QUÝ PHI LÚC NÀO CŨNG MUỐN ĐƯỢC LƯỜI BIẾNG

Các cung nữ thái giám trong cung Dao Hoa, người chạy người chết.

Lạc Dạ Thần nhìn thấy cảnh này, trong lòng trầm xuống.

Y vừa gọi mẫu phi vừa tăng tốc chạy về phía chính điện.

Còn chưa bước vào chính điện, y đã thấy xác một phụ nữ không đầu nằm ở ngưỡng cửa.

Dù đã bị chặt đầu nhưng Lạc Dạ Thần vừa nhìn đã nhận ra.

Đây là mẫu phi của y!

Huệ phi vẫn đang mặc đồ ngủ mỏng manh, tóc rơi rải rác, rõ ràng là đang ngủ thì đột nhiên bị đánh thức, cả áo khoác cũng không có thời gian mặc đã vội vàng ra ngoài.

Bà vừa tới cửa chính điện đã bị đao đâm xuyên tim.

Máu bắn tung tóe trên chiếc đèn lồng treo ở cửa.

Ánh sáng và đốm đen lẫn lộn.

Huệ phi ngã xuống ngưỡng cửa, một tay ở trong, một tay ở ngoài.

Máu đỏ tươi lan nhanh dưới cơ thể.

Cuối cùng, cả đầu của bà cũng bị chặt để nhận thưởng.

Lạc Dạ Thần đứng ở cửa, giẫm lên máu chảy ra từ cơ thể mẫu phi.

Y đờ người, tay chân lạnh ngắt, đầu óc trống rỗng.

Bộ Sanh Yên không chịu nổi khi thấy cảnh này.

Một lúc lâu, Lạc Dạ Thần mới phát ra một tiếng hét thảm thiết từ trong cổ họng.

“Mẫu phi!”


Y quỳ xuống đất, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt.

“Đáng lẽ con nên đến sớm hơn, đáng lẽ con …”

Bộ Sanh Yên cũng quỳ xuống.

Nàng giơ tay ôm Lạc Dạ Thần vào lòng, liên tục an ủi y.

“Không phải lỗi của chàng, đừng khóc.”

Lạc Dạ Thần ôm lấy nàng, đau lòng khóc.

“Ta muốn giết bọn chúng! Ta muốn báo thù cho mẫu phi!”

Bộ Sanh Yên nói “Được, báo thù, ta giúp chàng.”

Bên ngoài có tiếng bước chân.

Chắc là có người đến.

Phản ứng đầu tiên của Lạc Dạ Thần là muốn xông ra liều mạng với đám phản quân, nhưng y bị Bộ Sanh Yên ngăn lại.

Bộ Sanh Yên kéo y vào góc trốn, đồng thời nói nhỏ.

“Bọn chúng đông người, chúng ta chỉ có hai người, không phải là đối thủ của bọn chúng. Huống chi, dù chàng có giết bọn chúng cũng vô dụng, người đáng chết nhất chính là thủ lĩnh phản quân. Chúng ta giết thủ lĩnh phản quân, mới có thể thật sự trả thù cho mẫu phi.”

Lạc Dạ Thần bị thuyết phục.

Y ngừng vùng vẫy, để Bộ Sanh Yên kéo y đến trắc điện.

Bộ Sanh Yên quay đầu nhìn lại, thấy dấu chân đẫm máu trên đất, trái tim nàng thắt lại.

Xem ra không trốn được rồi.

Phải chạy thôi!

Bộ Sanh Yên dẫn Lạc Dạ Thần đi vòng ra hậu viện.

Cả hai người đều biết võ công, trực tiếp nhảy tường ra ngoài.

Đầu óc bây giờ của Lạc Dạ Thần chỉ toàn là báo thù.

Y và Bộ Sanh Yên nhân lúc đối phương không phòng bị, bắt hai tên phản quân đi lẻ.

Sau khi bị hai người ép hỏi, hai tên phản quân đã khai hết những gì bọn chúng biết.

Người dẫn bọn chúng vào cung là Tần Trọng.

Người bày ra kế hoạch cung biến là Tây Lăng vương và U vương.

Bọn họ và Tần hoàng hậu nội ứng ngoại hợp, hạ độc Hoàng đế, lúc độc trong người Hoàng đế phát tác sẽ dẫn quân xông vào hoàng cung, tàn sát các phi tần, hoàng tử và công chúa, ép Hoàng đế phải giao binh phù.

Bộ Sanh Yên dứt khoát gi.ết chết hai tên phản quân.

Lạc Dạ Thần đỏ mắt nói “Tần Trọng, Tây Lăng vương, U vương … ta phải giết hết bọn họ!”

Muốn giết thì phải tìm ra bọn họ trước.

Lạc Dạ Thần và Bộ Sanh Yên vừa trốn đám phản quân, vừa tìm kiếm tung tích của ba người đó.

Kết quả hai người chưa tìm được ba người đó lại gặp phải một người không ngờ tới.


Bộ Sanh Yên cau mày nhìn thái giám nhếch nhác trước mặt, ngạc nhiên hỏi.

“Cam công công, sao ngươi lại ở đây?”

Cam Phúc lau mồ hôi trên trán, thở hổn hển “Nô tài vừa trốn khỏi cung Vị Ương.”

Trong cung Vị Ương có một mật đạo dẫn thẳng tới ngự hoa viên.

Chỉ có Hoàng đế mới biết lối vào mật đạo.

Vừa nãy Cam Phúc đang giúp Hoàng đế nhuận khí thì Hoàng đế lặng lẽ nhét vật gì đó vào tay, còn chỉ một vị trí trên giá đồ cổ.

Cam Phúc hầu hạ Hoàng đế nhiều năm, biết rõ tâm tư Hoàng đế.

Lúc đó hắn không dám biểu hiện gì ra mặt, cũng không dám nhìn thứ trong tay, vội giấu vào trong tay áo, tiếp tục vuốt lưng cho Hoàng đế như không có gì xảy ra.

Sau khi Hoàng đế nôn máu ngất đi, những người đó rời khỏi tẩm điện.

Cam Phúc lặng lẽ rắc một nắm mê hương vào lư hương.

Hắn lấy cớ sắc thuốc trốn trong căn bếp nhỏ.

Lúc hắn bưng thuốc về tẩm điện, mấy tên phản quân đã bị mê hương làm bất tỉnh nằm lộn xộn trên đất.

Cam Phúc lập tức đặt thuốc xuống, mò mẫm trên giá đồ cổ, sau đó chạm vào một cơ quan.

Xoay cơ quan, giá đồ cổ dịch chuyển sang một bên, lộ ra một cánh cửa ngầm.

Hắn mở cánh cửa ngầm rồi nhìn vào trong.

Bên trong tối om, không nhìn thấy được gì.

Ông đi dọc theo mật đạo ra khỏi cung Vị Ương, vô tình gặp được Lạc Dạ Thần và Bộ Sanh Yên.

Cam Phúc nôn nóng, nói như thể nhìn thấy cọng rơm cứu mạng.

“Vương gia, vương phi, Tây Lăng vương, U vương và Tần Trọng tạo phản, bọn họ tính ép vua thoái vị, không thể trông cậy vào cấm vệ quân nữa, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, truyền tin tức trong cung có biến ra ngoài, gọi người tới cứu giá!”

Bộ Sanh Yên cảnh giác nhìn hắn.

“Cung Vị Ương người nhiều như vậy, sao không ai trốn thoát, chỉ có mình ngươi trốn được?”

Cam Phúc cười khổ “Đã đến lúc này rồi sao vương phi còn đa nghi như vậy?”


Bộ Sanh Yên “Lúc nào cũng phải thận trọng, cha ta cũng nhờ dựa vào nguyên tắc này mới có thể sống sót trở về sau bao nhiêu trận chiến nguy hiểm.”

Cam Phúc biết Anh vương phi trước mặt không dễ lừa, nên chỉ đành lấy vật giấu trong tay áo ra.

“Thật ra nô tài phụng lệnh Hoàng thượng mang vật này ra ngoài.”

Hắn đưa vật đó tới trước mặt Lạc Dạ Thần.

“Vật này quá quan trọng, vốn nô tài không biết nên giao cho ai, nếu nô tài đã gặp được vương gia, tức là vật này có duyên với vương gia, xin vương gia nhận lấy.”

Lạc Dạ Thần cầm lấy vật đó, chăm chú nhìn xem, sắc mặt chợt thay đổi.

Đây là một vật kim loại dài, bề mặt chạm khắc hoa văn phức tạp, một đầu là đầu hổ, một đầu là đuôi hổ.

“Đây … đây là binh phù?”

Cam Phúc trịnh trọng nói “U vương cùng Tây Lăng vương và Tần Trọng tạo phản ép vua thoái vị, thay vì giao binh phù vào tay loạn thần tặc tử, thì thà giao cho ngài còn hơn, chỉ cần ngài cầm binh phù này rời cung tìm cứu viện, Hoàng thượng và các chủ tử trong cung sẽ được cứu, giang sơn xã tắc Đại Thịnh cũng sẽ được bảo toàn.”

Trọng lượng của binh phù này thật sự quá nặng.

Lạc Dạ Thần không biết phải làm gì.

Y vô thức quay đầu nhìn Bộ Sanh Yên.

Bộ Sanh Yên chưa từng trải qua chuyện này, cũng không biết phải làm sao.

Nàng suy nghĩ một lúc rồi nói.

“Rời cung trước đã, trong cung quá nguy hiểm.”

Lạc Dạ Thần “Nhưng ta còn chưa có báo thù.”

Bộ Sanh Yên “Trong tình cảnh này, dù chúng ta có đi loanh quanh trong cung cả đêm cũng chưa chắc tìm được kẻ thù, tìm được cũng chưa chắc giết được, thà rời cung trước, sau đó điều động binh lực giết bọn họ.”

Cam Phúc gật đầu mạnh “Vương phi nói đúng, đúng là như vậy!”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi