QUÝ PHI LÚC NÀO CŨNG MUỐN ĐƯỢC LƯỜI BIẾNG



Tiết thị đồng ý.

Nhưng xem biểu tình của bà, Tiêu Hề Hề đoán được rằng bà không hề để lời mình nói trong lòng.

Tiêu Hề Hề lấy ra hai gói bùa hộ mệnh
Trước vì Thái Tử nên nàng làm bùa hộ mệnh, làm xong vẫn chưa tìm được thời điểm thích hợp cho hắn, vì thế cho tới bây giờ chúng vẫn ở trong tay nàng.

Tiêu Hề Hề sợ Tiết thị cùng Tiêu Tri Lam xảy ra chuyện, đề phòng chuyện ngoài ý muốn, liền mang hai gói bùa ra, hy vọng có thể giúp hai người thoát được một kiếp nạn.

Khi Tiêu Hề Hề cầm bùa hộ mệnh đi tới, Tiết thị lại kéo nữ nhi lùi về sau vài bước, trên mặt lộ rõ vẻ kháng cự.

Tiêu Hề Hề cũng không khí dễ, gọi Bảo Cầm tới đưa hai gói bùa cho bà.

Bảo Cầm thấy Tiết thị làm ra vẻ ta đây, trong lòng tức giận vô cùng.

Nhưng vì thân phận chủ tớ khác biệt, Bảo Cầm chỉ có thể giấu đi bất mãn, trực tiếp đem hai gói bùa hộ mệnh nhét vào tay Tiết thị.

"Phu nhân, đây chính là do tiểu chủ đích thân làm làm, người giữ cẩn thận, đừng đánh mất.

"
Tiết thị cầm hai gói bùa như cầm phải hai củ khoai lang nóng phỏng tay, hận không thể lập tức ném chúng đi.


Bà ta miễn cưỡng nặn ra nụ cười: "Đa tạ Tiêu lương đệ ban thưởng.

"
Kế tiếp sau đó, không khí lập tức rơi vào trầm mặc.

Tiết thị cùng Tiêu Hề Hề tuy là mẹ con, nhưng bởi vì Tiêu Hề Hề vừa được sinh hạ không lâu đã bị mang ra ngoài, nàng chưa từng uống một ngụm sữa của bà, và bà cũng chưa bao giờ ôm nàng một lần, tình cảm mẫu tử như không hề có, hiểu về nhau có lẽ so với người xa lạ cũng không hơn bao nhiêu.

Hơn nữa vì bản mệnh làm người ta sợ hãi kia của Tiêu Hề Hề, Tiết thị càng sợ nàng như mãnh hổ, không dám liếc nhìn nàng một cái.

Nhìn thấy bộ dáng như đứng đống lửa, như ngồi đống than của bà, Tiêu Hề Hề liền nói: "Ta mệt rồi, các người về đi, thay ta vấn an phụ thân.

"
Tiết thị như được đại xá, vội vàng nói vâng, lôi kéo tiểu nữ nhi lao nhanh ra ngoài.

Tiêu Hề Hề nói Bảo Cầm dẫn hai người ra.

Nhưng Tiết thị lôi nữ nhi chạy thật nhanh, khi Bảo Cầm đuổi theo ra đã không thấy bóng người đâu.

Bảo Cầm thở phì phò mà trở lại phòng.

"Tiểu chủ, phu nhân sao lại có thể đối xử với người như vậy? Một câu tâm tình cũng không có, còn cố ý trốn tránh người, coi người như thể là kẻ quái dị, thật quá đáng!"
Tiêu Hề Hề đối với chuyện này không để bụng: "Tùy bà ấy thôi.


"
Tiết thị không phải là kiểu người gian ác, cũng không đối với Tiêu Hề Hề có thâm cừu đại hận.

Hai người chỉ là không có duyên mẹ con mà thôi.

Sau khi mang theo nữ nhi rời khỏi Thanh Ca Điện, Tiết thị gấp không chờ nổi mà đem hai gói bùa hộ mệnh kia ném đi.

Ném xong bùa hộ mệnh, Tiết thị còn không quên dùng khăn lụa dùng sức xoa xoa tay mình, sợ chính mình sẽ dính phải vận rủi.

Tiêu Tri Lam nhìn hai gói bùa hộ mệnh trên cỏ, định vươn tay ra nhặt, lại bị Tiết thị giữ chặt lại.

Tiêu Tri Lam giọng trong veo nói: "Đó là bùa tỷ tỷ cho chúng ta, không thể vứt đi.

"
Tiết thị nghiêm khắc nói: "Nàng ta không phải tỷ tỷ con, nàng ta chính là thứ sát tinh, nếu không vì nàng, ca ca con sẽ không phải chết, chúng ta nếu ở gần nàng cũng sẽ bị nàng khắc chết.

Về sau mặc kệ nàng ta cho con thứ gì, con đều không được chạm vào, nhớ kỹ chưa?"
Tiêu Tri Lam ngây thơ hỏi: "Ca ca không phải vẫn đang sống sao? Huynh ấy chưa chết mà.

"
"Không phải ca ca này, con còn có một ca ca nữa, khi nó vừa mới sinh ra đã chết, là bị cái thứ sát tinh kia khắc chết.

"
Tiết thị nói xong lời này lập tức hối hận, bà không nên cùng tiểu nữ nhi nói những việc này, nếu dọa nàng đến khiếp sợ thì làm sao bây giờ?
Bà đem Tri Lam ôm vào trong lồng ngực, ôn nhu trấn an.

"Tiểu Lam con còn nhỏ, rất nhiều chuyện cũng không rõ, chờ về sau trưởng thành, con có thể hiểu được nỗi khổ tâm của cha mẹ.

".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi