QUÝ PHI LÚC NÀO CŨNG MUỐN ĐƯỢC LƯỜI BIẾNG



Bảo Cầm trong lòng thầm kêu không ổn rồi.

Những lời vừa rồi chủ tử với nàng nói chắc hẳn đã bị Thái Tử nghe được.

Thái Tử có vì vậy mà đối với chủ tử nhà nàng có chút ghét bỏ không?
Nói đi cũng nói lại, Thái Tử cũng thật là, mỗi lần tới Thanh Ca Điện đều lặng yên không một tiếng động, hơn nữa mỗi lần đều có thể vừa vặn trúng thời khắc mấu chốt nhất mà tiến vào, nếu còn tiếp tục như vậy, nàng về sau cũng không dám cùng chủ tử nói chuyện nữa.

Tiêu Hề Hề cười cười vẻ thẹn thùng: "Thiếp gả đến Đông Cung, tất nhiên là bởi vì ngưỡng mộ Thái tử điện hạ oai phong lẫm liệt, tài hoa hơn người, ăn no mặc ấm chỉ là thuận thế mà thôi.

"
Lạc Thanh Hàn phất tay, lệnh những người khác trong phòng toàn bộ lui ra.

Hắn vén vạt áo lên, ngồi xuống đệm mềm.

Tiêu Hề Hề rót trà cho hắn.

"Điện hạ hôm nay thoạt nhìn tâm tình không tồi.


"
Lạc Thanh Hàn nhàn nhạt nói: "Cũng không tệ lắm.

"
Hắn âm thầm đánh giá nữ nhân trước mặt, thấy sắc mặt nàng hồng nhuận, vô cùng tươi tỉnh.

"Nàng cũng thoạt nhìn hồi phục rất tốt.

"
Tiêu Hề Hề lập tức lấy ra khăn lụa che miệng ho nhẹ hai tiếng, làm bộ dạng yếu ớt nói: "Thiếp nhìn bề ngoài đã đỡ hơn, nhưng kỳ thật vẫn còn rất yếu, vẫn cần thời gian dài tĩnh dưỡng.

"
Lạc Thanh Hàn hiện tại đã thấy rõ bản chất lười biếng của nữ nhân này, đối với bộ dáng diễn kịch của nàng mà lờ đi.

"Nếu thân thể đã tốt, hẳn là có thể thị tẩm rồi.

"
Tiêu Hề Hề bị dọa đến tức ngực, kịch liệt ho khan.

Lần này thực sự không phải diễn.

Lạc Thanh Hàn đem chén trà chưa động đến đẩy về phía nàng, ý bảo nàng uống nước.

Tiêu Hề Hề ho đến mức gương mặt và hai tai đỏ bừng, một lúc sau mới dừng được.

"Điện hạ, người đừng đùa kiểu vậy, thật dọa người mà.

"
Lạc Thanh Hàn hỏi: "Chỉ bảo nàng thị tẩm thôi, sao lại dọa người được?"
Tiêu Hề Hề định nói mình còn chưa thành niên, nhưng thời đại này nữ nhân mười sáu tuổi đã đến tuổi cập kê, mà nàng năm nay vừa vặn mười sáu, lấy cớ này thoái thác hiển nhiên không thể được.

Khuôn mặt nhỏ nhăn nhúm nói: "Thiếp sợ đau.


"
"Nhịn một chút sẽ qua.

"
Nhìn người này, đây là đang nói tiếng người sao?!
Tiêu Hề Hề biết hôm nay là tránh không được, xung quanh không có người khác, mới dứt khoát đứng lên, quỳ rạp xuống đất, bộ dáng đáng thương vô cùng mà cầu xin.

"Thiếp sở dĩ vào cung chính là muốn trợ giúp Thái Tử đăng cơ xưng đế, những mặt khác, thiếp không dám tơ tưởng, tự thân cũng không muốn.

"
Lạc Thanh Hàn nâng cằm nàng lên, thanh âm rõ ràng đầy uy quyền.

"Nhưng phàm là điều ta cho nàng, nàng không mơ tưởng đến, cũng phải làm theo.

"
Tiêu Hề Hề khóc không ra nước mắt.

Lạc Thanh Hàn lòng bàn tay chạm vào cánh môi nàng, nhàn nhạt nói: "Nàng nếu vào Đông Cung, chính là nữ nhân của ta, thị tẩm là chuyện sớm muộn, đạo lý như vậy, nàng chẳng lẽ không rõ sao?"
Hiểu là một chuyện, nhưng thực hiện lại là một chuyện khác.

Tiêu Hề Hề mím môi không nói lời nào.


Lạc Thanh Hàn buông cằm nàng ra, dùng khăn lụa lau đi ngón tay còn lưu hơi ấm, bình tĩnh nói.

"Muốn có được, tất nhiên phải trả giá, nàng nếu muốn được ta tín nhiệm, phải làm cho ta nhìn ra thành ý của nàng, nếu chuyện thị tẩm nàng làm không được, ta làm sao tin được nàng là thực tình vì ta mà suy nghĩ?"
Ngữ khí này của hắn không giống như là lời tướng công nói với thiếp thất, lại giống như là lão sư đang dạy dỗ học sinh đạo làm người như thế nào.

Tiêu Hề Hề không còn lời gì để nói.

Lạc Thanh Hàn còn rất nhiều sự vụ bận rộn, hắn không ngồi bao lâu liền đứng dậy rời đi.

Trước khi đi, hắn như là nhớ tới điều gì, bỗng nhiên nhìn về phía Tiêu Hề Hề nói.

"Ta đem chuyện nàng trúng độc nói cho Trung Võ tướng quân, phủ nhà nàng chiều nay chắc hẳn sẽ có người tiến cung thăm hỏi, đây là điều mà ta muốn làm cho nàng vì đã giúp ta vụ rượu độc.

"
Tiêu Hề Hề khom người: "Đa tạ điện hạ hậu ái.

".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi