QUÝ PHI LÚC NÀO CŨNG MUỐN ĐƯỢC LƯỜI BIẾNG


Mọi người đều đi hết, lúc này Tiêu Hề Hề mới xách hộp đồ ăn tiến lên thỉnh an.

Lạc Thanh Hàn không ngồi quỳ nữa mà chuyển sang ngồi khoanh chân*, cơ thể thả lỏng không ít.

Hắn nhìn nàng hỏi:
"Sao nàng lại tới đây?"
*Hmm, theo mình hiểu thì không giống như truyện tranh, lúc bàn việc thì họ sẽ ngồi quỳ trên phản chứ không ngồi trên ghế cao
"Thiếp tới đưa canh cho người đó.

"
"Canh?"
"Canh vịt ạ, ngon lắm luôn!" Tiêu Hề Hề ngồi quỳ trên đệm mềm.

Nàng đặt hộp đồ ăn trên bàn, từ trong bê ra một cái bình gốm, nhấc nắp ra, hương thơm ngào ngạt xông vào mũi, nàng nhịn không được nuốt nước miếng.

Lạc Thanh Hàn thấy bộ dáng thèm ăn này của nàng, có chút buồn cười.

"Nàng ăn vụng không đấy?"
Tiêu Hề Hề dùng sức lắc đầu: "Không có! Đây là canh chuẩn bị riêng cho điện hạ, thiếp một ngụm cũng chưa uống!"
"Nói thật?"
"Thật ạ, điện hạ phải tin tưởng thiếp.


"
Tiêu Hề Hề vừa nói, vừa lấy một bát canh đầy, đưa tới trước mặt Lạc Thanh Hàn.

"Điện hạ, thỉnh dùng.

"
Lạc Thanh Hàn bưng bát lên, nếm một ngụm.

Tiêu Hề Hề mắt trông mong nhìn hắn: "Có ngon không điện hạ?"
Lạc Thanh Hàn nhìn nàng thực muốn cắn vào đôi má kia một cái, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Bây giờ ta mới tin nàng không ăn vụng.

"
Tiêu Hề Hề hừ một tiếng, còn rất kiêu ngạo: "Đó là điều tất nhiên.

"
Lạc Thanh Hàn tùy ý hỏi: "Canh này ai nấu?"
Bảo Cầm điên cuồng đưa mắt ra hiệu cho Tiêu Hề Hề.

Tiêu Hề Hề nói như thể là chuyện tất nhiên: "Đương nhiên là Bảo Cầm nấu ạ, Thanh Ca Điện trù nghệ của nàng ấy là tốt nhất, lúc trước thiếp chính là nhìn trúng nàng ấy điểm này, mới lựa chọn nàng từ đông đảo nha hoàn khác mang tiến cung.

"
Bảo Cầm: "! "
Nàng mặt vô biểu tình, trong lòng điên cuồng phun trào.

Tiểu chủ người sao lại nói vậy chứ?
Thần đều vì người chuẩn bị tốt lời thoại cùng kịch bản, người sao không dựa theo kịch bản chứ?
Cơ hội tranh sủng tốt như vậy người lại bỏ lỡ? Người có phải đồ ngốc không chứ?!
Lạc Thanh Hàn nhàn nhạt nói: "Nàng cũng rất thành thật.

"
Tiêu Hề Hề đắc ý mà nở nụ cười, bên miệng lộ ra má lúm đồng tiền trông rất đáng yêu.

Lạc Thanh Hàn thích tính thẳng thắn thành khẩn này của nàng, bởi vì thành thật, hắn không cần đi tính kế và đề phòng nàng, có thể thả lỏng trong chốc lát.

Nếu vừa rồi nàng nói dối đây là canh nàng nấu, hắn cũng không đến mức nổi giận, nhưng nhiều ít sẽ có điểm thất vọng.


Thật tốt, nàng không làm hắn thất vọng.

Lạc Thanh Hàn thuận miệng hỏi:
"Nàng biết nấu món gì không?"
"Thiếp biết chiên cơm với trứng.

"
Lạc Thanh Hàn chưa bao giờ ăn qua cơm chiên trứng, hắn có điểm hứng thú:
"Cơm chiên trứng hương vị như thế nào?"
Tiêu Hề Hề hưng phấn nói:
"Siêu ngon đó ạ!"
Người khác đều biết, trên đời này không có đồ ăn nào là Tiêu Hề Hề cảm thấy không thể ăn.

Nhưng Lạc Thanh Hàn lại không biết điều này.

Hắn đối với cơm chiên trứng sinh ra chút tò mò, liền nói:
"Hôm nay bữa tối ta muốn ăn cơm chiên trứng.

"
Hắn dừng một chút lại bổ sung một câu:
"Muốn nàng đích thân làm.

"
Tiêu Hề Hề hào sảng đồng ý:
"Được ạ, vừa hay thiếp lâu rồi không ăn món này.


Thiếp sẽ nấu thật nhiều, đảm bảo điện hạ sẽ thích!"
Lạc Thanh Hàn nhìn thấy nàng vui vẻ, bất thần hơi nhếch khóe miệng.

Tiêu Hề Hề giống như phát hiện một chuyện thần kỳ, kinh hô:
"Thái Tử điện hạ người vừa cười!"
Lạc Thanh Hàn khóe miệng hạ xuống ngay lập tức, lại trở về bộ dạng lãnh lãnh đạm đạm thường ngày.

Hắn mặt vô biểu tình nói:
"Nàng nhìn lầm rồi.

"
Tiêu Hề Hề quả quyết nói:
"Không có mà! Điện hạ vừa rồi rõ ràng có cười, thiếp thấy, điện hạ cười lên thực sự rất đẹp, nếu về sau mỗi ngày đều có thể cười một cái thì thật tốt, thiếp rất thích nhìn điện hạ cười.

"
Lạc Thanh Hàn nghĩ thầm nữ nhân này thật là càng lúc càng lớn mật, rõ như ban ngày ở trong thư phòng lại dám công khai câu dẫn hắn.

Hắn lạnh lùng nói: "Không ồn ào.

".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi