QUÝ PHI LÚC NÀO CŨNG MUỐN ĐƯỢC LƯỜI BIẾNG

Ti Trúc vốn tưởng Thái tử nhất định sẽ ghét bỏ, dù sao đây cũng là ly mà Tiêu lương đệ uống, dính nước bọt của nàng ta trên đó, Thái tử nhất định sẽ ghét bỏ.

Tuy nhiên.

Thái tử mở môi mỏng, sắc mặt không đổi, thuận theo động tác Tiêu lương đệ đưa tới, nhấp một ngụm nhỏ trà sữa trong ly.

Tiêu Hề Hề háo hức hỏi "Thế nào? Ngon không?"

Lạc Thanh Hàn "Ngon lắm."

Thật ra hắn không quen cách uống trà kỳ lạ này, nhưng hắn nhớ lại những gì Tiêu lương đệ nói tối qua.

Chia sẻ thức ăn là cách nàng bày tỏ lòng tốt, hắn thích lòng tốt đó, hắn muốn làm nàng vui.

Quả nhiên...

Tiêu Hề Hề nhận được xác nhận của hắn, như thể trúng giải thưởng lớn, cực kỳ vui vẻ.

"Thần thiếp cũng thấy loại trà sữa này siêu ngon! Bảo Cầm, đổ bát sữa này vào ấm trà, về sau mỗi ngày ta sẽ uống trà kiểu này."

Bảo Cầm liếc nhìn sắc mặt khó coi của Ti Trúc, cười nói "Vâng."

Tiểu chủ thật lợi hại, trong lúc cười nói đã dễ dàng đạp ngã đối thủ, thủ đoạn và tâm cơ như vậy, quả thật là người sáng giá nhất cho ngôi vị Thái tử phi!

Tiêu Hề Hề cầm ly trà sữa ấm, tiếp tục nghe Thái tử kể chuyện trong hồ sơ.

Có món ngon, có câu chuyện đặc sắc.

Quả là cuộc sống trong mơ của nàng!

Bảo Cầm mở nắp ấm trà, từ từ đổ sữa vào.

Nhìn cảnh này, Ti Trúc vừa đau lòng vừa khó chịu.

Đây là sương mà nàng phải dậy sớm cực khổ hứng từng giọt một, là trà thượng hạng nàng dày công pha nấu, nàng tin nó sẽ được lòng Thái tử.

Kết quả chẳng những không được Thái tử để ý, còn để cho Tiêu lương đệ lãng phí công sức của nàng!

Nàng không hiểu, bản thân ngoại trừ xuất thân kém một chút, những mặt khác nàng không kém gì Tiêu lương đệ, tại sao Thái tử không để ý tới nàng nhiều hơn?

Chẳng lẽ Thái tử thật sự chỉ yêu một mình Tiêu lương đệ?

Ti Trúc nhanh chóng gạt bỏ suy đoán này.

Không thể nào!

Quạ nào mà chẳng đen, trên đời không có nam nhân nào không yêu mỹ nữ.

Nguyên nhân khiến Thái tử không nhìn nàng là vì Tiêu lương đệ đã dùng thủ đoạn mê hoặc.

Ánh mắt Ti Trúc đảo qua khuôn mặt của Tiêu lương đệ, nàng phải nghĩ cách làm Tiêu lương đệ trở nên xấu xí.

Chỉ cần Tiêu lương đệ xấu xí, dĩ nhiên không thể mê hoặc Thái tử Điện hạ.

Thấy đã gần trưa, Ti Trúc thận trọng mở lời, giọng mềm mại ngọt ngào.

"Điện hạ, xin hỏi bữa trưa người muốn ăn gì?"

Lạc Thanh Hàn nhàn nhạt nói "Tùy, thanh đạm chút là được."

Ti Trúc quay sang nhìn Tiêu lương đệ.

"Tiểu chủ thì sao?"

Tiêu Hề Hề không chút do dự nói "Ta muốn ăn thịt!"

Ti Trúc khẽ mỉm cười "Vâng, nô tỳ lập tức đi chuẩn bị."

Sau khi lui ra ngoài, nụ cười ngọt ngào trên mặt liền biến thành giễu cợt.

Nàng khẽ hừ nói "Thích ăn thịt chứ gì? Vậy cho ngươi ăn đủ, chờ ngươi mập như heo, xem Thái tử Điện hạ còn sủng ái ngươi không? Sợ là vừa nhìn ngươi sẽ thấy chán ghét."

Bữa trưa hôm nay cực kỳ phong phú, trong hai mươi món, hơn phân nửa là món thịt nhiều mỡ.

Ti Trúc không sợ Thái tử phạt, là do Tiêu lương đệ đòi ăn thịt, dù Thái tử không hài lòng, cũng sẽ hướng về phía Tiêu lương đệ.

Thấy nhiều món ngon như vậy trước mắt, hai mắt Tiêu Hề Hề sáng lên, miệng chảy dãi điên cuồng.

Đây là bữa ăn phong phú nhất trong hai ngày qua của nàng!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi