QUÝ NỮ TRỌNG SINH: HẦU PHỦ HẠ ĐƯỜNG THÊ


Nàng còn muốn nói cái gì nữa, nhưng một bàn tay đột nhiên duỗi ra tới, vội vàng che miệng của nàng lại.
Mà khuôn mặt Thẩm Thanh Dung lúc này đều là xấu hổ đến bạo hồng, nàng thật sự hận không thể tìm cái khe đất để chui vào đi.
Đứa nhỏ này như thế nào có thể nói nói như vậy, này muốn mắc cỡ chết người, này về sau nàng còn như thế nào gặp người được a?
Mà Tuấn Vương phi cùng ba vị quận chúa nghe xong đều là sững sờ ở nơi đó nửa ngày, sau khi phản ứng lại vài người đều không nhịn được mà cuời đến ngã trái ngã phải.

Đây quả thực là lời nói buồn cười nhất từ nhỏ đến lớn mà các nàng nghe được.

Tuy rằng nói các nàng cũng là mặt đỏ, nhưng là các nàng vẫn cười đến bụng đau.
Mà Tuấn Vương phi cười đến nước mắt đều là ra tới.

Mà các nàng càng cười, mặt của Thẩm Thanh Dung càng đỏ, đầu cũng là càng cúi thấp xuống đất, đến nỗi khuôn mặt nhỏ của Thẩm Thanh Từ cũng là hồng lên.

Đây đều là do tỷ tỷ bịt miệng nàng quá chặt, muốn không thở được a.
Nàng cảm giác muốn thở dốc, Tuấn vương phi nhìn thấy vậy vội vàng kéo tay của Thẩm Thanh Dung ra, đem Thẩm Thanh Từ ôm lại đây.

Quả nhiên liền thấy Thẩm Thanh Từ thở từng ngụm từng ngụm, thật sự kém chút nữa liền bị nghẹn chết.
Thẩm Thanh Dung một bên đau lòng muội muội, một bên mặt đỏ thế nào cũng đều không lui đi được.

Nàng thật sự là mắc cỡ đến chết được.
“Thanh Dung, ngươi lại đây a.”

Tuấn Vương phi đem Thẩm Thanh Từ giao cho đại nữ nhi của chính mình, lại là hướng Thẩm Thanh Dung vẫy vẫy tay.
Thẩm Thanh Dung rũ mặt xuống đi qua, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
“Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”
Tuấn Vương phi cười hỏi, trong giọng nói cũng là không có ý tứ giễu cợt.
“Tiểu nữ ba tháng nữa liền tròn mười một tuổi."
Thẩm Thanh Dung nhỏ giọng trả lời, một đôi tay xoắn xuýt cũng không biết nên đặt ở chỗ nào cho tốt.

Chờ nàng về nhà, nhất định sẽ hảo hảo mà đánh mông nha đầu thúi kia.

Đây đều là nói cái gì a, làm nàng xấu hổ đến muốn tự sát.
“Đều là mười một tuổi a,” Tuấn Vương phi tầm mắt cũng là chuyển qua trước ngực Thẩm Thanh Dung.

“Không có việc gì, ngươi còn nhỏ, sẽ phát triển a.”
Thẩm Thanh Dung biết Tuấn Vương phi đang nói cái gì.

Chính là sự tình như vậy, thế nhưng lại có thể nói ra lời ở đây.

Còn có tầm mắt hiện tại của bà đang đặt ở trước ngực của nàng, làm mặt nàng càng thêm đỏ rực.
“Ngươi cũng đừng thẹn thùng,” Tuấn Vương phi lại là vỗ tay nàng, "Nếu muội muội ngươi không nói, ta còn không có chú ý tới.

Cô nương gia xác thật phải chú ý này đó.


Đây cũng không phải sự tình mất mặt gì.

Ba người quận chúa tỷ tỷ kia của ngươi, đều là ở lúc hơn mười tuổi ta giúp các nàng điều trị quá.

Bằng không các nàng sao có thể được như vậy?"
Thẩm Thanh Dung trộm ngắm một chút ba vị quận chúa, quả nhiên, các nàng trước ngực đều là thực khả quan, so với nữ tử khác trên đời đêù là muốn lớn hơn nhiều.
“Chờ sau khi ngươi thành thân liền sẽ minh bạch,” Tuấn Vương phi đối với Nguyễn ma ma đứng ở một bên sử một chút ánh mắt.

Nguyễn ma ma cũng liền minh bạch mà đi ra ngoài.

Mà Thẩm Thanh Dung vẫn là không dám nhìn người, cho nên cũng không biết sự tình Nguyễn ma ma đi ra ngoài.

Chỉ chốc lát sau, Nguyễn ma ma đã trở lại, trong tay cũng là cầm vài tờ giấy tuyến.
Tuấn Vương phi cầm lại đây, lại là nhét ở trong tay của Thẩm Thanh Dung, "Để cho ma ma bên người của ngươi nhìn rồi làm theo phương pháp ở trong này, ta đảm bảo sau khi ngươi cập kê, liền sẽ cùng ba vị quận chúa tỷ tỷ giống nhau."
Thẩm Thanh Dung cảm giác lòng bàn tay của chính mình giống như là có lửa đốt vậy, nóng bỏng nóng bỏng.
Tới khi trời gần vào đêm, Tuấn vương gia mới là hạ triều trở lại.

Gần đây sự tình công vụ trong triều có chút nhiều, hơn nữa thời gian vừa rồi Tuấn vương phi lại ngày đêm kinh mộng làm ông cũng vội muốn chết.


Còn may là hiện tại Tuấn vương phi đã không có việc gì, tinh thần của hắn mới tốt lên một chút.

Cũng vì vậy khuôn mặt luôn nhíu chặt lông mày giờ cũng chịu giãn ra một ít, cũng khiến cho người khác cảm thấy đỡ đáng sợ hơn.
Cũng có thể nói là vẻ mặt ôn hoà.
Lúc Tuấn vương gia chuẩn bị đi vào thư phòng của mình, kém chút liền đá vào cái tiểu nha đầu đang đứng trước mặt của chính mình.

Không biết cái tiểu nha đầu này chạy từ đâu ra, nhìn kỹ lại còn không phải là nha đầu Thẩm gia kia đây sao, kém chút nữa hắn đã đá bay người rồi.
“Tuấn Vương bá bá hảo.”
Thẩm Thanh Từ quy củ phúc thân, cũng là đem Tuấn vương kêu thân thân cận cận, dù sao nàng còn nhỏ, kêu như nào cũng không bị ai bắt bẻ.
“Ân,” tuấn Vương gia ứng một câu, kỳ thật không biết phải cùng tiểu nhân hài tử nói chuyện như thế nào? Nữ nhi của hắn cũng đã sinh cháu ngoại, hắn liền đem một đám giáo như giáo nhi tử của chính mình, tới một lần mắng khóc một lần, không có cái nào không bị hắn mắng khóc.
Chính là cùng cái tiểu nha đầu như vậy nói chuyện vẫn là cái thứ nhất.

Đương nhiên đây cũng là cái tiểu nhân đầu tiên đứng trước mặt hắn mà không bị khuôn mặt này của hắn doạ tới khóc.
Thẩm Thanh Từ đứng đó, ngước cái đầu nhỏ lên, thỉnh thoảng nhìn chằm chằm vào mặt của Tuấn vương gia, cũng là làm Tuấn vương gia khoé mắt trừu trừu một chút.

Hắn bây giờ nên đi đâu, vẫn là muốn phải đi thư phòng, thế cái tiểu nha đầu đứng trước mặt này phải làm sao?
Đúng lúc này, Thẩm Thanh Từ đột nhiên vươn tiểu cánh tay của chính mình, cũng là làm tuấn Vương gia khóe mắt lại là hung hăng trừu một chút, làm gì vậy, muốn gì sao?
“Tuấn Vương bá bá,” Thẩm Thanh Từ vẫn là duỗi tiểu cánh tay của chính mình, thanh âm cũng quốc mềm mềm mại mại.

Thanh âm non nớt của tiểu hài tử, cho dù là loại người hung ác như nào, đứng trước một cái hài tử ngọc tuyết đáng yêu như vậy, chỉ sợ là có muốn cũng không giữ nổi khuôn mặt hung ác kia.
“Làm sao vậy?” Tuấn Vương gia tuy rằng thanh âm vẫn là đông cứng.

Nhưng lúc này hoàn toàn có thể nhìn ra một thân cơ thể hắn đều căng cứng căng thẳng.


Thật lâu rồi hắn chưa gặp qua tiểu nhân nữ oa như vậy.
Ba cái nữ nhi của hắn, trước kia cĩng đều là sợ hắn, cũng không đứa nào dám một mình đứng trước mặt hắn.

Tiểu nữ oa này lá gan đúng là đủ lớn.
“Tuấn Vương bá bá, ngài có thể ôm A Ngưng một cái không?” Thẩm Thanh Từ vẫn là đem tiểu cánh tay của chính mình duỗi tới không trung.
Mà thịt trên người Tuấn Vương gia lúc này cũng là cương đến càng khẩn trương.
“Tuấn Vương bá bá, A Ngưng nhớ cha,” Thẩm Thanh Từ thực cố chấp vẫn luôn không có buông tiểu cánh tay của chính mình, “Tuấn Vương bá bá giống cha.”
Tuấn Vương gia đột nhiên cảm giác trong lòng chính mình liền như vậy đau xót.

Lại là nhớ tới nam tử đang mang binh đánh giặc kia, đem một cái nữ oa 4 tuổi để lại ở nhà, hắn nỡ lòng nào.
Đây là vì giang sơn Đại Chu của bọn họ mà đi, hắn trên không có lỗi với trời, dưới không thẹn với đất, cũng không làm thánh thượng thất vọng, càng không hề có lỗi với toàn bộ lê dân bá tánh của triều Đại Chu.

Nhưng mà hắn lại thật có lỗi với thê nhi của chính mình, đặc biệt là với cái tiểu hài tử mới 4 tuổi này.
Tuấn Vương gia nghĩ đến như vậy, bất giác như bị quỷ thần sai sử mà đem Thẩm Thanh Từ ôm lên.
Trên người hân cũng có cái loại khí thế thuộc về võ tướng huyết tinh cùng sát khí, thân thể cứng rắn, gương mặt lớn, đôi mắt cũng là sáng ngời có thần, trên mặt râu càng là căn căn dựng, đặc biệt khi hắn trừng đôi mắt, tay áo vung là lúc, khi đó cho người ta có cảm giác, thật sự rất giống là Thẩm Định Sơn, đồng dạng hai người đều là người cương trực công chính, yêu quý thê nữ.
Mà Thẩm Văn Hạo cũng Vũ Văn Húc đứng ở một bên cũng không khỏi đỏ đôi mắt.
“Nhìn cái gì mà nhìn?” Tuấn vương đã sớm phát hiện ra hai cái nhãi ranh này, “Vẫn là đi luyện công cho ta đi,” hắn nói xong liền đi nhanh đi ra, trực tiếp liền đối với mông của nhi tử chính mình đá một chân qua đi.
Vũ Văn Húc đây đều là bị đá thành thói quen, vội vàng che chở mông của chính mình liền chạy, chính là cuối cùng vẫn là bị tuấn Vương gia cấp đá tới rồi.
Thẩm Văn Hạo đối hắn thực đồng tình, kết quả hắn còn không có đồng tình được bao lâu.

Một chân của Tuấn vương cũng là duỗi lại đây, hướng lên mông hắn đá một chân, “Còn có ngươi, cùng nhau lăn qua đi, hai tên đều cùng cái tôm chân mềm giống nhau, về sau còn như thế nào mang binh đánh giặc?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi