QUÝ PHI LÚC NÀO CŨNG MUỐN ĐƯỢC LƯỜI BIẾNG

Đêm đó, tửu lâu Sở gia bị Ngọc Lân vệ phong tỏa.

Cả Điền thị và người nhà cũng bị bắt.

Chiếu theo pháp luật, có ý mưu hại phi tần của Thái tử, Điền thị nhất định sẽ bị xử tử, thậm chí người nhà cũng bị lưu đày.

Triệu mỹ nhân tỉnh lại đã là sáng hôm sau.

Nàng ngồi dậy trên giường, nhớ lại chuyện tối qua, cảm thấy vô cùng khiếp sợ.

Nàng còn chưa kịp xỏ giày đã vội nhảy xuống giường lao ra cửa, định mở cửa ra ngoài tìm Thái tử giải thích.

Nhưng cửa bị khóa từ bên ngoài, dù nàng cố gắng thế nào thì cánh cửa vẫn bất động.

Triệu mỹ nhân dùng sức đá cửa, hét lớn hết cỡ.

"Mở cửa, thả ta ra ngoài! Ta muốn gặp Thái tử! Ta bị oan!"

Thật lâu sau, cửa mới được mở.

Người vào không phải Thái tử mà là Thường công công.

Hắn đang bưng một cái khay với một ly rượu trên đó.

Triệu mỹ nhân nhìn thấy ly rượu, tức thì cảm thấy tay chân lạnh cóng, toàn thân như sắp quỵ xuống.

Thường công công cười nói "Tiểu chủ, bây giờ Thái tử rất bận, không rảnh gặp người, ly rượu này là Thái tử ban cho người. Người mau uống đi, uống nó rồi người sẽ được giải thoát."

Triệu mỹ nhân ôm tia hi vọng cuối cùng run rẩy hỏi "Đây là rượu gì?

"Đây là Hoa Điêu thượng hạng, bên trong có Hạc Đĩnh Hồng, lúc mới uống vào có thể hơi đau, nhưng qua một lát sẽ ổn thôi."

Triệu mỹ nhân không tin được "Thái tử muốn giết ta? Ta đã làm gì sai? Thái tử sao lại đối xử với ta như vậy?"

Nụ cười trên mặt Thường công công dần nhạt đi "Ngươi đã làm gì, bản thân ngươi còn không rõ sao?"

"Ta không biết ngươi đang nói gì, ta không làm gì hết, người bị ngất là ta, ta mới là người bị hại!"

"Điền thị đã khai hết rồi, bà ta nói mọi chuyện đều do ngươi chỉ thị, ngươi cố ý gài bẫy, muốn hủy hoại trong sạch của Tiêu trắc phi, nhân chứng vật chứng đầy đủ, ngươi có hét lớn tiếng hơn nữa cũng vô ích thôi. Kẻ lòng dạ độc ác như ngươi, Thái tử sao có thể cho phép ở lại Đông cung, ly rượu độc này là cho ngươi chút tôn nghiêm cuối cùng, để ngươi yên lặng ra đi, kiếp sau nhớ đầu thai làm người tốt."

Triệu mỹ nhân không muốn chấp nhận hiện thực này, nàng dùng sức đẩy hắn ra, muốn xông ra ngoài.

"Ta không tin! Ta muốn gặp Thái tử! Ta muốn nói ngài ấy biết, tất cả đều là do Điền thị nói nhảm, ta bị oan!"

Tuy nhiên nàng chưa kịp chạy thì đã bị hai thái giám canh cửa bắt lại.

Hai thái giám giữ chặt hai cánh tay của Triệu mỹ nhân, buộc nàng quỳ trên đất.

Lúc này Triệu mỹ nhân đầu tóc bù xù, không đi giày, cổ áo xộc xệch để lộ những vết sẹo gớm ghiếc trên cổ và mu bàn tay, trông nàng như một bà điên.

Nàng bị đẩy vào tình thế tuyệt vọng, biết mình không còn đường sống, trong lòng hoảng sợ đến cùng cực, rồi trở thành tức giận uất hận.

"Rõ ràng người bị ngất là ta, Tiêu trắc phi không bị gì hết, các ngươi không nghi ngờ ả, mà còn đổ tội lên đầu ta? Đừng nói Điền thị có khai hay không, nói không chừng Điền thị và Tiêu trắc phi mới là đồng bọn? Bọn họ đối chiếu lời khai trước, cố ý muốn hại ta, các ngươi nối giáo cho giặc, lẽ nào không sợ trời đánh sao?"

Thường công công ở trong cung từng gặp không ít người như nàng, dù sắp chết đến nơi cũng muốn cắn người khác một cái.

Đây là phần hiểm ác trong trái tim con người.

Bản thân không sống tốt, thì không muốn thấy người khác sống tốt.

Dù có chết cũng phải kéo người theo làm bàn đạp cho mình.

Thường công công bình tĩnh nhìn nàng "Ngươi đánh giá bản thân mình quá cao rồi, nếu Tiêu trắc phi muốn hại ngươi, không biết ngươi đã chết bao nhiêu lần rồi, chỉ trách lòng dạ ngươi quá độc ác."

Triệu mỹ nhân cười điên dại, tiếng cười sắc bén chói tai.

"Ha ha ha! Ta lòng dạ độc ác? Kẻ độc ác thật sự không phải là Tiêu trắc phi sao? Nếu không phải do ả, trên người ta sẽ có sẹo sao? Nếu không phải do ả, ta có đi đến bước đường hôm nay không? Kẻ độc ác thật sự là ả!"

Thường công công biết nữ nhân này điên rồi.

Hắn lười nói chuyện với nàng, trực tiếp đưa rượu độc đến miệng nàng.

Triệu mỹ nhân không chịu mở miệng.

Thái giám bên cạnh dùng sức cạy miệng nàng.

Thường công công đổ rượu độc vào.

Sau đó, hắn và hai thái giám ra ngoài, để một mình Triệu mỹ nhân vùng vẫy la hét trong đau đớn.

Thường công công đứng trên bậc thang ngoài cửa, trước mắt là cây cối phủ sương, bên tai là tiếng kêu the thé của Triệu mỹ nhân.

Thật lâu sau, âm thanh dần dần nhỏ xuống.

Thường công công tính toán thời gian, cảm thấy đã đến lúc, liền ra hiệu cho tiểu thái giám vào trong khiêng người ra ngoài.

Thi thể của Triệu mỹ nhân được đặt trong quan tài, lặng lẽ chuyển ra khỏi hành cung, chôn ở vùng núi ngoài thành.

Thường công công làm xong, liền thay quần áo, đi bẩm báo với Thái tử.

"Điện hạ, chuyện của Triệu mỹ nhân đã xử lý ổn thỏa."

Lạc Thanh Hàn đang chơi cờ với Tiêu Hề Hề, nghe vậy cũng không ngẩng đầu, bình tĩnh nói "Không được truyền chuyện này ra ngoài, sau này có người hỏi, thì cứ nói Triệu mỹ nhân bệnh nặng qua đời."

"Vâng."

Thường công công thấy không còn dặn dò nào khác, bèn lặng lẽ lui ra ngoài.

Tiêu Hề Hề tay trái chống má nghiêng đầu, cơ thể dựa vào mép bàn như không có xương, tay phải cầm quân đen, không nhìn thế cờ, tùy tiện tìm một chỗ đặt xuống.

Lạc Thanh Hàn ngồi ngay ngắn, hắn cũng không vội đặt cờ, chỉ đang nghịch quân trắng trong tay, như vô tình hỏi.

"Nàng không muốn biết kết cục của Triệu mỹ nhân sao?"

Tiêu Hề Hề thản nhiên trả lời "Sao cũng được."

Tối qua nàng đã đoán được Triệu mỹ nhân gặp xui xẻo, thế nên Triệu mỹ nhân có xảy ra chuyện gì, nàng cũng không quá ngạc nhiên.

Lạc Thanh Hàn "Tối qua Triệu mỹ nhân muốn bỏ thuốc nàng, lẽ nào nàng không hề quan tâm?"

Tiêu Hề Hề lười biếng nói "Thần thiếp bách độc bất xâm, dù nàng ta bỏ thuốc cũng sẽ không hại được thần thiếp, thần thiếp cần gì phải bận tâm nàng ta?"

"Tuy nói như vậy, nhưng nàng ta dù gì cũng muốn hại nàng, nàng không muốn đánh trả sao?"

Tiêu Hề Hề "Không muốn đánh trả, lười vận động."

Lạc Thanh Hàn "......"

Dù câu trả lời này nằm trong dự đoán của hắn, nhưng khi nàng nói ra, hắn vẫn cảm thấy khó diễn tả.

Lạc Thanh Hàn "Nếu có người kề dao vào cổ nàng, nàng cũng lười vận động sao?"

Tiêu Hề Hề "Vậy thì phải vận động một chút, thần thiếp chỉ bách độc bất xâm, chứ không phải đao thương bất nhập."

Lạc Thanh Hàn dường như muốn gây hấn, phải hỏi cho ra kết quả.

Thế là hắn hỏi tiếp.

"Giả sử Triệu mỹ nhân không bỏ thuốc nàng, mà trực tiếp đâm nàng một dao, nàng sẽ làm gì?"

Tiêu Hề Hề không nghĩ ngợi buột miệng "Triệu mỹ nhân không biết võ công, thần thiếp đối phó với nàng ta chỉ một chiêu là đủ rồi, thần thiếp sẽ giật lấy dao của nàng ta, đánh ngất nàng ta, rồi đi báo quan."

"Báo quan?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi