QUÝ PHI LÚC NÀO CŨNG MUỐN ĐƯỢC LƯỜI BIẾNG

Quân Xích Tiêu đứng trên tường thành dao động khi nghe những lời này.

B3n họ vốn là binh sĩ dưới trướng Trần Lưu vương, do Trần Lưu vương một tay huấn luyện, dĩ nhiên cực kỳ trung thành với Trần Lưu vương.

Vốn bọn họ nghĩ Cừu Lỗi vì ám sát Thái tử nên mới bị giết, nhưng bây giờ Thái tử còn sống đứng dưới thành, Cừu Lỗi đương nhiên không mưu hại Thái tử.

Nói cách khác, Cừu Lỗi đã chết oan!

Mà bệnh tình Trần Lưu vương đột nhiên trở nặng, chẳng lẽ bị người khác hạ độc?!

Các binh sĩ nhìn về phía Cừu Viễn.

Sắc mặt Cừu Viễn cực kỳ âm trầm, lạnh lùng nói "Lẽ nào các ngươi tin lời nói nhảm của kẻ địch sao? Loại thủ đoạn ly gián này vô cùng thấp kém, chỉ cần là người có đầu óc, tất nhiên sẽ không tin."

Có một võ tướng không nhịn được phản bác "Dù lời bọn họ nói là giả, nhưng Thái tử vẫn là người thật mà? Nếu Thái tử còn sống, vậy Nhị công tử đâu có giết Thái tử..."

Trước khi võ tướng đó nói hết lời, Cừu Viễn đã chém đầu võ tướng!

Máu tươi bắn tung toé!

Võ tướng mở to hai mắt ngã thẳng xuống vũng máu.

Cừu Viễn cầm đao dính máu, lạnh lùng nhìn những người có mặt "Ta nói bọn họ đang ly gián thì bọn họ chính là đang ly gián, nếu các ngươi còn nói nhảm, kết cục của các ngươi sẽ giống như tên này!"

Tất cả mọi người không dám nói lời nào.

Cừu Viễn nói tiếp "Chuyện đến nước này, các ngươi và ta đã là người đứng chung một chiếc thuyền, chỉ cần các ngươi giúp ta tiêu diệt kẻ địch trước mắt, sau khi thành công sẽ không thiếu lợi ích của các ngươi. Nhưng nếu các ngươi dám nảy sinh ý nghĩ đầu hàng, ta lập tức chém đầu người nhà của các ngươi, ta bảo đảm nói được làm được!"

Nói xong câu cuối cùng, Cừu Viễn vứt đao trên tay, sải bước xuống tường thành.

Các binh sĩ đứng dưới đất nhìn nhau, hoảng sợ trong lòng.

Bên dưới tường thành, tiếng la hét vẫn tiếp tục.

"Cừu Viễn giết phụ thân huynh đệ, mưu hại Thái tử, điên cuồng mất trí, đạo trời khó tha!"

Lạc Dạ Thần bị trói trên khung gỗ nghe thấy tiếng hét, không khỏi phụ họa theo.

"Đạo trời khó tha!"

Nhưng vì cả ngày chưa ăn cơm, cả người không có sức lực, tiếng hét yếu ớt như mèo hoang gừ gừ.

Quân Xích Tiêu hỗn loạn, không có thời gian để ý đến Lạc Dạ Thần.

Tiếng hét liên tục suốt hai ngày liền.

Sáng sớm ngày thứ ba, Giang Viễn Sơn đột nhiên hạ lệnh tấn công!

Từng đợt tấn công chớp nhoáng gấp rút, quân Xích Tiêu không kịp trở tay.

Máy bắn đá bắn từng viên đá đập vào tường thành, có người khiêng thân cây to đập vào cổng thành.

Quân Xích Tiêu giương cung bắn tên, tên rơi xuống như mưa.

Đến khi trời sáng hẳn.

Giang Viễn Sơn lại ra lệnh cho thu binh.

Binh sĩ rút lui như thủy triều.

Đợt tấn công này dừng lại.

Quân Xích Tiêu trên tường thành thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng chẳng bao lâu.

Giang Viễn Sơn lại ra lệnh tấn công.

Thêm một đợt tấn công khẩn cấp.

Cứ thế lặp đi lặp lại mười mấy lần.

Quân Xích Tiêu trên tường thành kiệt sức.

Bọn họ biết Giang Viễn Sơn cố ý tiêu hao năng lượng và mũi tên của bọn họ, vì duy trì vững chắc trạng thái phòng ngự, bọn họ bắt đầu cứ hai giờ đổi một nhóm binh sĩ canh gác, đồng thời thúc giục người trong thành nhanh chóng chế tạo nhiều mũi tên hơn.

Ngoài thành dựng doanh trướng tạm thời.

Giang Viễn Sơn hỏi "Đã là lần thứ mười hai rồi, chúng ta có nên tiếp tục không?"

Lạc Thanh Hàn "Tiếp tục."

Giang Viễn Sơn khó hiểu "Đối phương có năm mươi ngàn người, chúng ta chỉ có ba mươi ngàn người, dù chúng ta liên tục tiêu hao năng lượng của bọn chúng, bọn chúng cũng khó mà bị chúng ta kéo xuống, ngược lại chúng ta ít người dễ bị tiêu hao hơn."

Lạc Thanh Hàn "Ta không phải muốn tiêu hao sinh lực của bọn chúng, ta chỉ tấn công liên tục, tạo cảm giác bức bách cho người trong thành, cách diệt kẻ địch nhanh nhất không phải tấn công từ bên ngoài, mà là tan rã từ bên trong."

Trước đó, hắn phái người đến dưới thành nói chân tướng cho người trong thành biết.

Quân Xích Tiêu sau khi biết được bộ mặt thật của Cừu Viễn, nhất định sẽ cảm thấy bất mãn với gã, đồng thời đối mặt với kẻ địch cũng sẽ cảm thấy chột dạ.

Dù gì bọn chúng mới là người vô lý!

Con người phần lớn biết lễ nghĩa, biết liêm sỉ, nếu không những kẻ dấy binh tạo phản trong sử sách tại sao phải tìm lý do cho mình trước? Vì bọn họ muốn có lý do chính đáng để xuất binh.

Trong mắt người đời, Hoàng đế là thiên tử, triều đình là chính thống, muốn phản Hoàng đế và triều đình, chẳng khác nào làm trái ý trời.

Không chỉ vậy, gã còn giết phụ thân huynh đệ, nhân phẩm vô cùng xấu xa.

Ai sẽ bằng lòng đi theo một tên căn bã như vậy tạo phản?

Chắc chắn có vài người trong quân Xích Tiêu đang dao động.

Cùng với các cuộc tấn công liên tục, áp lực tâm lý của người trong thành sẽ càng lớn.

Tiếp tục như vậy, trong thành nhất định sẽ có người chịu không nổi muốn động thủ.

......

Trong vương phủ.

Cừu Thịnh vẫn bị nhốt trong viện, không thể đi đâu được.

Y nhiều lần cố gắng trèo tường trốn thoát, nhưng bị người hầu canh gác bên ngoài chặn lại.

Y gấp gáp đi tới đi lui trong phòng.

Đúng lúc này một thị vệ bước vào.

Thị vệ chắp tay hành lễ "Tam công tử, mời đi theo thuộc hạ."

Cừu Thịnh biết người này, là người thân cận của phụ vương, lập tức hỏi "Là phụ vương bảo ngươi đến sao?"

"Vâng."

Trong lòng Cừu Thịnh có một tia hy vọng, lập tức đi theo thị vệ rời viện.

Những người hầu canh giữ đã bị dẫn dụ đi, không có ai bên ngoài.

Cừu Thịnh đi theo thị vệ, đi một lúc lâu, cuối cùng cũng đến Trường Sinh cư.

Đại quản gia canh giữ Trường Sinh cư thấy vậy lập tức mở cửa, ra hiệu cho Tam công tử bước vào.

Cừu Thịnh sải bước vào, thấy phụ vương đang nằm trên giường.

Y lập tức quỳ xuống.

"Phụ vương!"

Trần Lưu vương lúc này như cành cây khô héo.

Ai cũng có thể nhận ra, ông chỉ còn hơi thở cuối cùng.

Môi ông mấp máy như thể muốn nói gì đó, nhưng ông quá yếu không thể nói ra tiếng bình thường.

Cừu Thịnh quỳ xuống, áp tai gần bên môi phụ vương.

Vì khoảng cách gần, cuối cùng y cũng nghe rõ phụ vương nói gì.

"Con, giết Cừu Viễn, mở cổng thành, đầu hàng."

Cừu Thịnh sững người.

Y không thể tin đó là lời mà phụ vương nói.

Y run giọng nói "Con... con không làm được."

Dù Cừu Viễn không ra gì, nhưng vẫn là đại ca của y, làm sao y có thể ra tay tàn độc với đại ca của mình?!

Khóe miệng Trần Lưu vương không khỏi run lên, giọng ngày càng yếu.

"Nghe... nghe lời ta, sau khi đầu hàng, thì từ bỏ vương vị, rời khỏi quận Trần Lưu, đừng... đừng trở về nữa."

"Chuyện đến nước này, ta không đòi hỏi gì, chỉ hi vọng, con có thể sống."

Cừu Thịnh không thể nhịn nữa, nằm trên người phụ vương, khóc lóc thảm thiết.

Trần Lưu vương nhắm mắt, khóe mắt ẩm ướt.

Ông biết thành Bàn Vân không trụ được bao lâu, sớm muộn gì cũng sẽ bị triều đình công phá.

Thay vì rơi vào kết cục diệt môn, chi bằng để Cừu Thịnh một mình rời đi, ít nhất Cừu Thịnh vẫn có thể sống tiếp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi