QUÝ PHI LÚC NÀO CŨNG MUỐN ĐƯỢC LƯỜI BIẾNG

Thái y lệnh sợ Hoàng đế trách tội nên vội giải thích cặn kẽ tình trạng của Hoàng đế, dùng thuật ngữ chuyên môn khiến Hoàng đế và Huệ phi thấy chóng mặt.

Hoàng đế sốt ruột cắt ngang lời Thái y lệnh.

“Ngươi chỉ cần nói trẫm biết khi nào trẫm mới hồi phục.”

Thái y lệnh căng thẳng đổ mồ hôi, nhưng không dám lau đi, chỉ có thể thận trọng nói.

“Ít nhất là một tháng, nhiều nhất là một năm.”

Hoàng đế không vui “Trước đó ngươi cũng nói như vậy, bây giờ đã hơn nửa tháng, ngươi vẫn nói như vậy, ngươi đang cố ý lừa trẫm sao?!”

Thái y lệnh cuống quít quỳ xuống “Vi thần không dám, vi thần nói đều là thật! Tuy vết thương của bệ hạ chỉ là vết thương ngoài da, nhưng lại mất máu quá nhiều, cần phải dành nhiều thời gian điều dưỡng. Nếu bệ hạ muốn sớm khỏi bệnh, vi thần cũng có cách, nhưng phải tăng thêm liều lượng. Bệ hạ cũng biết thuốc có ba phần độc. Dùng thuốc quá mạnh sẽ làm tổn hại đến long thể của bệ hạ. Vi thần cảm thấy nên tập trung vào việc điều dưỡng thân thể, uống những loại thuốc nhẹ. Tuy tốc độ hồi phục chậm nhưng long thể của bệ hạ sẽ không bị tổn hại. Về lâu dài, đây là cách chữa trị tốt nhất cho bệ hạ.”

Hoàng đế cũng có một chút kiến thức về dược lý.

Ông biết Thái y lệnh nói đúng, nhưng ông có hơi gấp thôi.

Ông là vua một nước, lại cứ nằm liệt giường, rất dễ khiến vài người không an phận nảy sinh ý định nhắm vào điểm yếu của ông.

Ông phải hồi phục càng sớm càng tốt.

Hoàng đế đ.è xuống bất an trong lòng, trầm giọng nói “Đứng dậy đi.”

Thái y lệnh đứng dậy, lặng lẽ lau mồ hôi lạnh trên đầu.

Sau khi bắt mạch xong, Thái y lệnh lui xuống.

Hoàng đế vẫn cau mày, dường như tâm tình không tốt.

Huệ phi kể vài thú vị trong cung, hy vọng có thể làm Hoàng đế vui.

Hoàng đế luôn lơ đãng.

Cam Phúc bước vào, hỏi trưa nay ông muốn ăn gì.


Hoàng đế chán ăn, không muốn ăn gì.

Ông cau mày nói “Các ngươi tự xem mà làm, thanh đạm một chút là được.”

“Vâng.”

Những món ăn tinh xảo được bày lên trên bàn, những món này đã được thử độc, nhưng Hoàng đế vẫn nghi ngờ.

Huệ phi rất nhạy bén, lấy cớ mình háu ăn để giúp Hoàng đế nếm hết các món.

Hoàng đế tận mắt nhìn bà ăn hết một lượt các món, xác định không có gì khác thường mới bưng bát lên, chậm rãi ăn canh.

Khẩu vị của ông quả thật rất tệ.

Chỉ ăn được nửa bát canh thì ăn không nổi nữa.

Huệ phi khuyên ông ăn nhiều hơn.

Tiếc là vô dụng.

Không phải Hoàng đế không đói, chỉ là ông không muốn ăn, dù ăn gì cũng vô vị.

Ông hơi khó chịu, muốn ở một mình một lúc.

Huệ phi đứng dậy, nhẹ giọng nói “Thần thiếp đến trắc điện nghỉ một lát. Bệ hạ nghỉ ngơi cho tốt, có việc gì thì gọi thần thiếp, thần thiếp sẽ đến ngay.”

“Ừm.”

Huệ phi vừa đi, Hoàng đế đã gọi Cam Phúc đến.

“Ngươi sai người điều tra Thái y lệnh, xem gần đây có gì khác thường không?”

“Vâng.”

Cam Phúc nhận lệnh rời đi.

Thái y lệnh là do Hoàng đế đề bạt, được coi là một trong những tâm phúc của Hoàng đế, đáng lẽ ông phải tin tưởng Thái y lệnh.

Nhưng Hoàng đế luôn đa nghi.

Ông thậm chí còn nghi ngờ chính con trai mình, càng đừng nói đến một Thái y lệnh cỏn con.

Ông bị thương trong vụ hành thích ở thành lâu vào tết Đoan Ngọ, dù đã thanh trừng hết một đội cấm quân, xử lý tất cả những nghi phạm, nhưng vẫn chưa bắt được kẻ chủ mưu.

Hoàng đế vẫn luôn bất an.

Ông sờ vết thương trên ngực.

Vết thương đã đóng vảy, không còn đau mấy.

Nhưng tình trạng sức khỏe của ông không còn như trước.

Nhiều năm đấu tranh chính trị đã mang lại cho ông khứu giác cực kỳ nhạy bén.

Ông nghi ngờ mình bị người khác hại.

Nếu suy đoán của ông là đúng, vậy kẻ có thể vô thức ra tay với ông ngoại trừ phi tần hàng ngày ở cạnh thì chính là người của Thái y viện.

Các phi tần đều dựa vào ông mà sống, nếu ông chết, các phi tần cũng phải tuẫn táng.

Các nàng không ngu ngốc đến mức đẩy mình vào ngõ cụt.

Loại bỏ các nàng, nghi phạm duy nhất còn lại chính là Thái y viện.


Mặt trời lặn dần về Tây.

Lúc chạng vạng, đội ngũ rước dâu đã sôi nổi náo nhiệt đến phủ Định Viễn Hầu.

Các hỉ nương* dìu Bộ Sanh Yên mặc hỉ phục đỏ tươi bước ra khỏi hầu phủ.

*người săn sóc nàng dâu (trong lễ cưới ngày xưa)

Nàng lấy quạt che mặt, váy dài buông xuống bậc thang, ngọc đỏ trên trâm phượng tỏa sáng rực rỡ trong ánh hoàng hôn.

Định Viễn Hầu chống gậy đứng ở cửa hầu phủ nhìn con gái dần rời xa mình, mắt không khỏi đỏ bừng.

Từ hôm nay, cô con gái được ông chăm sóc hết mực sẽ trở thành người của gia đình khác.

Con gái đã có chồng và một gia đình mới.

Con gái có chỗ dựa mới, không còn cần phụ thân bảo vệ.

Lúc người khác không để ý, Định Viễn Hầu lén lấy ống tay áo lau mắt.

Giữa tiếng cười nói vui vẻ, tân nương bước lên kiệu hoa tám người khiêng.

Những vị khách trong phủ Định Viễn Hầu ra ngoài tham gia vào đội ngũ đưa dâu, thổi sáo gảy đàn suốt chặng đường, vui vẻ đến phủ Anh vương.

Quá trình hôn lễ được Lễ bộ sắp xếp từ trước, thủ tục rất rườm rà.

Khi đến bước cuối cùng, Anh vương và Bộ Sanh Yên đều kiệt sức.

Nhưng Anh vương vẫn chưa thể nghỉ ngơi.

Y còn phải ra ngoài tiếp khách.

Bộ Sanh Yên ngồi một mình trên giường tân hôn, bên cạnh có nha hoàn và hỉ nương.

Sắc trời bên ngoài ngày càng tối.

Bộ Sanh Yên đợi đến suýt nữa ngủ quên.

Anh vương cuối cùng cũng quay lại.

Y vừa vào cửa, nha hoàn và hỉ nương thức thời lui xuống.

Trong phòng chỉ còn lại đôi vợ chồng mới cưới.


Bộ Sanh Yên vẫn giữ tư thế ngồi thẳng, trên tay cầm quạt sơn vàng che mặt.

Nàng cúi đầu nhíu mày, thấy một đôi giày lụa đen dừng trước mặt mình.

Sau đó, chiếc quạt trên tay nàng bị lấy đi.

Nàng ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của Lạc Dạ Thần.

Hai người nhìn nhau.

Sau một hồi im lặng ngắn ngủi.

Lạc Dạ Thần cười nói.

“Hôm nay nàng thật xinh đẹp.”

Trước đây y chỉ nghĩ Bộ Sanh Yên hung dữ như cọp cái, không để ý nhiều đến vẻ ngoài của nàng.

Nhưng bây giờ dưới ánh nến, khuôn mặt sáng ngời của nàng như quả cầu lửa chiếu vào mắt y, đốt cháy tim y.

Bộ Sanh Yên mím môi cười hỏi “Chàng uống bao nhiêu rượu thế?”

Nàng ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người Lạc Dạ Thần, hai má y đỏ bừng, chắc hẳn đã uống rất nhiều.

Trên bàn nhỏ cạnh đó có một ấm trà giải rượu.

Nàng rót một tách trà đưa cho Lạc Dạ Thần.

Lạc Dạ Thần nói “Không cần, ta không uống nhiều.”

Bộ Sanh Yên không tin “Chàng không uống nhiều, sao có mùi rượu nồng nặc như vậy?”

Lạc Dạ Thần nghiêng người nói vào tai nàng.

“Ta biết đám người đó sẽ cố ý chuốc rượu. Lúc bọn họ không chú ý, ta lén đổ chút rượu lên quần áo. Như vậy sẽ làm người ta bám mùi rượu. Người khác sẽ nghĩ ta uống nhiều, ta giả say sẽ càng thật hơn. Chỉ cần ta say thì đám người đó sẽ không thể chuốc rượu ta nữa.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi