Hạnh Nhi thử dò hỏi: "Thiếu gia, hành lý của ngài còn ở bên ngoài, để ta giúp ngài đem vào trong phòng ngài nhé?"
Tiêu Hề Hề tùy ý đáp: "Vậy phiền ngươi."
Hạnh Nhi lại hỏi: "Không biết phòng ngủ của tiểu thiếu gia là gian nào ạ?"
"Chính là gian này đó."
Hạnh Nhi nghi hoặc hỏi lại: "Nhưng đây không phải là phòng ngủ của Thái Tử điện hạ sao ạ?"
Đây là phòng lớn nhất ở trạm dịch, tuy có hơi cũ nát, nhưng sau khi được cung nữ thái giám dọn dẹp xong đã sáng sủa hẳn lên, trở nên tinh xảo điển nhã, mọi chi tiết đều biểu hiện sự xa hoa.
Tiêu Hề Hề vừa ăn vừa nói: "Thái Tử ở nơi này, ta cũng ở nơi này, ta với Thái Tử ở chung đó."
Có lẽ là bởi vì nàng trả lời quá mức tự nhiên, Hạnh Nhi trong lúc nhất thời cũng không cảm thấy như vậy có cái gì không đúng, thành thành thật thật mà ứng thanh: "Là như thế này a."
Hạnh Nhi xoay người đi ra ngoài.
Đến tận khi nàng đi vào trong viện và cầm lấy tay nải mới bất chợt nảy ra suy nghĩ, một tiểu thái giám sao lại ở cùng một gian phòng với Thái Tử điện hạ được? Chẳng lẽ hắn được Thái Tử điện hạ chiếu cố đến vậy sao?
Nhưng gian phòng ngủ kia chỉ có một chiếc giường, khẳng định là thuộc về Thái Tử điện hạ rồi, vậy thì vấn đề là
Tiêu Tây ngủ ở chỗ nào?
Chẳng lẽ là ngủ dưới đất?
Hạnh Nhi âm thầm nghĩ ngợi trong khi ôm tay nải trở lại phòng ngủ.
Tư trang của Tiêu Hề Hề rất ít, tổng cộng cũng chỉ có hai tay nải, một tay nải màu xanh họa tiết hoa nhỏ là từ sư môn, còn có một cái là tay nải màu đen Thái Tử cho nàng.
Hạnh Nhi không dám động chạm đồ vật bên trong, sau khi được Tiêu Tây đồng ý, liền đem hai tay nải bỏ vào trong ngăn tủ.
Hạnh Nhi hỏi thử: "Tiểu thiếu gia, ngài cần ta đi giúp ngài chuẩn bị chăn gối không?"
Tiêu Hề Hề ngạc nhiên hỏi lại: "Hử, chuẩn bị để làm gì?"
"Buổi tối ngài ngủ dưới đất thì cần phải chuẩn bị đó ạ."
"Ngủ dưới đất?" Tiêu Hề Hề càng thêm khó hiểu, "Vì sao ta phải ngủ dưới đất?"
Hạnh Nhi trên mặt cũng hiện đầy dấu chấm hỏi: "Ngài không ngủ dưới đất, vậy buổi tối ngài ngủ chỗ nào ạ?"
Tiêu Hề Hề chỉ tay về phía giường: "Chỗ đó không phải có giường sao? Ta ngủ ở đó là được."
Hạnh Nhi kinh ngạc: "Nơi đó chính là giường ngủ của Thái Tử điện hạ, ngài sao có thể ngủ ở đó được?"
"Ta vẫn luôn ngủ ở đó mà."
Tiêu Hề Hề phản ứng như thể đó là lẽ dĩ nhiên, khiến cho Hạnh Nhi bắt đầu hoài nghi nhân sinh, chẳng lẽ nàng đã lo lắng thừa thãi sao? Chẳng lẽ tiểu thái giám với Thái Tử điện hạ ngủ cùng giường là quy định thông thường sao?
Hạnh Nhi cảm thấy tam quan của mình tựa hồ có chút vấn đề.
Không được, nàng phải hỏi cho ra nhẽ.
Nàng còn chưa hiểu rõ chuyện gì, đã phát hiện Tiêu Tây ăn hết sạch lê trên bàn rồi.
Hạnh Nhi luống cuống: "Tiểu thiếu gia, đây là trái cây chuẩn bị cho Thái Tử điện hạ, sao ngài lại ăn mất rồi?!"
Tiêu Hề Hề vô tội chớp mắt.
"Không phải do ta, là do lê ngọt quá, là chúng câu dẫn ta trước."
Hạnh Nhi: "..."
Tiểu thiếu gia, bộ dạng của ngài này cực kỳ giống tra nam ăn sạch sẽ rồi còn không muốn đổ vỏ.
Lạc Thanh Hàn đi đến.
Hạnh Nhi vội vàng quỳ xuống, khấu đầu hành lễ.
Lạc Thanh Hàn nhìn thấy trên bàn một đống hột, bước chân hơi ngưng lại, ngay sau đó lại làm như là cái gì cũng chưa nhìn thấy, lập tức đi đến bên cạnh Tiêu Hề Hề ngồi xuống.
Thường công công theo sau tiến vào, cung kính hỏi: "Điện hạ có muốn tắm gội thay quần áo không?"
Lạc Thanh Hàn đã lâu rồi chưa tắm gội, hắn hiện tại thật sự rất muốn tắm rửa thoải mái một lần, nhưng khi nghĩ đến dân chúng bên ngoài còn không có nước uống, hắn đành dằn lòng bỏ ý định đó đi.
Đến khi cầu mưa, xung quanh có nước trở lại, hắn sẽ tắm rửa!
"Không cần.".