QUÝ PHI DÙNG THỰC LỰC CHỬI BẬY MÀ THƯỢNG VỊ

"Làm sao có thể là bà ấy, chẳng lẽ các ngươi muốn thiên vị Tạ Quý phi, liền tùy tiện tìm người gánh tội thay?"

Đợi nửa ngày kết quả lại thế này, Thái hậu khó mà chấp nhận được, dứt khoát hoài nghi Cao Tấn vì thiên vị Tạ Nhiễm mà cố ý làm ra.

Cao Tấn hỏi Tô Biệt Hạc: "Có chứng cứ không?"

Tô Biệt Hạc vẫy tay với thủ hạ sau lưng, liền có một thị vệ giơ khay lên, trên khay có rất nhiều trâm cài quý báu, vòng tay, bích ngọc,...

"Chúng thần thẩm vấn những người kia, bọn hắn khai ra những kẻ chuyên môn thủ tiêu tang vật, sau khi bắt những kẻ đó, những kẻ đó khai ra bà ta, thời điểm chúng thần đi lục soát, bà ta đang đào hố chôn đồ vật ngay dưới giường, giấu đôi ngọc trâm này."

Tô Biệt Hạc nói xong, chỉ vào một đôi bạch ngọc trâm trơn bóng thông thấu trên khay.

Cao Tấn khoát tay, Tô Biệt Hạc liền hiểu ý, đem bạch ngọc trâm mang tới trước mặt hắn, Cao Tấn giơ lên nhìn kĩ, xác định ngọc trâm này xác thực phi phàm.

Thấy Tạ Khuynh bên cạnh cũng đang nhìn thăm dò, Cao Tấn chủ động đưa cho nàng, Tạ Khuynh tiếp nhận nhìn qua một lượt, cảm thấy không có gì hiếm lạ, đang muốn buông xuống, liền nghe Thái hậu ở phía sau hít sâu một hơi.

Tạ Khuynh nhìn sang Thái hậu, ánh mắt lại chuyển sang trâm bạch ngọc, hỏi:

"Thái hậu nhận ra cái này?"

Thái hậu tái xanh mặt mày.

Bà ta đương nhiên nhận ra!

Ngay trước khi bà ta đến Minh Trạch cung hưng sư vấn tội, còn đang ở Từ Nhân cung xử trí hai cung tỳ tay chân không sạch sẽ, thứ bị trộm đúng thật là đôi trâm bạch ngọc này... Nguyên lai, không phải là hai cung tỳ đó trộm! Đạo tặc chân chính là Hồng Anh!

Tẩm điện Thái hậu trừ cung tỳ quét dọn có thể ra vào, chính là Hồng Anh này thường xuyên châm cứu chữa thương cho bà. Nhưng trước đó, Thái hậu chưa từng hoài nghi tới Hồng Anh.

Tạ Khuynh đưa trâm bạch ngọc cho Thái hậu, Thái hậu nhận lấy, xác nhận xong lập tức giận dữ đứng dậy, đi đến trước mặt Hồng Anh cô cô đang bị áp quỳ trên đất, tát 'chát chát' hai bạt tay, mắng:

"Lại là tiện tỳ ngươi tay chân không sạch sẽ! Đồ vật của ai gia cũng dám trộm! Ngươi có mấy cái đầu để chặt?"

Hồng Anh cô cô bị Thái hậu đánh cho hồ đồ, bụm mặt một hồi lâu mới phản ứng lại, bò tới bên chân Thái hậu, ôm chân Thái cầu xin tha thứ:

"Nô tì biết sai rồi, cầu Thái hậu thương cho nô tì xưa nay tận tâm phục vụ tha nô tì lúc này, nô tì sau này cũng không dám nữa."

Thái hậu hận nhất những kẻ dám lừa bà, nhất là người bên cạnh.

Một cước đem Hồng Anh đá văng ra, Thái hậu kéo lại vạt áo, lạnh giọng nói:

"Ngươi ở bên người ai gia hầu hạ nhiều năm, ai gia chưa hề bạc đãi ngươi, lại không ngờ dưỡng hổ gây họa."

Thái hậu quay người nói với Cao Tấn:

"Kể từ hôm nay, người này không còn là người của Từ Nhân cung, tội của người này, Bệ hạ muốn xử trí thế nào cứ việc, ai gia tuyệt không dị nghị."

Sau khi nói xong, Thái hậu liền quyết tuyệt rời khỏi Minh Trạch cung, không chút để ý tiếng cầu khẩn thê lương của Hồng Anh cô cô.

Phan Hinh Nguyệt ngừng thở theo Thái hậu rời đi, trên đường hồi Từ Nhân cung, nàng dốc hết toàn lực đem người mình núp ở phía sau, tận lực không bước vào tầm mắt Thái hậu.

Ai ngờ Thái hậu đi ở phía trước bỗng nhiên dừng bước lại, cung nhân đi theo phía sau cũng nhao nhao dừng lại, Thái hậu đứng tại chỗ một hồi, xoay người nhìn về phía Phan Hinh Nguyệt đang cúi đầu không nói:

"Tới đây."

Phan Hinh Nguyệt trong lòng run lên, thấp thỏm tiến tới, vừa mới đứng vững liền thấy một bàn tay vung đến hướng mình, đánh cho mặt nàng nghiêng qua một bên, thẳng đến khi Phan Hinh Nguyệt bị đánh cho mắt nổi đom đóm.

Nàng xuất thân tốt nhất trong những đưa trẻ đồng lứa ở Tín quốc công phủ, tất cả mọi người đều nói nàng có phượng tướng, là mệnh Hoàng hậu, tự nhỏ được nuông chiều bao nhiêu không cần phải nói, nàng chưa bao giờ bị ai đánh trước mặt mọi người như vậy.

Nếu là người ngoài, Phan Hinh Nguyệt nhất định không bỏ qua, nhưng đánh nàng ta chính là Thái hậu, coi như cho nàng hai cái gan, Phan Hinh Nguyệt cũng không dám tức giận phản kháng, chỉ có thể bụm mặt âm thầm rơi lệ.

"Ai gia vẫn cảm thấy ngươi thông minh, lại không ngờ ngu xuẩn đến bước này!" Thái hậu giận mắng.

Phan Hinh Nguyệt cảm thấy oan uổng:

"Thái hậu, chuyện hôm nay đúng là ngoài ý muốn, ta, ta nào biết được Tạ Nhiễm. . . Tạ quý phi lén lén lút lút để cung tỳ đi bán đồ trang sức là vì đổi ăn nha."

"Còn dám giảo biện?" Thái hậu giận dữ mắng mỏ: "Nếu không phải ngươi phán đoán sai lầm, ai gia sao lại phải bỏ Hồng Anh?"

Nói đến cái này, Phan Hinh Nguyệt càng thấy không liên quan đến mình:

"Nhưng Hồng Anh cô cô là chính mình phạm sai lầm, Thái hậu nếu muốn bảo vệ cô cô tất nhiên là dễ như trở bàn tay. . ."

Lời còn chưa dứt, lại là một tràng bạt tay vả lên mặt nàng ta.

Liên tiếp bị đánh, Phan Hinh Nguyệt chỉ có thể ngậm miệng lại, không dám nhiều lời.

Thái hậu nói:

"Ngươi đúng là ngu xuẩn mắc lừa người khác còn không tự biết! Sự tình của Hồng Anh hôm nay tuyệt đối không phải một hai canh giờ là có thể tra rõ ràng, chỉ sợ Hoàng đế sớm đã có hoài nghi, chẳng qua là mượn chuyện hôm nay phát tác ra, nếu không một dây chuyền sản nghiệp lớn như thế, người liên quan đông đảo biết bao nhiêu, Tô Biệt Hạc sao không lục soát người khác, cố tình lục soát phòng Hồng Anh?"

Phan Hinh Nguyệt bị Thái hậu đánh thức:

"Ý của Thái hậu là, kỳ thật Bệ hạ đã sớm biết chuyện Hồng Anh cô cô đầu cơ trục lợi vật phẩm trong cung?"

Thái hậu híp mắt trầm giọng nói ra: "Tâm tư của hắn thật sự rất sâu."

"Còn có Tạ Nhiễm kia, chỉ sợ hôm nay làm những việc này, căn bản là đã âm thầm thương lượng xong, chỉ chờ kẻ ngu xuẩn là ngươi tự chui đầu vào lưới."

Bằng không, Tạ Nhiễm cùng với cung tỳ bên người nàng ta nói chuyện sao lại trùng hợp để nha đầu ngu xuẩn này trông thấy được đây?

"Ngươi trở về đi, kêu phụ thân ngươi tìm mối hôn nhân khác, ngươi không cần vào cung nữa."

Nếu để ả ngu xuẩn này vào cung, nói không chừng toàn bộ Phan gia đều bị nàng ta liên lụy.

Phan Hinh Nguyệt choáng váng. Làm sao nghĩ đến một chuyện nhìn như bình thường thế này sẽ khiến nàng ta triệt để mất đi cơ hội tranh đấu vào hậu cung. Nhưng nàng ta đã mơ giấc mộng đẹp làm Hoàng hậu lâu như vậy, lúc này mới nói nàng ta không thích hợp.... Sau này còn có nhân duyên nhà nào có thể hợp mắt nàng ta đây?

**

ƯattpadTaiTheTuongPhung

Sau khi Thái hậu rời khỏi Minh Trạch cung, Cao Tấn cũng không có hứng thú tiếp tục xử lí bản án đầu cơ trục lợi này nữa, kêu Tô Biệt Hạc đem người dẫn đi giao cho Nội Vụ phủ chậm rãi tra.

Bên trong Minh Trạch cung chỉ còn lại Cao Tấn cùng Tạ Khuynh mắt to trừng mắt nhỏ.

Cao Tấn trước tiên mở miệng hỏi:

"Ngự trù làm đồ ăn không hợp khẩu vị nàng sao?"

Tạ Khuynh sững sờ, quả quyết lắc đầu: "Không phải a."

"Vậy sao nàng lại muốn mua thức ăn bên ngoài?" Cao Tấn hỏi.

[ đương nhiên là bởi vì ăn không đủ no a ]

[ Tạ Nhiễm gầy hơn ta, Khương ma ma lo lắng ta ăn mập lên sẽ không giống nàng! ]

[ nhưng những lời này không thể nói với cẩu tử ]

Cao Tấn cũng đã hiểu rõ, lúc trước Tạ Khuynh thay thế Tạ Nhiễm vào cung, Tạ gia không cần phong Tạ Nhiễm làm hậu, chỉ yêu cầu Tạ Nhiễm mang một số người vào cung hầu hạ, lúc ấy Cao Tấn còn tưởng rằng Tạ gia ái nữ sốt ruột, sợ nữ nhi trong cung bị ủy khuất, bây giờ mới hiểu được, mang những người kia vào cung thứ nhất là bảo hộ Tạ Khuynh không bại lộ, thứ hai cũng là quản nàng, không để cho nàng có những hành động thiếu suy nghĩ.

Tính tình nàng hoạt bát tươi tắn như vậy, bây giờ bị vây trong cung, cơm không thể ăn miếng to, rượu không thể uống ngụm lớn, khẳng định rất ủy khuất đi.

"Về sau có muốn ăn cái gì, trực tiếp nói với trẫm là được."

Cao Tấn giang hai cánh tay, đem Tạ Khuynh ôm vào lòng, ôn nhu khẽ vuốt lưng nàng.

Tạ Khuynh bị Cao Tấn ôm lấy, quanh thân đều nhiễm phải khí tức của hắn, ấm áp, trong lòng không khỏi buồn bực:

[ cẩu tử ôn nhu như vậy là ý gì? ]

[ sẽ không phải là động tình với ta rồi a? ]

[ Đúng a, vừa rồi hắn còn che chở ta đó. ]

Cao Tấn nghe tiếng lòng Tạ Khuynh, ôm càng chặt thêm giống như là đáp lại nàng.

[ động tình thật tốt ]

[ nam nhân đối với nữ nhân động tình mà nói, liệu có phải mang ý nghĩa. . . Ta có thể đề ra rất nhiều rất nhiều yêu cầu quá đáng với hắn? ]

[ trước tiên phải yêu cầu hắn hủy bỏ chuyện chép kinh mỗi ngày mới được! ]

[ đúng, làm vậy đi! ]

"À.... Bệ hạ, thần thiếp có thể không chép..."

Hai tay Tạ Khuynh vòng qua eo Cao Tấn, ôm chặt lấy hắn, lấy ra một trăm hai mươi phần nhu tình thùy mị, chui vào ngực hắn kể lể 'yêu cầu', nhưng mà yêu cầu còn chưa nói xong, đã bị Cao Tấn cắt ngang.

"Ái phi không muốn chép Vô Thượng Tâm Kinh sao?" Cao Tấn khẽ hỏi bên tai Tạ Khuynh.

Trong lòng Tạ Khuynh mừng như điên, ngoài mặt vẫn giữ vững tỉnh táo, ỏn à ỏn ẻn nhẹ gật đầu:

"Ừm..... Thần thiếp từ bé đã ít viết chữ, viết nhiều.... Tay đau."

[ hahahaha, ta mẹ nó đâu chỉ ít viết, căn bản không hề viết ]

[ nếu không phải từng học đại học, ta mẹ nó chiến báo cũng nhìn không rõ ]

[ ta cũng đã nói trắng ra như vậy rồi, cẩu tử khẳng định nghe hiểu ]

Cao Tấn quả nhiên đau lòng kéo tay phải của Tạ Khuynh lên môi khẽ hôn hai cái:

"Tay này đau đúng không?]

Tạ Khuynh cố ý cọ tay lên môi Cao Tấn vài cái, dùng thanh âm có thể ghê tởm mười con phố mà nói:

"Đúng vậy ák~"

Cao Tấn thở dài một tiếng: "Ái phi đau tay trẫm cũng đau lòng."

[ đau lòng thì đừng để ta chép a! ]

[ lẹ lên! ]

"Nếu ái phi không muốn chép Vô Thượng Tâm Kinh, vậy.... " Cao Tấn nói tới đây bỗng nhiên tạm dừng một chút, câu lên hứng thú của Tạ Khuynh, nàng cõi lòng đầy chờ mong, dùng ánh mắt cỗ vũ hắn.

[ nói, tiếp tục nói! ]

[ kinh sách cái gì, đời này ta đều không muốn chép ]

"Vậy đổi một quyển < Quá Thượng Đạo Kinh > thì sao?" Cao Tấn dội một gáo nước lớn.

Tạ Khuynh: ...

[ ? ]

[ haha, ta thấy ngươi quá thất đức rồi đó ]

[ ta đã nói tới mức này, cẩu tử ngươi còn giả ngu với ta? ]

"Nếu Quý phi không có ý kiến, thì quyết định vậy đi.]

Cao Tấn nhìn bộ dáng Tạ Khuynh trong lòng hận đến ngứa răng nhưng trên mặt vẫn phải kiệt lực duy trì nụ cười, tâm tình hắn thật là vui vẻ.

[ thật sự muốn cho một đấm! ]

[ cẩu tử ngươi xảy ra chuyện gì vậy hả, ngươi có thể bình thường một chút không? ]

[ vừa rồi không phải ngươi mới che chở cho ta sao? ]

[ đã không động tình, ngươi che cái rắm a? ]

[ rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề? Là ta biểu đạt sai cách à? Hay là biểu tình không đủ thành khẩn? ]

Lúc này, Cao Tấn đã buông Tạ Khuynh ra, đi tới phía sau long án.

Vạn công công đứng ngoài cửa điện xin chỉ thị, hiện tại đã có thể vào thu thập mảnh vỡ trà cụ lúc này Cao Tấn đạp vỡ hay chưa.

Cao Tấn đáp lời với bên ngoài, rất nhanh liền có bốn tiểu thái giám cầm ky, chổi và khăn lau tiến vào xử lý.

Tạ Khuynh nhìn mảnh sứ vỡ trên đất, trong đầu có một ý tưởng từ từ thành hình, đồng thời lấy tốc độ kinh người khỏe mạnh trưởng thành.

[ ta không muốn chép kinh! ]

[ kinh gì cũng không muốn chép! ]

[ cẩu tử, đây là ngươi ép ta! ]

Cao Tấn tới sau long án đang muốn ngồi xuống, liền nghe mấy tiếng lòng này của Tạ Khuynh, không khỏi cười, thật muốn nghe một chút xem nữ nhân này có thể nói ra bao nhiêu câu trái lòng nữa.

Ai biết vừa ngẩng đầu nhìn, Cao Tấn đã thấy Tạ Khuynh lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai ngã xuống mấy mảnh vỡ chưa kịp dọn dẹp bên cạnh, cuối cùng phương hướng cánh tay chống đỡ chính là chỗ có nhiều mảnh sứ nhất.

"Ngươi làm gì vậy!"

Cao Tấn hoảng đến mức bật dậy rống lên, nhưng mà động tác hắn có nhanh thế nào, cũng không có khả năng nháy mắt chạy tới bên cạnh giữ chặt Tạ Khuynh được, vì lẽ đó, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng ngã vào đống sứ vỡ.

"Ai da~~~"

Tạ Khuynh đã tính toán góc độ ngã xuống, để cho mặt bên bàn tay và cánh tay xước chút da, sau đó xoay người một bên ngã xuống, giả vờ khoa trương kêu đau.

Cao Tấn từ sau long án vọt tới, lật cánh tay bị thương của nàng ra, vết máu đỏ thắm đau nhói hai mắt hắn.

"Ngươi! Xảy ra chuyện gì?" Cao Tấn tức giận chất vấn: "Đang đứng yên trên đất bằng làm sao lại ngã?"

[ đương nhiên là để cho ngươi đau lòng a, ngốc cẩu! ]

"Thần thiếp không thấy mảnh vỡ dưới chân, bị trượt ngã."

Tạ Khuynh nói, đem bàn tay bị thương rút về, mắt đỏ hồng ủy khuất kéo tay áo ấn lên vết thương trên tay, làm vậy chủ yếu là để nghiêng người sang, để Cao Tấn nhìn thấy trên cánh tay nàng còn có hai vết thương nhỏ chảy máu.

[ hahaha, biểu tình này của cẩu tử là đau lòng đi? ]

[ quy tắc cua trai của Khương ma ma thật không lừa ta, bước đầu tiên để nam nhân luân hãm, chính là làm hắn đau lòng ]

[ không uổng thời gian dài như vậy ta giả vờ yếu đuối, hiện giờ cẩu tử nhất định là đau lòng muốn chết a? ]

[ nhất định đặc biệt đặc biệt hối hận vì đã không chiếu cố ta thật tối, he he ]

Cao Tấn cau mày, quanh thân tản ra hàn ý, lạnh nhạt nói:

"Có thế mà ngươi cũng ngã! Cọ lên mặt đất khoa trương như vậy, vết thương chỉ sâu có bấy nhiêu. Sao ngươi không trực tiếp ngã chết đi, sao mảnh sứ vỡ kia không trực tiếp cắt lên cổ ngươi đi?"

Tạ Khuynh vốn đang đắm chìm trong tưởng tượng: ...

[ đây, ngươi như vậy là không đúng rồi ]

[ ta chỉ muốn ngươi đau lòng thôi ]

[ ngươi thế mà lại muốn ta chết  ]

[ bất quá ta mặc kệ, ngươi đau thì đau không đau thì thôi, dù sao mục đích của ta đã đạt được ]

[ tay bị thương, ngày mai có muốn ta chép kinh cho ngươi cũng không chép được nữa ]

Tạ Khuynh vô tâm thản nhiên nghĩ.

Mà Cao Tấn một bên quả thật bị chọc điên rồi, nữ nhân này chỉ vì không muốn chép kinh thật đúng là không từ thủ đoạn, ngay cả thân thể chính mình cũng có thể thương tổn!

Hắn hiện tại nên mặc kệ nàng, để nàng tự sinh tự diệt!

Nhưng mà một giây sau, Tạ Khuynh đã được Cao Tấn bồng lên, vội vã đi về hướng Ngưng Huy cung.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi