Lúc này chẳng phải vẫn là cần một chén cơm nóng sao?
Cho nên học nhiều những thứ đồ vật dối trá như vậy làm gì? Vài thứ kia, học qua thì có thể, chính là tinh thông thì cũng có tác dụng gì đâu.
Những thứ đó lại hoàn toàn không thể mang vào được trong sinh hoạt hàng ngày.
Dù sao ở đời trước, người được xưng là kinh thành đệ nhất tài nữ Tần Thư Nhi, cầm kỳ thi hoạ không gì không tinh thông.
Nhưng mà sau khi thành thân không phải cũng là bại bởi tay một tiểu thϊếp sao? Vì cái gì? Bởi vì tiểu thϊếp kia có một tay trù nghệ khá, sẽ xuống bếp làm điểm tâm cho phu quân.
Đáng tiếc cho Tần Thư Nhi, đường đường là kinh thành đệ nhất tài nữ, hiểu được những thứ cầm kỳ thi hoạ cao siêu đó.
Nhưng cuối cùng cũng đâu có ích lợi gì?
Cái gọi là cầm sắt hợp minh, cuối cùng phần lớn cũng đều là bại bởi củi gạo mắm muối.
Đặc biệt là những nhà quyền quý như bọn họ.
Bọn họ vô pháp có thể thay đổi hiện trạng, như vậy có thể làm chính là thay đổi chính mình.
Mà điều nàng có thể làm chính là, không để tỷ tỷ của chính mình ở vị trí quá mức thanh cao, trở thành một người không dính khói lửa phàm tục.
Ít nhất để về sau này, nàng sẽ không chỉ vì một cái tiểu thϊếp biết nấu mì mà làm nhân sinh của bản thân bị thất bại.
Cũng vì Thẩm Thanh Từ mà hiện tại Thẩm Thanh Dung cũng thích làm vài thứ cho chính mình ăn.
Đặc biệt là nàng thích làm điểm tâm.
Bởi vì Thẩm Thanh Từ thích ăn cho nên nàng thường xuyên làm các loại điểm tâm.
Ở trong phủ của bọn họ có một đầu bếp nữ làm điểm tâm ăn rất ngon, bộ dáng cũng đẹp.
Thẩm Thanh Dung liền mỗi ngày ở trong phòng bếp đi theo đầu bếp đó học làm, chờ lúc nàng làm tốt liền làm cho muội muội ăn.
Đương nhiên Thẩm Thanh Từ cũng là thập phần nể tình, chỉ cần tỷ tỷ làm, nàng đều sẽ ăn hết.
Thời gian cứ như vậy mà nhẹ nhàng không lưu tình trôi qua.
Cứ từng ngày từng ngày như vậy, bọn họ tựa hồ là cũng dần dần lớn lên.
Nhưng cũng tưởng chừng như là chưa bao giờ lớn lên.
Thẩm Thanh Từ vẫn là tiểu bộ dáng lúc trước, bất quá chính là vì muốn làm tỷ tỷ học giỏi trù nghệ, cho nên mỗi ngày nàng cũng là liều mạng ăn.
Còn may nàng vẫn là cái tiểu hài tử, nàng có đem chính mình ăn tới tròn vo cũng là không vấn đề gì.
Đương nhiên bộ dáng ngọc tuyết đáng yêu này cũng là làm người ta càng thêm yêu thích.
Chính là nàng nặng lên, tỷ tỷ muốn ôm nàng cũng là có phần vất vả.
Về phần Thẩm Thanh Dung, bởi vì có bí phương của Tuấn vương phi cho, nơi đó cũng đã bắt đầu phát triển.
Tuy rằng hiện tại nhìn chưa ra tới, chính là cũng đã không còn bằng phẳng như lúc ban đầu.
Tần ma ma cũng là vui mừng thở dài nhẹ nhõm một hơi, còn hảo, cuối cùng cũng là có sự thay đổi.
Nếu không bà lại phải tiếp tục lo lắng cho thân thể của tỷ nhi nhà mình.
Bà sợ nơi nào có vấn đề.
Đương nhiên Thẩm Thanh Dung hiện tại cũng là chưa có xuất hiện quỳ thủy, cho nên thân mình lớn chậm một chút cũng là điều có thể lý giải.
Chờ tới sau khi nàng có nguyệt sự, vậy cơ thể sẽ càng phát triển nhanh một ít.
Bất quá theo như trong bí phương viết, thì một chút cũng là không thể nơi lỏng.
Thẩm Thanh Từ bởi vì hiện tại béo lên mà có chút xấu hổ khi gặp người.
Mà Thẩm Thanh Dung bởi vì trước ngực có chút phát dục cũng là xấu hổ, mà Thẩm Văn Hạo sau khi bị một cô nương béo bá vương ngạch cung hôn một cái cũng là xấu hổ không dám gặp người.
Vì vậy ba cái tiểu chủ tử trong phủ ai cũng không muốn ra ngoài, cũng không tiếp khách bái phỏng, vậy nên trong phủ cứ vậy mà yên tĩnh trôi qua từng ngày.
Rốt cuộc tới một ngày trong phủ cũng có một tin tức tốt, đó chính là Thẩm Định Sơn chuẩn bị về tới.
Trận đánh này đánh trong thời gian hơn mười tháng, hơn nữa mất hai tháng trên đường hồi kinh, cho nên tính ra là mất thời gian một năm.
Thẩm Thanh Từ tính tính, so với đời trước là nhanh hơn thời gian nửa năm.
Cho nên trận này so với đời trước là đánh tốt hơn rất nhiều.
Đương nhiên là cuối cùng rốt cuộc nàng cũng có thể nhìn thấy cha.
“Ma ma, ta có phải hay không đã biến xấu?”
Nàng sờ sờ thịt ở trên khuôn mặt nhỏ đô đô của chính mình.
Thời điểm cha đi nàng vẫn là một viên tiểu đậu xanh xinh xắn, hiện tại thế nhưng thành một viên đậu nành béo mầm rồi.
“Không có a, tỷ nhi nhà ta là đáng yêu nhất a." Hà ma ma sờ sờ hai má phúng phính đô đô trên khuôn mặt nhỏ của Thẩm Thanh Từ.
“Cha ngươi gặp được ngươi nhất định thật cao hứng, bởi vì tỷ nhi nhà ta rốt cuộc cũng là nặng thêm một chút, này liền chứng minh, ngươi được chúng ta chiếu cố thực hảo, hắn sẽ thực thực vui mừng.”
Giống như chính là như vậy, Thẩm Thanh Từ ngẫm lại giống như chính là như thế, cho nên cũng liền không để bụng chính mình có phải hay không lớn lên quá béo một ít.
Khi Thẩm Định Sơn mệt mỏi phong trần về tới trong phủ, lúc này trong phủ đã sớm đã giăng đèn kết hoa.
Lúc hắn đẩy cửa tiến vào, tất cả nha đầu bà tử người làm trong phủ đều là quỳ ở trên mặt đất, mà quỳ gối ở đằng trước, đó là hài tử của hắn.
“Hài nhi cung nghênh phụ thân về nhà,” Thẩm Văn Hạo cũng là trong mắt rưng rưng, chính là lại là liều mạng không có làm nước mắt của chính mình rơi xuống.
“Nữ nhi cung nghênh phụ thân trở về nhà,” Thẩm Thanh Dung cũng là ngạnh một chút thanh âm, thật mạnh đem đầu dập ở trên mặt đất.
“A Ngưng cung nghênh cha về nhà,” quả bóng nhỏ tròn vo cũng là ra dáng ra hình quỳ ở trên mặt đất.
Chính là gần đây ăn quá tròn xoe, cho nên ngay cả quỳ cũng đều là rất khó khăn.
Ngay khi nàng đang cố gắng muốn dập đầu trước cha, liền bị một bàn tay to bế lên.
“A Ngưng, A Ngưng, tiểu A Ngưng của cha……”
Thẩm Định Sơn đem nữ nhi ôm lên cao cao, “Ngươi xem, cha đã về nhà.”
Thẩm Thanh Từ cao hứng dùng tiểu cánh tay của chính mình ôm lấy cổ của cha, sau đó dùng chính mình tiểu ngạch đầu đâm đâm đầu cha.
“A Ngưng thích nhất cha.”
Thẩm Định Sơn mắt hổ rưng rưng, thời gian một năm này, hơn 300 ngày đêm, hắn nhớ nhất chính là tiểu A Ngưng của hắn.
Hắn không biết nàng có nhớ cha không, có hay không hảo hảo ăn cơm, có lớn lên hay không, có bị đói gầy hay không, thời điểm hắn tìm nàng trở về, nàng đã gầy đến thực đáng thương, nếu là lại gầy xuống nữa, hắn đều là sợ muốn tìm không thấy nàng.
Mà hiện tại, hắn xoa bóp khuôn mặt nhỏ hô hô béo của nữ nhi, “Lớn lên như thế nào béo như thế?.”
“Tỷ tỷ chăm ,” Thẩm Thanh Từ kiêu ngạo nói.
Thẩm Định Sơn đưa bàn tay ra, cũng là vỗ vỗ bả vai của Thẩm Thanh Dung.
“Vất vả cho ngươi.”
"Phụ thân, không khổ", Thẩm Thanh Dung nỗ lực nuốt xuống một tiếng nghẹn ngào kia.
Kỳ thật không cần nói quá nhiều, chỉ cần một câu khẳng định này nàng liền hảo.
“Việc học có từng chậm trễ?”
Thẩm Định Sơn lại là trầm giọng hỏi nhi tử.
“Nhi tử không dám chậm trễ,” Thẩm Văn Hạo đứng thẳng thân thể, cũng là thẳng thắn sống lưng, “Nhi tử chưa bao giờ cô phụ sự dạy dỗ của phụ thân, vẫn luôn cẩn trọng, khắc làm hết phận sự, chưa bao giờ dám lơi lỏng quá một ngày.”
“Vậy là tốt rồi,” Thẩm Định Sơn gật đầu, “Chỉ cần con nhớ kỹ lời của vi phụ nói là được, lúc nào cũng phải cần cù, không thể nới lỏng dù là một ngày.”
“Đúng vậy, phụ thân,” Thẩm Văn Hạo lại là dùng sức ôm quyền.
“Nhi tử vẫn luôn là ghi nhớ với tâm, cũng không dám có chút làm cho có lệ.”
Trên người Thẩm Định Sơn vẫn luôn mặc khôi giáp lạnh như băng, trên người cũng là mang theo không ít huyết tinh khí.
Khuôn mặt hắn thập phần thô ráp, lại cũng là có một cổ sát phạt quyết đoán chính khí, có thể thấy được lúc này đây, khẳng định là đã tru sát không ít địch nhân.
Hắn là vì chính mình, vì tướng quân phủ, lại là bỏ thêm một bút không nhỏ công huân.
Chờ sau khi hắn trở về, lúc sau liền đem cửa của Tướng quân phủ đóng chặt, đóng cửa không tiếp khách
Hắn còn có rất nhiều sự vụ muốn xử lý, không muốn tiếp cái vị khách nào.
Hơn nữa cái gọi là khách, bất quá chính là những cái tiểu nhân nịnh nọt.
Hắn không muốn cùng cái loại người này giao tế.
Hắn đem nữ nhi ôm vào trong ngực, lại là nhẹ nhàng vuốt hai búi tóc nhỏ trên đầu nàng, một bên nghe Thẩm Văn Hạo nói những sự tình phát sinh trong một năm hắn rời nhà này.
Bọn họ thật dám.
Thời điểm hắn nghe thấy một môn kia dám đối với A Ngưng ra tay, cũng kém một chút liền đem A Ngưng của hắn hại chết là lúc đôi mắt kia của hắn cơ hồ là hiện lên một tia lạnh lẽo hung tàn.
Ngay cả Thẩm Văn Hạo đứng ở một bên cũng đều là không khỏi run run một chút thân mình.
Cũng có khả năng kà là bởi vì Thẩm Định Sơn vừa từ sa trường trở về, trên người vẫn là còn tồn tại sát khí.
Hắn xũng không biết là đã gϊếŧ bao nhiêu người, người chết trên tay hắn cành nhiều, cổ sát khí trên người càng là nặng, đương nhiên cũng là làm người ta cảm giác là sợ hãi..