QUÝ PHI LÚC NÀO CŨNG MUỐN ĐƯỢC LƯỜI BIẾNG

Hôm nay là sinh nhật thứ mười chín của Lạc Thanh Hàn.

Trước kia, mỗi ngày sinh nhật của hắn đều trải qua trong cung, ngự trù sẽ đặc biệt chuẩn bị một bữa thịnh soạn cho hắn, phụ hoàng và mẫu hậu cũng tặng hắn chút quà mừng tượng trưng.

Trước khi trở thành Thái tử, các huynh đệ sẽ uống rượu ăn mừng với hắn.

Nhưng sinh nhật hôm nay, không có món ngon rượu ngon, cũng không có quà.

Chỉ có đồng không mông quạnh, gió tuyết lạnh lẽo, lương khô cứng ngắc và những vết thương đau đớn trên cơ thể.

Lạc Thanh Hàn chưa từng trải qua thời khắc thảm hại như vậy.

Hắn nên cảm thấy khó chịu và đau buồn tức giận.

Mà Tiêu Hề Hề không cho hắn cơ hội đau thương, nàng không chỉ hát cho hắn nghe còn khăng khăng bắt hắn ước.

Nàng như chim sẻ nhỏ, dù đang trong ngày đông lạnh giá, nàng vẫn ríu rít quanh hắn, có hơi ồn, lại có hơi ấm áp.

Có chút khói lửa của nhân gian làm hắn thấy an ổn.

Lạc Thanh Hàn không vui nói "Ta không có điều ước."

Tiêu Hề Hề không tin "Con người làm sao không có ước muốn chứ?! Người nghĩ kĩ lại xem, người muốn thứ gì nhất? Hoặc là có chuyện gì người rất muốn làm nhưng tạm thời không thể làm được?"

Lạc Thanh Hàn không trả lời.

Tiêu Hề Hề tận tâm hướng dẫn cho người mới học cách ước.

"Người không cần nói ra, người cứ âm thầm cầu nguyện trong lòng, ông trời có thể nghe thấy."

Lạc Thanh Hàn "Ông trời nghe thấy thật sao?"

"Đương nhiên có thể! Người quên chuyện xuống phía nam cầu mưa rồi sao? Người có thể cầu mưa với ông trời, cầu thêm một ước muốn nho nhỏ thì có làm sao? Ông trời nhất định sẽ toại nguyện cho người!"

Lạc Thanh Hàn im lặng một lúc, sau đó nói "Ta đã ước rồi."

Tiêu Hề Hề rất tò mò "Người ước gì vậy?"

Lạc Thanh Hàn mím môi không nói.

Tiêu Hề Hề thấy vậy, dù nàng vẫn rất tò mò, nhưng không hỏi thêm nữa.

Nàng nghiêm túc nói "Người nhất định sẽ đạt được những gì mình muốn!"

Lạc Thanh Hàn nhìn nàng thật lâu, rồi nhẹ nhàng đáp lại.

"Ừm."

Tiêu Hề Hề tiếp tục gặm lương khô, vừa nhai vừa lẩm bẩm "Sinh nhật năm nay của ta, Bảo Cầm đã làm cho ta một chiếc bánh rất lớn, tuy không có kem, nhưng ăn rất ngọt, đợi chúng ta về cung rồi, nhất định sẽ kêu Bảo Cầm làm một chiếc bánh lớn khác!"

Lạc Thanh Hàn "Lúc sinh nhật nàng có ước gì không?"

"Đương nhiên có ước! Ta ước với ông trời, hi vọng ông trời cho ta một trăm điều ước nữa!"

Lạc Thanh Hàn "......"

Hắn hỏi "Nàng có nhiều điều ước đến thế à?"

Tiêu Hề Hề "Điều ước của ta nhiều lắm, ta muốn ăn bánh kem, nhưng không có kem, ta chỉ đành ước với ông trời, hi vọng ông trời có thể gửi cho ta một túi kem lớn! Ta còn muốn ăn sô cô la, xài di động, chơi game, chém gió với người trên mạng..."

Càng nói nàng càng thấy lạc lõng.

"Ta đã ước rất nhiều, nhưng tiếc là không có điều ước nào thành hiện thực."

Lạc Thanh Hàn không hiểu một câu nào.

Hắn không biết kem là gì, cũng không biết sô cô la là gì.

Lạc Thanh Hàn "Những điều ước này, nàng muốn thực hiện điều ước nào nhất?"

Tiêu Hề Hề nghiêm túc suy nghĩ.

Nàng quả thật có một điều ước rất muốn thực hiện.

Nhưng điều ước đó không bao giờ thực hiện được.

Nàng cúi đầu gặm lương khô, mơ hồ nói "Ta muốn thực hiện mỗi một điều ước."

Nhìn góc nghiêng của nàng, Lạc Thanh Hàn nhạy bén cảm nhận được giờ phút này tâm trạng nàng rất kém.

Tình trạng này rất hiếm khi xảy ra trên người nàng.

Nàng là một người dễ thỏa mãn, vì vậy mà nàng luôn vui vẻ hơn những người khác, hiếm khi thấy nàng lộ ra tâm trạng buồn bã.

Lạc Thanh Hàn không khỏi tự hỏi trong lòng, chuyện gì làm nàng buồn bực?

Lạc quan như nàng, cũng có tâm sự sao?

Ăn xong lương khô trong tay, Tiêu Hề Hề thấy hơi buồn ngủ.

Nàng dựa vào Lạc Thanh Hàn, vùi đầu vào hõm cổ hắn, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ngay cả trong hoàn cảnh khắc nghiệt này, Lạc Thanh Hàn vẫn duy trì lễ nghi của mình, dáng ngồi ngay thẳng như tùng xanh đứng kiêu hãnh trong gió tuyết.

Hắn hơi cụp mắt, nhìn nữ nhân đang dựa vào mình, phát hiện nàng đã ngủ say.

Hắn lặng lẽ đưa tay ôm lấy nàng.

Đêm dài miên man, gió lạnh buốt giá.

Hai người dựa vào nhau, hút hơi ấm từ nhau.

Dù con đường khó khăn đến đâu, chỉ cần có người bên cạnh, sẽ không cảm thấy cô đơn.

......

Năm ngày sau.

Tiêu Hề Hề và Lạc Thanh Hàn đến Bạch Khúc Trang.

Dọc đường đi, họ phát hiện quân Xích Tiêu ở khắp các huyện trấn.

Quân Xích Tiêu mang theo chân dung của Thái tử, tìm kiếm tung tích Thái tử dưới danh nghĩa thích khách.

Tiêu Hề Hề và Lạc Thanh Hàn cố ý tránh các huyện trấn để trốn quân Xích Tiêu, đi bộ qua những đường mòn trên núi.

Cuối cùng cả hai cũng đến Bạch Khúc Trang.

Nơi này cách một khoảng xa với thành Bàn Vân, tạm thời chưa có quân Xích Tiêu đến.

Tiêu Hề Hề và Lạc Thanh Hàn nhanh chóng tìm thấy tiệm mì của con gái Nhạc lão tam mở, đưa túi đồ cho Nhạc thị.

Nhạc thị cũng hiếu khách như cha mẹ mình, sau khi nhận đồ, giữ họ ở lại dùng bữa.

"Chắc hai người đi đường rất mệt nhỉ? Ngồi xuống ăn bát canh nóng, tôi bảo tướng công nấu cho hai người hai bát mì thịt cừu."

Mấy ngày qua vì muốn đi nhanh, Tiêu Hề Hề và Lạc Thanh Hàn toàn dựa vào lương khô sống qua ngày.

Bây giờ ngửi thấy mùi thịt cừu thơm nồng, Tiêu Hề Hề không kiềm được mà nuốt nước bọt, trùng háu ăn trong bụng bị móc ra ngoài.

Miệng nàng thì nói "Ây da, đừng khách sáo như vậy, chúng tôi không đói lắm."

Nhưng sau đó lại tự giác tìm một nơi ngồi xuống, chờ được cho ăn.

Lạc Thanh Hàn không nói gì, lẳng lặng ngồi xuống cạnh nàng.

Nhạc thị đi đến nhà bếp phía sau gọi một tiếng, sau đó bưng hai bát canh nóng tới.

Nàng đặt hai bát canh nóng hổi trước mặt Tiêu Hề Hề và Lạc Thanh Hàn, chuyển lò than đến bên cạnh hai người.

"Bên ngoài rất lạnh, hai người mau sưởi ấm đi."

Tiêu Hề Hề cầm bát lên, uống ực ực hết bát canh.

Thấy vậy, Nhạc thị nhanh chóng mang vài món phụ cho bọn họ.

"Mì thịt cừu còn đang nấu, hai người ăn vài món phụ lót dạ trước."

Tiêu Hề Hề cầm đũa lên, nếm thử tất cả các món, khen ngợi không ngớt.

"Món ăn ở đây ngon thật! Đặc biệt là món tai heo kho này rất ngon, rất thấm vị, tôi chưa từng ăn món tai heo kho nào ngon như vậy! Tay nghề giỏi quá đi mất, nếu tôi sống ở đây, nhất định ngày nào tôi cũng sẽ đến ăn!"

Nhạc thị bị mấy lời thổi phồng của nàng chọc cười, đặc biệt thêm hai món nữa cho nàng.

Lúc này chưa đến giờ ăn tối, trong tiệm không có ai.

Nhạc thị ngồi xuống đối diện, hỏi thăm về chuyện của cha mẹ.

Tiêu Hề Hề nói hết những gì mình biết.

Nhạc thị nghiêm túc lắng nghe.

Trong bếp truyền ra tiếng nam nhân gọi nàng.

"Mì thịt cừu xong rồi!"

Nhạc thị vội đứng dậy đi đến nhà bếp, nhanh chóng mang ra hai bát mì thịt cừu nóng hổi.

Nàng đặt bát mì lớn trước mặt Lạc Thanh Hàn, bát mì nhỏ hơn trước mặt Tiêu Hề Hề.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi