn bộ bù trở về..