QUÝ PHI LÚC NÀO CŨNG MUỐN ĐƯỢC LƯỜI BIẾNG

Trần lương viên nhịn không được hỏi "Đó là thư của Điện hạ viết cho tỷ tỷ phải không?"

Tiêu Hề Hề "Không phải."

Trần lương viên không tin, rõ ràng là chữ viết của Thái tử, nhất định là thư của Thái tử viết cho Tiêu trắc phi.

Hai người đều ở Đông cung, gần nhau như vậy, lúc nào cũng có thể gặp mặt, sao Thái tử lại viết thư cho Tiêu trắc phi?

Lẽ nào Thái tử viết thư tình?

Trần lương viên cố gắng nhớ lại nội dung mình thấy, hai tờ giấy dường như có viết chữ "thích".

Phải rồi, nó nhất định là thư tình!

Trần lương viên nghĩ đến đây, trái tim nàng như bị ngâm trong nước chanh, thật chua chát.

Nàng không dám tỏ ra ghen tị, vẫn nở nụ cười thân thiện trên môi.

"Gần đây ngày nào tỷ tỷ cũng theo Thái tử ra ngoài, chẳng lẽ bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?"

Tiêu Hề Hề "Không có, bên ngoài mọi chuyện thái bình."

"Vậy hai người xuất cung làm gì?"

Tiêu Hề Hề "Đi mua kẹo hồ lô."

Trần lương viên còn tưởng mình nghe lầm "Mua cái gì?"

"Kẹo hồ lô." thấy nàng không tin, Tiêu Hề Hề gọi Bảo Cầm lấy cả bó rơm ra.

Nàng đã ăn hết một nửa số kẹo trên bó, còn lại hơn mười xâu.

Tiêu Hề Hề rút một xâu kẹo hồ lô, vừa ăn vừa nói "Đây là kẹo hồ lô chúng ta mua ngoài cung, ăn rất ngon, nếu cô sau này xuất cung đi chơi thì nhớ mua một xâu ăn thử."

Trần lương viên nhìn nàng ăn kẹo hồ lô vô cùng thích thú, còn cho rằng nữ nhân này đang cố ý khoe khoang!

Trần lương viên chua ngoa nói "Điện hạ dẫn tỷ đi chơi, sao không mua mấy thứ đắt tiền? Mua thứ không đáng tiền như kẹo hồ lô làm gì? Chỉ mất thân phận thôi."

Tiêu Hề Hề nghiêm túc nói "Không thể nói như vậy, tuy kẹo hồ lô không đáng tiền, nhưng là do Điện hạ mua cho ta, tục ngữ có câu, của ít lòng nhiều, vật chất mắc rẻ không quan trọng, có lòng là được rồi."

Trần lương viên lần nữa xác nhận nữ nhân này đang khoe khoang!

Nàng khoe khoang không phải kẹo hồ lô, mà là sủng ái của Thái tử dành cho nàng!

Trần lương viên nặn ra nụ cười khó coi "Vâng, tỷ tỷ nói phải."

Rồi nàng nói sang chuyện khác.

"Trung thu sắp đến rồi, muội nghe nói Cảnh trắc phi, Đoạn lương đệ, Tần lương đệ mới tới chuẩn bị tiết mục biểu diễn, xem ra họ định nhân cơ hội này để gây chú ý."

Tiêu Hề Hề không quan tâm mấy chuyện này, nàng tùy ý nói "Ồ, thế thì tốt."

Thấy nàng thờ ơ, Trần lương viên hơi nôn nóng "Lẽ nào tỷ định trơ mắt nhìn họ chiếm nổi bật sao?"

Tiêu Hề Hề "Họ nổi bật là chuyện của họ, liên quan gì đến ta?"

"Nhưng Thái tử chỉ có một, nếu họ giành mất sủng ái của Thái tử, sau này tỷ tỷ sẽ thế nào?"

Tiêu Hề Hề "Ta đương nhiên là nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nên ngủ thì ngủ thôi."

Trần lương viên gần như tức chết.

Nàng đã nói rõ như vậy, Tiêu trắc phi còn giả ngu với nàng!

Trần lương viên cố gắng bình tĩnh, tha thiết thuyết phục "Muội biết tỷ tỷ nghĩ rất thoáng, không so đo với mấy hồ ly tinh đó, nhưng mấy hồ ly tinh đó không dễ gì tha cho tỷ đâu, nếu họ được sủng ái, chắc chắn sẽ đối phó với tỷ, tỷ phải dự tính cho tương lai chứ."

Tiêu Hề Hề "Ta dự tính cả rồi."

Trần lương viên nghe vậy, lập tức lấy lại tinh thần, hào hứng hỏi "Tỷ tỷ định xử lý đám hồ ly đó thế nào?"

"Ta tính sau này mỗi bữa ăn nhiều một chút, như vậy mới đủ no, sau này lỡ như không may bị người khác giết chết, ít nhất ta còn có thể làm một con ma no."

Trần lương viên "......"

Trần lương viên thấy mình sắp nghẹt thở.

Nàng không nhịn được nữa, hỏi lại "Tiền đồ của tỷ chỉ có nhiêu đây thôi sao?"

Tiêu Hề Hề bình tĩnh gật đầu "Phải đó, ăn no uống đủ là lý tưởng cuộc sống của ta."

Trần lương viên cảm thấy nữ nhân này đang nói dối.

Nếu Tiêu Hề Hề chỉ muốn ăn no uống đủ, nàng ở phủ tướng quân cũng được rồi, vì sao lại phải gả vào Đông cung?

Nữ nhân bằng lòng gả vào cung, ai mà không có tham vọng?

Trần lương viên không thể giả vờ nữa, nàng đột ngột đứng dậy, cười khẩy nói "Ta thật sự ngưỡng mộ kỹ năng diễn xuất của tỷ tỷ, tỷ tỷ giả ngu quá thành thạo, khó trách Điện hạ sủng ái tỷ như vậy, dựa vào kỹ năng diễn xuất của tỷ, cả Đông cung không ai có thể đánh bại tỷ!"

Tiêu Hề Hề ngẩng đầu nhìn nàng, trong miệng ngậm một viên kẹo hồ lô, nét mặt mù mờ.

Bảo Cầm nhắc nhở "Tiểu chủ, xin người thận trọng lời nói!"

"Ta muốn xem xem, đợi đến lúc người khác đoạt mất sủng ái của Thái tử, tỷ làm sao mà giả ngu?"

Bỏ lại những lời cay nghiệt, Trần lương viên hất chiếc khăn tay, tức giận bỏ đi.

Bảo Cầm an ủi "Nương nương, người đừng so đo với nàng ta, nàng ta ghen tị với người thôi, muốn xúi giục nương nương tranh đấu với người khác, nàng ta mới dễ ngư ông đắc lợi."

Tiêu Hề Hề nhai kẹo trong miệng, mơ hồ nói "Thì ra là vậy..."

"Cũng may nương nương thông minh cơ trí, không bị nàng ta lừa."

Tiêu Hề Hề nhổ lõi sơn trà trong miệng, nghiêm túc nói "Vừa nãy ta nói thật, ta đâu có giả ngu lừa gạt nàng ta."

Bảo Cầm lộ ra nét mặt ẩn ý sâu xa "Vâng, nương nương nói phải, mỗi câu người nói đều là sự thật, dù Trần lương viên tức giận, nàng ta cũng không thể nói gì về người trước mặt người khác."

Tiêu Hề Hề "......"

Dù Bảo Cầm nói là sự thật, nhưng nét mặt của nàng cứ kỳ lạ sao đó.

Đêm đó, Thái tử lại triệu Đoạn lương đệ thị tẩm.

Lần này Thái tử không cho nàng uống rượu, mà cho nàng uống một tách trà.

Lại một đêm mơ màng trôi qua.

Sáng hôm sau thức dậy, xung quanh nàng trống vắng, khi nhớ lại trải nghiệm đêm qua, trong đầu nàng chỉ còn lại cảnh tượng đẹp đẽ trong giấc mơ.

Đoạn lương đệ chạy tới nói chuyện với Cảnh trắc phi, nói Thái tử tốt như thế nào.

Cảnh trắc phi vẫn đoan trang rộng lượng như mọi khi, mỉm cười lắng nghe nàng nói, làm ra vẻ một tỷ tỷ hiền lành.

Nói xong, Đoạn lương đệ kéo Cảnh trắc phi đi luyện tập.

Âm thanh du dương đẹp đẽ của tiếng đàn phát ra từ điện Uyển Hà.

Mọi người đều biết, trong Đông cung ngoài Tiêu trắc phi, thì Đoạn lương đệ là người được sủng ái nhất.

Tần Hi Nhã không có thiện cảm với hai người này, nhưng so ra, nàng càng ghét Đoạn lương đệ.

Nếu không phải Đoạn lương đệ chiếm lợi của nàng, sao có thể được Thái tử sủng hạnh?

Ba ngày trôi qua trong nháy mắt.

Lạc Thanh Hàn đến kiểm tra bài tập của nàng.

Tiêu Hề Hề ngồi ngay ngắn, nét mặt ngoan ngoãn hiểu chuyện.

Nàng rất tự tin, nàng đã thuộc lòng nội dung trên ba tờ giấy, dù Thái tử ngẫu nhiên hỏi đoạn nào, nàng cũng trả lời được!

Lạc Thanh Hàn kiên định nhìn nàng, không nói lời nào.

Tiêu Hề Hề đợi thật lâu cũng không thấy hắn mở miệng, không khỏi hỏi "Điện hạ sao không nói gì hết?"

Lạc Thanh Hàn "Ta muốn nàng đoán bây giờ ta đang nghĩ gì, chỉ cần đoán đúng, nàng sẽ vượt qua bài kiểm tra."

Tiêu Hề Hề hết sức kinh hoàng.

Đề này nằm ngoài đề cương mà!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi