"Bệ hạ sao vậy?"
Thẩm Tiêm Vân phát giác được Cao Tấn tựa hồ cùng thường ngày có chút khác biệt, quan tâm hỏi.
Cao Tấn lấy lại tinh thần, buông tay Thẩm Tiêm Vân ra, nói:
"Trẫm đường đột."
Đáy mắt Thẩm Tiêm Vân một trận mất mát, chẳng qua rất nhanh liền khôi phục, có ý riêng nói:
"Hôm nay thấy Quý phi nương nương, quả nhiên là dáng vẻ khuynh quốc khuynh thành, khó trách Bệ hạ ngày ngày sủng hạnh, dứt bỏ không được."
Cao Tấn cụp mắt cười cười, trong tai nghe thấy:
[ ha, ngoài miệng nói không muốn vào cung, sau lưng lại ngay cả Hoàng đế ngày ngày sủng hạnh ai cũng đều rõ ràng. ]
[ vị tỷ tỷ này, cái trình chơi trò lạt mềm buộc chặt của tỷ... ]
[ cực đỉnh. ]
Cao Tấn ngửa đầu nhìn trời, một bộ dáng đầy ắp muộn phiền: "Tiêm Vân đừng nói vậy mà."
"Nhưng Quý phi nương nương hình như không thích ta." Thẩm Tiêm Vân cười khổ một tiếng.
[ chậc chậc, kỳ phùng địch thủ. ]
[ trà xanh với kỹ nữ tâm cơ, trong lúc nhất thời không phân biệt được cái nào tra hơn. ]
[ ngươi là thỏi vàng hay thỏi bạc, dựa vào cái gì bắt tất cả mọi người đều phải thích ngươi? ]
Cao Tấn điều chỉnh tâm thái, nhàn nhạt nói ra:
"Ngươi chớ để ý, Quý phi là như vậy." Cao Tấn nói:
"Nàng yêu trẫm yêu đến không thể tự thoát ra được, trẫm vô luận làm cái gì, nói cái gì, ở trong mắt nàng đều là tốt, hoàn toàn mất đi bản thân, có đôi khi ngủ thiếp đi, trong mộng kêu đều là tên của trẫm. Chỉ cần trẫm hơi cách xa nàng chút nàng liền chịu không được."
Tạ Khuynh đang nằm trên nóc đình phơi nắng nghe được những lời này, kém chút tuột ngã xuống đất.
[ cẩu hoàng đế ở chỗ này nói hươu nói vượn cái gì vậy? ]
[ ta yêu ngươi yêu đến không thể tự thoát ra được, yêu đến mất đi bản thân? ]
[ cái rắm! ]
Cao Tấn chỉ coi như không nghe thấy những lời này, tiếp tục đối Thẩm Tiêm Vân một mặt mộng bức 'Quở trách' Quý phi không phải:
"Cũng chính vì như thế, nàng đối với những nữ nhân tới gần trẫm đều mang chút địch ý, trẫm cũng đã nói qua với nàng nhiều lần, nhưng nàng chỉ đáp ứng ngoài mặt, quay đầu vẫn làm theo ý mình. Nói đến cùng cũng là bởi vì quá yêu trẫm, trẫm cũng rất buồn rầu."
Tạ Khuynh nghẹn một cục trong lòng lên không được xuống không xong, muốn nhảy xuống tát cho cẩu hoàng đế đang nằm mơ dưới kia tỉnh lại. May mắn còn sót chút lý trí, chỉ là lời này khiến nàng lúng túng đến mức muốn khoét một cái lỗ trên mấy bức trang trí nóc đình mà chui vào.
Thẩm Tiêm Vân mê man nhìn Cao Tấn, nàng vừa rồi hình như chỉ nói một câu —— "Quý phi hình như không thích ta" mà.
Làm sao Bệ hạ lại liên tiếp nói nhiều như vậy, câu nào cũng đều là hướng nàng thuyết minh Quý phi yêu hắn bao nhiêu, thích hắn bao nhiêu. . .
Cái này nhìn như trách cứ, trên thực tế giọng điệu lại có chút tự đắc tự mãn... là có ý gì?
Hắn đến cùng là có thích Quý phi yêu hắn không? Hay là không thích Quý phi yêu hắn?
Thẩm Tiêm Vân bị làm hồ đồ rồi.
"Tiêm Vân, ngươi có nghe thấy lời của trẫm không?"
Cao Tấn thấy Thẩm Tiêm Vân sững sờ nhìn mình, cho là nàng không nghe thấy, thế là thúc giục hỏi một tiếng.
"A, a." Thẩm Tiêm Vân lấy lại tinh thần: "Nghe, nghe thấy được."
"Vậy ngươi thấy thế nào?" Cao Tấn hỏi nàng.
Thẩm Tiêm Vân càng hồ đồ, nói chuyện cũng bắt đầu cà lăm: "Ta, cái gì ta thấy thế nào?"
Cao Tấn chậc một tiếng:
"Ngươi thấy việc Quý phi yêu thương trẫm say đắm như thế nào? Trẫm thì, cũng cảm thấy có chút phiền, nhưng mỗi khi trẫm bảo nàng khắc chế một chút, nàng liền chảy nước mắt, Tiêm Vân đã thấy Quý phi khóc bao giờ chưa?"
Cao Tấn túm chặt lấy cái chủ đề này.
Thẩm Tiêm Vân giật mình lắc đầu: "Không, chưa thấy qua."
Cao Tấn khoa trương hình dung cho nàng: "Nói khóc liền khóc, nước mắt kia như không cần tiền, đổ rào rào rơi xuống, nước mắt lớn như hạt đậu nành vậy."
Thẩm Tiêm Vân cố gắng tưởng tượng trong đầu xem 'Quý phi đổ nước mắt rào rào, giọt nước mắt lớn như hạt đậu nành' là bộ dáng gì, nghĩ đi nghĩ lại mới phát giác sự tình giống như phát triển theo hướng kỳ quái.
Nàng là muốn trước mặt Hoàng đế nói Quý phi lòng dạ hẹp hòi, xem phản ứng của hắn. Ai biết chạm nhầm vào đâu lại mở ra cái máy hát của hắn. Dùng thần sắc tỏ vẻ như ghét bỏ, kì thực lại khoe khoang nói về Quý phi.
Thẩm Tiêm Vân cảm thấy rất ngạt thở.
Nàng không muốn nghe.
Cũng không muốn tiếp tục ở chỗ này.
Bỗng nhiên đứng dậy, cắt ngang Cao Tấn còn đang muốn tiếp tục 'Quở trách' Quý phi, chỉ nghe Thẩm Tiêm Vân nói:
"Bệ hạ, thần nữ nhớ tới còn có chút chuyện chưa có làm, nếu Bệ hạ long thể an khang, thần nữ liền không quấy rầy." Sau khi nói xong, giống như là sợ Cao Tấn giữ nàng lại, Thẩm Tiêm Vân vội vàng phúc thân: "Thần nữ cáo lui."
Nhìn dáng vẻ Thẩm Tiêm Vân mặt mũi tràn đầy dấu chấm hỏi chạy trối chết, Cao Tấn thở ra một hơi to, hắn cũng không đi, cứ như vậy ngồi trong đình nghỉ mát tiếp tục uống trà.
Tạ Khuynh nhìn thấy Thẩm Tiêm Vân rời đi, da gà da vịt trên người mới lặn xuống bớt.
[ móa! Ta đã làm sai điều gì, mà phải ở chỗ này nghe cẩu hoàng đế nói lời buồn nôn như vậy. ]
[ ngươi cua gái liền cua gái, lôi ta ra nói làm gì? ]
[ ngươi đây là muốn lấy sự yêu thương của người khác phái ra để nâng cao sức cạnh tranh trên thị TSo? ]
[ ngươi muốn nhắc nhở đối tượng mập mờ phải trân trọng ngươi, nếu không ngươi sẽ bị nữ nhân khác giành mất?... Là ý này hả? ]
[ đây cũng quá chó! ]
[ còn hèn mọn! ]
[ phi phi phi, lão tử đêm nay phải về rửa lỗ tai thật kỹ mới được.]
[ hắn tại sao còn chưa đi? ]
[ hắn không đi, ta cũng đi không được a. ]
[ trời tối rồi. ]
Thời điểm Cao Tấn cùng Thẩm Tiêm Vân tiến vào cái đình nghỉ mát này, màn trời đã có chút giáng lâm, Tạ Khuynh thừa dịp bọn họ nói chuyện, thần không biết quỷ không hay bay lên đình nghỉ mát nghe góc tường, nhưng bây giờ tia nắng cuối cùng đã sắp tắt rồi, Cao Tấn vẫn cứ ngồi mãi không đi.
Trong đình giờ chỉ còn mình hắn, Tạ Khuynh không dám hứa chắc tại thời điểm Cao Tấn tinh thần lực hoàn toàn tập trung, có thể vô thanh vô tức rời đi. Một động không bằng một tĩnh, thay vì tùy tiện loạn động bị phát hiện, không bằng lấy tĩnh chế động, nàng không tin cẩu hoàng đế có thể ngồi trong đình cả đêm.
Nghĩ như vậy, Tạ Khuynh bình chân như vại tiếp tục nằm trên nóc đình nghỉ mát, niềm tin tràn ngập cõi lòng, chờ đợi Cao Tấn rời đi.
Nhưng mà, nàng đến cùng vẫn là tuổi trẻ, vẫn là đánh giá thấp trình độ chó của Cao Tấn.
Từ khi chiều tà mặt trời lặn đến khi sao trăng lấp lánh, hắn vẫn luôn ngồi lì trong đình nghỉ mát, chính là không đi!
Tiệc tối sinh nhật của Tướng quân phu nhân ở tiền viện đã bắt đầu khí thế ngất trời, Tạ Khuynh ngồi trên cao, đem tiền viện náo nhiệt cùng đèn đuốc sáng trưng nhìn ở trong mắt, đình nghỉ mát này trong hậu viện Tạ gia, rất cao rất lớn, tứ phía thông gió.
Cao Tấn không có mặt ở tiệc tối, hắn ở trong lương đình, không những không rời đi, hắn còn gọi người đưa một bàn đồ ăn thơm nức mũi vào.
Kế hoạch lúc đầu là Cao Tấn cùng Tạ Khuynh ở lại Tạ gia hai ngày một đêm, vốn dĩ xế chiều hôm nay nên hồi cung rồi, ai biết Tạ Đạc xảy ra chuyện, Cao Tấn quyết định lưu lại thêm một đêm.
Thời điểm toàn bộ đồ ăn đã lên bàn, Cao Tấn còn đặc biệt lớn tiếng phân phó cung nhân mang thức ăn:
"Đi tìm Quý phi, nói trẫm ở đây dùng bữa, để nàng cũng tới bồi trẫm."
Cung nhân lĩnh mệnh mà đi, Tạ Khuynh trên đình nghỉ mát cười nhạo không thôi:
[ cùng em gái ngươi! ]
[ lão tử ngay trên đầu ngươi uống gió tây bắc ngươi cũng không biết. ]
Cao Tấn thản nhiên cười, cho lui người hầu, ngồi một mình ở trong lương đình hưởng dụng thức ăn ngon.
Cái thời tiết này, ban đêm vẫn có chút lạnh, vì lẽ đó hắn đặc biệt sai người chuẩn bị một cái lò lửa nhỏ.
Canh gà hầm trên lò lửa nhỏ, mùi hương đậm đặc xông vào mũi, canh sôi ùng ục, hắn đem lát thịt cừu non thái mỏng như cánh ve bỏ vào trong canh đảo mấy lần.
Loại phương pháp này là lẩu bắc địa, ăn vào thời tiết lạnh là thích hợp nhất, ngồi trước bếp lò ăn thịt, một bữa nóng hầm hập, tư vị đỉnh miễn bàn.
Loại phương pháp vừa nấu vừa ăn này, mùi thơm phiêu tán, có thể bay tới phạm vi một dặm, tiểu hài tử cách ba con phố cũng thèm đến khóc.
Tạ Khuynh trong yến tiệc giữa trưa đã không ăn được nhiều, nghĩ là có thể đi Thiên Hương lâu no say một trận, lại gặp bọn Tạ Đạc, quản chuyện bao đồng một trận, bụng vẫn trống không, sau khi về Tạ gia, chưa kịp ăn gì đã phải ứng phó với Cao Tấn, sau đó, quan sai Kinh Triệu phủ liền đưa Tạ Đạc trở về.
Tạ Khuynh vội vàng lên nóc nhà nhìn lén mấy người Tạ Viễn Thần thẩm tra, lại bỏ qua cơ hội ăn đồ ăn.
Nói cách khác, Tạ Khuynh từ trưa tới giờ, trong bụng chưa ăn được thứ gì đáng nói.
[ thật đói a. ]
[ mẹ nó, cẩu tử thế mà ở dưới ăn lẩu! ]
[ hắn không có tâm! Hắn cố ý! ]
[ a a a, cái canh gà này thơm quá đi!!! Nếu cho thêm chút sa tế, ta có thể ăn hai cân thịt!!! ]
[ cái thế đạo gì vậy hả! Cẩu tử ở phía dưới ăn canh ăn thịt, ta ở phía trên uống gió tây bắc, còn là gió Tây Bắc có chức năng đông lạnh tự động. ]
[ thật đói, lạnh quá, thật thê thảm! ]
[ lại là một ngày hạ phàm thể nghiệm khổ ải nhân gian!!! ]