QUÝ PHI LÚC NÀO CŨNG MUỐN ĐƯỢC LƯỜI BIẾNG

Tiêu Khải Minh thấy dáng vẻ mất hồn của bọn họ, chẳng những không đồng cảm, mà còn nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng.

"Hai ngươi biết nam nhân vừa rồi đứng cùng tỷ tỷ là ai không? Ngài ấy chính là đương kim Thái tử Điện hạ, nếu để ngài ấy biết chuyện tốt mà hai ngươi làm, hai ngươi tự nghĩ thử xem, sẽ có kết cục thế nào?"

Ánh mắt của Ô Diệu và Lộ Thiên Ý tối sầm lại, gần như muốn ngất đi.

Tiêu Khải Minh cười lạnh "Hai ngươi chỉ có thể rửa cổ, chờ chết đi!"

Ô Diệu và Lộ Thiên Ý hoàn toàn sụp đổ.

Bọn họ vồ tới hắn, ôm cánh tay và cổ hắn, bắt đầu gào khóc thảm thiết.

"Ca! Bây giờ ngươi là đại ca của bọn ta! Đại ca cứu bọn ta đi, bọn ta sai rồi, bọn ta không dám tái phạm đâu!"

Tiết thị và Tiêu Tri Lam đang gọi món, nghe vậy ngẩng đầu nhìn bọn họ.

Tiết thị cau mày nói "Nhỏ tiếng một chút, đừng quấy rầy người khác dùng cơm."

Ô Diệu và Lộ Thiên Ý đành nhỏ giọng, tiếp tục khổ sở cầu xin Tiêu Khải Minh.

Tiêu Khải Minh không hề bị lay chuyển.

Hừ, dám chọc ghẹo tỷ tỷ của hắn, dọa chết hai tên khốn kiếp này!

Sau khi gọi món, Tiết thị bắt đầu dạy dỗ con trai mình.

"Mẹ mặc kệ trong lòng con nghĩ thế nào, sau này con phải cung kính với tỷ tỷ, nàng bây giờ là sủng phi của Thái tử, nếu con còn không tôn trọng nàng, cẩn thận khiến Thái tử bất mãn với con."

Tiêu Khải Minh hừ một tiếng, nhưng không trả lời, dáng vẻ kiêu ngạo "sao cũng được".

Tiết thị tức giận, mắng hắn rất lâu.

Ô Diệu và Lộ Thiên Ý đang ngồi cạnh vô cùng sợ hãi.

Bọn họ thế mà lại chọc ghẹo sủng phi của Thái tử!

Liệu Thái tử có tức giận giết hai người bọn họ không?

Càng nghĩ càng sợ.

Tiêu Tri Lam rót cho mỗi người một tách trà.

Cô bé nhận ra Ô Diệu và Lộ Thiên Ý kỳ lạ, tò mò hỏi "Hai huynh có chuyện gì vậy? Sao sắc mặt khó coi quá vậy?"

Lộ Thiên Ý thận trọng hỏi "Quan hệ giữa muội và tỷ tỷ thế nào?"

Tiêu Tri Lam "Cũng tạm."

"Vậy muội có thể nói giúp bọn huynh trước mặt tỷ tỷ của muội không?"

Tiêu Tri Lam lập tức cảnh giác "Nói giúp chuyện gì? Hai huynh đã làm chuyện xấu gì?"

Lộ Thiên Ý còn chưa kịp nói, Tiêu Khải Minh đã ngắt lời.

"Muội muội, mặc kệ bọn họ, bọn họ tự làm tự chịu."

Tiêu Tri Lam ngoan ngoãn đáp "Vâng."

Lộ Thiên Ý và Ô Diệu tức giận nhìn Tiêu Khải Minh.

"Ngươi rốt cuộc có còn là huynh đệ không? Thấy chết không cứu thì thôi đi, còn không cho muội muội ngươi giúp bọn ta!"

Tiêu Khải Minh cười khẩy, vứt cho bọn họ hai từ...

"Đáng đời!"

......

Ở một phòng riêng khác.

Tiêu Hề Hề đang ăn cơm chay.

Cơm chay ở đây quả là danh bất hư truyền!

Tuy đều là món chay nhưng lại ngon không kém món thịt, quá tuyệt vời!

Tiêu Hề Hề ăn một lần bốn bát cơm, cảm thấy bụng đầy một nửa, nàng giảm tốc độ ăn, bắt đầu nhai chậm rãi.

Nàng thấy Thái tử ngồi đối diện còn chưa ăn hết bát cơm, không khỏi hỏi.

"Sao Điện hạ ăn ít như vậy? Chẳng lẽ đồ ăn không hợp khẩu vị?"

Lạc Thanh Hàn nhàn nhạt nói "Không có, ta chỉ đang nghĩ một vài chuyện."

Tiêu Hề Hề chớp mắt, vẻ mặt tò mò.

Lạc Thanh Hàn "Vừa rồi trụ trì đưa cho ta một thứ."

Hắn lấy một túi gấm nhỏ từ trong tay áo.

Đây là một túi gấm màu nâu, bên trên thêu hoa lê trắng, trông rất tao nhã.

Tiêu Hề Hề rất ngạc nhiên "Thần thiếp vừa nãy không thấy trụ trì đưa cho người thứ này."

Lạc Thanh Hàn "Lúc nàng đi nhà xí, trụ trì đưa thứ này cho ta."

Tiêu Hề Hề hiểu ra.

Xem ra lão trụ trì không muốn để người khác biết thứ này, cố ý tránh nàng, âm thầm đưa cho Thái tử.

Không ngờ Thái tử vẫn lấy túi gấm đặt trước mặt Tiêu Hề Hề.

Tiêu Hề Hề cầm túi gấm, lấy chiếc chìa khóa bằng đồng tinh xảo bên trong ra.

Cuối chìa khóa có hoa văn hình tròn.

Tiêu Hề Hề nhìn tới nhìn lui, không nhìn ra bất kỳ manh mối nào.

"Đây là chìa khóa mở gì vậy?"

Lạc Thanh Hàn chậm rãi nói "Ta cũng không biết, nghe trụ trì nói túi gấm này là di vật của mẫu phi. Trước kia lúc trụ trì còn trẻ, từng có một chút giao tình với mẫu phi, mẫu phi nhờ ông ấy bảo quản túi gấm này. Sau này mẫu phi bị bệnh qua đời, trụ trì vẫn giữ túi gấm này bên người, cả bản thân ông ấy cũng quên mất. Mãi đến năm nay trong lúc dọn dẹp thiền phòng mới vô tình tìm thấy túi gấm này, ông ấy mới nhớ ra chuyện này."

Tiêu Hề Hề "Nếu đã là di vật của Thẩm chiêu nghi để lại, thì người nên giữ nó thật tốt, dù người không thể mở khóa, ít nhất cũng có thể giữ làm kỉ niệm."

Lạc Thanh Hàn "Trọng điểm không phải chìa khóa, mà là hoa văn trên chìa khóa, nàng còn nhớ Ngưu Hoằng không?"

Tiêu Hề Hề gật đầu "Nhớ chứ, là biểu đệ của Đổng thượng thư, trước đó từng viết một phong thư cho Đổng thượng thư, suýt chút hại chết Đổng thượng thư."

"Chính là phong thư đó, trong thư có hoa văn này, hai hoa văn y hệt nhau. Trước đây ta thấy hoa văn này rất quen mắt, bây giờ ta mới nhớ, lúc ta còn nhỏ từng nhìn thấy mẫu phi đeo ngọc bội có hoa văn tương tự."

Tiêu Hề Hề nhanh chóng nhận ra "Ý người là, Ngưu Hoằng có quan hệ với Thẩm chiêu nghi?"

Nàng nói xong mới thấy lời này nghe kỳ lạ.

Nàng vội nói thêm "Thần thiếp muốn hỏi chuyện của Ngưu Hoằng có liên quan gì đến Thẩm chiêu nghi sao?"

"Ta cũng có nghi ngờ này, đáng tiếc Ngưu Hoằng chết rồi, manh mối đứt đoạn, ta đã phái người đến huyện Ỷ La, xem có thể tìm được manh mối khác không."

Tiêu Hề Hề ngạc nhiên "Ngưu Hoằng chết rồi? Sao lại chết?"

Lạc Thanh Hàn đại khái giải thích nguyên nhân cái chết của Ngưu Hoằng, cuối cùng nói "Cái chết của Ngưu Hoằng quá trùng hợp, bên trong ắt có điều đáng ngờ."

Tiêu Hề Hề nhét chìa khóa vào túi gấm, sau đó trả túi gấm cho hắn.

Lạc Thanh Hàn nói "Túi gấm này cứ để chỗ nàng, khi ta cần nó, nàng đưa cho ta sau."

Tiêu Hề Hề ngẩn ra.

Chìa khóa này đối với Thái tử rất quan trọng, sao hắn có thể yên tâm giao chìa khóa cho nàng?

Hắn không sợ nàng làm mất chìa khóa sao?

Như nhìn ra nghi hoặc của nàng, Lạc Thanh Hàn giải thích "Thân phận của ta quá nhạy cảm, rất nhiều người đang nhắm vào ta, vật này để ở chỗ ta không an toàn, chi bằng để nàng giữ sẽ tốt hơn."

Nói xong, hắn cố ý nói thêm một câu.

"Cả hoàng cung này, ta chỉ tin nàng."

Tiêu Hề Hề hơi cảm động, nhịn không được cười ngốc "Thần thiếp sẽ không phụ lòng tin của người."

Nàng cẩn thận nhét túi gấm vào túi trong của y phục.

Lạc Thanh Hàn chợt nói thêm.

"Ta định mang tro cốt của mẫu phi về cố hương an táng."

Tiêu Hề Hề ngẩng đầu nhìn hắn, tự hỏi tại sao hắn đột nhiên có ý nghĩ này?

Lạc Thanh Hàn bình tĩnh giải thích.

"Thật ra ta đã có ý nghĩ này từ lâu, tuy chùa Quang Chiếu rất tốt, nhưng cũng không bằng lá rụng về cội. Hơn nữa điều tra vụ án của Ngưu Hoằng, ta cảm thấy cái chết của mẫu phi có điều đáng ngờ, ta muốn nhân cơ hội này về quận Trần Lưu tra những chuyện xảy ra năm đó."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi