QUÝ PHI LÚC NÀO CŨNG MUỐN ĐƯỢC LƯỜI BIẾNG

Thái phó vừa đi đã trở lại, lần nữa cầu kiến Thái tử.

Lạc Thanh Hàn "Lão sư còn chuyện gì sao?"

Thái phó "Vừa rồi vi thần quên nói một chuyện với Điện hạ, gần đây ngoài phố có lời đồn, sở dĩ Thái tử Điện hạ bệnh lâu ngày không khỏi là do Điện hạ cầu mưa với trời cao, tổn hại đến tuổi thọ của mình. Còn có người nói, Điện hạ vì phúc vận kém, không gánh nổi thiên mệnh, nên cầu mưa xong liền sinh bệnh. Lời đồn rất nhiều, hơn nữa không giống nhau, việc này lúc đầu vi thần cũng không quan tâm, tưởng rằng chờ một thời gian nữa Thái tử khỏi bệnh, những lời đồn này sẽ tự tiêu tan. Nhưng bây giờ người đột nhiên ngất đi, bệnh tình không khỏi còn trầm trọng hơn, vi thần lo lắng ngoài phố sẽ vì chuyện này mà tăng thêm lời đồn, sẽ ảnh hưởng không tốt đến người."

Lạc Thanh Hàn nhàn nhạt nói "Người thông minh sẽ không đồn đãi, lão sư không cần lo lắng."

Thái phó thở dài "Tuy nói như vậy, nhưng có những lời nói quá nhiều, khó tránh làm người khác hoài nghi, cổ ngữ có câu, miệng nhiều người xói chảy vàng, Điện hạ, chi bằng chuẩn bị trước, kẻo người khác lấy chuyện này công kích người."

"Ừm, trong lòng ta tự có tính toán."

Thái phó dừng một chút, chuyển sang vấn đề khác.

"Điện hạ gầy hơn trước rất nhiều, hẳn là bị cơn bệnh giày vò không ít, hay là để Tịnh nhi vào với người? Vừa rồi vi thần gặp Tịnh nhi, con bé cứ mãi nhắc người với vi thần, có vẻ như con bé thật sự rất nhớ người."

Lạc Thanh Hàn nhàn nhạt đáp "Ừm, để nàng vào đi."

Thấy Thái tử cho mình chút mặt mũi, trong lòng Thái phó cảm thấy an ủi, cười nói "Đa tạ Thái tử Điện hạ châm chước."

Bạch trắc phi bước nhanh vào tẩm điện.

Nàng tiến lên hành lễ.

"Thần thiếp bái kiến Thái tử Điện hạ."

Lạc Thanh Hàn ra hiệu bảo nàng không cần đa lễ.

Thấy khuôn mặt anh tuấn của Thái tử tái nhợt vì bệnh, mắt Bạch trắc phi lại đỏ hoe, nàng cố gắng giữ bình tĩnh nhưng giọng nói vẫn run run.

"Thần thiếp biết Điện hạ ngất đi, trong lòng vô cùng lo lắng, ăn không ngon ngủ không yên, hận không thể thay người gánh chịu phần khổ này."

Lạc Thanh Hàn "Ta không sao."

Thái phó không muốn làm phiền cuộc trò chuyện của đôi trẻ nên thức thời cáo từ rời đi.

Lúc ông ra ngoài, tình cờ gặp Tiêu lương đệ.

Tiêu lương đệ đang bưng một bát sứ trên tay.

Nàng dừng bước, muốn nhường Thái phó đi trước.

Thế nhưng, Thái phó vẫn đứng trước mặt nàng, lãnh đạm nhìn nàng "Cô là Tiêu lương đệ?"

Tiêu Hề Hề gật đầu.

Thái phó thấy trong tay nàng bưng bát sứ thì dừng một chút, bình tĩnh nói "Thái tử Điện hạ đang nói chuyện với Bạch trắc phi, cô đừng vào quấy rầy họ."

Tiêu Hề Hề chớp chớp mắt, Bạch trắc phi không phải đi rồi à? Sao quay lại nữa?

Nàng đưa mắt tiễn Thái phó đi xa, rồi nhìn về hướng tẩm điện.

Do dự một chút, nàng vẫn nhấc chân đi về phía tẩm điện.

Mặc Họa đứng hầu ở cửa, thấy Tiêu lương đệ đi tới, nhỏ giọng nói.

"Bạch trắc phi ở bên trong, hay là tiểu chủ lát nữa quay lại?"

Tiêu Hề Hề đưa bát sứ trong tay sang "Đây là canh nhân sâm ta cho người nấu, ngươi giúp ta đưa cho Thái tử."

"Vâng."

Mặc Họa nhận lấy bát sứ, mở cửa bước vào tẩm điện.

Tiêu Hề Hề nhìn cửa tẩm điện.

Tất cả đồ của nàng đều để ở tẩm điện, nhưng Bạch trắc phi lại ở trong tẩm điện, nàng không tiện vào, nhất thời nàng không biết đi đâu.

Nàng do dự, quyết định đến phòng bếp nhỏ tìm Bảo Cầm.

Bảo Cầm đang nghiên cứu các món ăn mới trong bếp, khá ngạc nhiên khi thấy Tiêu lương đệ đến đây.

"Tiểu chủ, không phải người đi đưa canh nhân sâm cho Thái tử sao? Sao lại trở về rồi?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi