QUÝ PHI LÚC NÀO CŨNG MUỐN ĐƯỢC LƯỜI BIẾNG

Thái hậu thở dài “Hai người đúng là cha con, nóng tính y như nhau, nói đánh là đánh, không quan tâm đến hậu quả. Hôm nay là lễ, người một nhà không giận dỗi nhau, có chuyện gì thì cứ nói hết ra, hi vọng hai người có thể nể mặt ai gia hòa giải với nhau, được không?”

Thái hậu đã nói đến nước này, xung quanh còn có rất nhiều người nhìn, Hoàng đế và Thái tử sao có thể từ chối?

Thái tử chủ động quỳ xuống dập đầu, xin lỗi nhận sai với Hoàng đế.

“Trước đó là do nhi thần quá xúc động, nói những lời khó nghe. Thật ra nhi thần luôn ngưỡng mộ phụ hoàng. Lý tưởng từ nhỏ của nhi thần là trở thành anh hùng giống như phụ hoàng. Nếu phụ hoàng còn tức giận, dù đánh hay mắng nhi thần, nhi thần cũng sẽ chịu. Chỉ mong phụ hoàng có thể bớt giận, đừng tức giận mà hại sức khỏe.”

Hoàng đế thấy hắn chân thành nhận sai, sắc mặt cũng dịu đi một chút.

“Con đứng dậy trước đi.”

Lạc Thanh Hàn đứng lên vẫn cúi đầu, dáng vẻ vô cùng cung kính lễ phép.

Hoàng đế hỏi “Vết thương trên trán con thế nào? Lát nữa để thái y xem thử, đừng để lại sẹo.”

Lạc Thanh Hàn nghe vậy ngẩng đầu nhìn Hoàng đế, hai mắt hơi đỏ lên, ngay sau đó lại cúi đầu xuống, trông như rất cảm động nhưng không dám để loại cảm xúc này lộ ra ngoài, chỉ đành kìm nén đến nỗi giọng nói hơi run.

“Chỉ là vết thương nhỏ, đã bôi thuốc rồi, không sao cả.”

Thái hậu thấy hắn như vậy rất đau lòng “Thái tử vốn là một đứa trẻ hiểu chuyện, nếu đột nhiên giận dỗi với Hoàng đế, nhất định là có người gây chuyện …”

Bà nói đến đây thì dừng lại.

“Bỏ đi, hôm nay là lễ, mọi người nên vui vẻ, không nhắc những chuyện không vui này nữa.”

Nhàn phi tiếp lời “Nhìn Thái tử thế này, hẳn là ở hoàng lăng chịu khổ không ít, mau ngồi xuống đi. Hôm nay ngự trù chuẩn bị rất nhiều món, có rất nhiều món Thái tử thích đó, đừng khách khí, ăn nhiều một chút.”

Huệ phi cũng nói theo “Phải đó, Thái tử đừng đứng nữa, mau ngồi đi, cuộc đua thuyền rồng sắp bắt đầu rồi.”

Ninh phi che miệng cười “Nghe nói năm nay đội thuyền rồng mạnh hơn những năm trước, không biết cuối cùng ai sẽ đoạt giải?”


Nhàn phi nửa đùa nửa thật hỏi “Hay là chúng cược đi, cược đội nào sẽ thắng?”

Đề xuất này được nhiều người đồng tình.

Chủ đề được chuyển sang cuộc đua thuyền rồng.

Không khí càng sôi động hơn.

Lạc Thanh Hàn ngồi xuống chỗ ngồi của mình.

Ngồi dưới hắn là Anh vương Lạc Dạ Thần.

Lạc Dạ Thần đánh giá hắn một lượt, quái gở nói “Không ngờ ngươi bị giam vào hoàng lăng rồi mà vẫn còn có người ra tay với ngươi, ngươi đúng là khiến người ta chán ghét mà!”

Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói “Hết cách, luôn có người đố kỵ với ta.”

Lạc Dạ Thần tức giận nói “Ngươi đã thế này rồi còn đắc ý cái gì?”

Lạc Thanh Hàn “Chỉ cần ở trước mặt huynh, ta sẽ luôn đắc ý như vậy, dù sao ta cũng không làm mấy chuyện như quỳ gối xin lỗi người khác.”

Lạc Dạ Thần “……”

Y quay mặt đi, ở một góc độ không ai nhìn thấy, bực bội thốt ra hai từ.

Mẹ kiếp!!!

……

Trước khi cuộc đua thuyền rồng bắt đầu, vô số người đã tụ tập dọc theo bờ sông trò chuyện cười đùa, khung cảnh vô cùng sôi động.

Quán trà ngồi đầy người.

Tiêu Hề Hề một mình ngồi một bàn.

Có người đến hỏi nàng có thể ghép bàn được không?

Tiêu Hề Hề ngẩng đầu, ánh mắt gặp phải một khuôn mặt xinh đẹp thanh tú.

Chính là Tam sư huynh Bùi Thiên Hoặc.

Hôm nay, Bùi Thiên Hoặc ăn mặc hoa hòe sặc sỡ, nhưng vì khuôn mặt quá đẹp nên khoác lên mình chăn bông hoa Đông Bắc cũng có sức hút khác thường.

Y mỉm cười với Tiêu Hề Hề.

“Tiểu sư muội, đã lâu không gặp.”

Tiêu Hề Hề kinh ngạc “Hàng Thêm Tiền, sao huynh lại ở đây?”

Nụ cười trên mặt Bùi Thiên Hoặc đông cứng lại.

Y nghiến răng nói “Không được gọi ta là Hàng Thêm Tiền! Gọi ta là Tam sư huynh!”


Tiêu Hề Hề sảng khoái trả lời “Được thôi, Hàng Thêm Tiền, không vấn đề, Hàng Thêm Tiền!”

Bùi Thiên Hoặc “……”

Y không thể nhịn, giơ tay nhéo mặt nàng, khiến mặt nàng gần như biến dạng.

“Con nhóc thối, muội ngày càng nghịch ngợm rồi đấy!”

Tiêu Hề Hề cố thoát khỏi móng vuốt của y.

Nàng che khuôn mặt đỏ bừng của mình, ấm ức nói.

“Ta chỉ đùa thôi mà.”

Bùi Thiên Hoặc ngồi xuống đối diện nàng, lập tức có hầu bàn tới hỏi y muốn uống gì?

Bùi Thiên Hoặc nhìn trà bánh trước mặt Tiêu Hề Hề, thản nhiên nói “Ta muốn giống muội ấy.”

Tiêu Hề Hề lập tức nói “Đừng! Huynh đừng mua giống ta, chẳng phải ta lại phải ăn cùng một thứ sao? Tốt nhất huynh nên mua khác ta đi.”

Bùi Thiên Hoặc tức giận bật cười “Ta mua đồ ăn còn phải hỏi ý muội trước à?”

Tiêu Hề Hề “Dù sao huynh cũng sẽ không ăn.”

Bùi Thiên Hoặc “Sao muội biết ta không ăn?”

Tiêu Hề Hề “Không phải huynh muốn giữ gìn vóc dáng sao? Ta nhớ huynh rất dễ mập, rất nhiều món không thể ăn.”

Bùi Thiên Hoặc “……”

Y là người rất chú trọng ngoại hình, có yêu cầu cao về ngoại hình của mình, mà y lại là kiểu người dễ tăng cân, để giữ được vóc dáng, y phải kiểm soát chặt chẽ chế độ ăn uống.

Y chưa từng chạm vào mấy thứ như đồ ăn vặt trái cây.

Y hít một hơi thật sâu, nở một nụ cười hoàn hảo.

“Cho ta một ấm trà, cảm ơn.”


Hầu bàn bị nụ cười của y làm chói mắt, ngẩn một lát mới hỏi “Khách quan chỉ gọi một ấm trà thôi ạ?”

“Đúng vậy.”

Hầu bàn ngơ ngác quay người đi, chốc sau bưng một ấm trà và tách trà lên.

Tiêu Hề Hề thất vọng “Sao chỉ gọi một ấm trà?”

Bùi Thiên Hoặc cười lạnh “Thì như muội nói đấy, dù sao ta cũng sẽ không ăn, thế ta mua nhiều đồ ăn để làm gì?”

Tiêu Hề Hề bĩu môi “Sư huynh muội chúng ta xa cách lâu ngày mới đoàn tụ, lẽ nào huynh không thể đãi ta ăn chút gì sao?”

Bùi Thiên Hoặc chậm rãi nói “Nếu vừa nãy muội không gọi ta là Hàng Thêm Tiền, ta sẽ bằng lòng đãi muội, chỉ trách muội độc miệng thôi.”

Tiêu Hề Hề “……”

Nàng lặng lẽ ném một hạt đậu phộng vào miệng.

Bùi Thiên Hoặc đánh giá nàng một lượt, vẻ mặt ghét bỏ “Sao muội lại ăn mặc thế này? Quê mùa, xấu chết đi được.”

Tiêu Hề Hề cúi đầu nhìn quần áo của mình “Quê chỗ nào? Không phải rất bình thường sao?”

Bùi Thiên Hoặc thật lòng hỏi “Bình thường nghĩa là gì? Không ai để ý? Mờ nhạt giữa đám đông?

Tiêu Hề Hề “Ta thấy không ai để ý hay mờ nhạt giữa đám đông cũng rất tốt.”

Bùi Thiên Hoặc hận rèn sắt không thành thép “Uổng công ta trau dồi thẩm mỹ cho muội từ nhỏ, đến cuối cùng muội vẫn vô dụng như vậy!”

Tiêu Hề Hề nhỏ giọng nói “Thẩm mỹ của huynh chỉ đại diện cho huynh, không thể đại diện cho ta.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi