QUÝ PHI LÚC NÀO CŨNG MUỐN ĐƯỢC LƯỜI BIẾNG

Ban đêm.

Tiêu Hề Hề nằm trên bệ cửa sổ nhìn lên trời sao.

Lạc Thanh Hàn vừa tắm xong, khi vào phòng còn mang theo hơi nước nóng trên người.

Nghe thấy tiếng động từ phía sau, Tiêu Hề Hề quay đầu lại nhìn hắn.

“Điện hạ, ta quan sát tinh tượng, phát hiện sao Tham Lam đang tiến gần đến đế tinh tương lai, Tham Lam biến động nghĩa là đang có chiến tranh, nó đang đến gần người nghĩa là người sắp tham gia trận chiến này.”

Lạc Thanh Hàn đi đến cạnh nàng, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm rộng lớn.

Hắn không hiểu chiêm tinh, không thấy được khác biệt giữa trời sao đêm nay và trời sao thường ngày.

Nhưng Tiêu Hề Hề đã nói vậy, chắc là không sai.

Lạc Thanh Hàn điềm tĩnh nói “Quận Tây Lăng cấu kết với nước Liêu, gây tổn thất nặng nề cho một trăm ngàn binh mã mà triều đình phái đến, triều đình sẽ không bỏ qua, nhất định sẽ phái thêm viện binh.”

Tiêu Hề Hề ngẩng đầu nhìn hắn “Điện hạ sẽ bị phái đi đánh trận sao?”

Lạc Thanh Hàn cúi đầu nhìn nàng, từ góc độ này khuôn mặt nàng có vẻ đặc biệt nhỏ, nhìn cũng vô cùng ngoan ngoãn.

Hắn đưa tay lên xoa nhẹ đầu nàng.

“Ta đã hứa với Anh vương sẽ giúp huynh ấy báo thù. Hiện giờ, Tây Lăng vương và Tần Trọng đã chết, chỉ còn lại U vương. Ta phải giết U vương mới không thất hứa với Anh vương. Hơn nữa, ân oán giữa ta và U vương sớm muộn cũng phải giải quyết. Dù lần này không được thì cũng sẽ có lần sau, không cách nào tránh khỏi.”

Sự thật chứng minh, Lạc Thanh Hàn đoán đúng.

Sáng sớm hôm sau, Hoàng đế triệu tập năm Các lão và Lục bộ Thượng thư, Thái tử, Anh vương và mấy hoàng tử khác cũng được triệu tới, nhìn khí thế này hiển nhiên có chuyện quan trọng cần bàn bạc.

Sức khỏe của Hoàng đế vốn hồi phục khá tốt, nhưng hôm qua do khó thở và đau tim, tình trạng đã thuyên giảm lại đột nhiên trở nên tệ hơn.


Hiện tại ông không thể xuống giường, chỉ có thể dựa vào thành giường, sắc mặt tái nhợt, yếu ớt nói.

“Thế cục hiện giờ ở quận Tây Lăng không lạc quan, các khanh thấy thế nào?”

Nếu U vương không cấu kết với nước Liêu, có lẽ sẽ có nhiều người chủ trương nghị hòa.

Chiến tranh chẳng những sẽ có rất nhiều người chết mà còn rất tốn kém, triều thần đương nhiên hy vọng không có chiến tranh.

Nhưng bây giờ quân Liêu xâm chiếm quận Tây Lăng, điều này chẳng khác nào dẫn sói vào nhà, nếu không thể đuổi hết quân Liêu ra khỏi quận Tây Lăng, đồng nghĩa với việc hai tay dâng quận Tây Lăng.

Ai cũng biết nước Liêu đầy dã tâm, thèm muốn nguồn tài nguyên phong phú của Đại Thịnh không phải ngày một ngày hai.

Một khi bọn chúng có được quận Tây Lăng, nhất định sẽ tiếp tục mở rộng địa bàn, xâm phạm lãnh thổ Đại Thịnh.

Chuyện liên quan đến xã tắc, không thể thỏa hiệp.

Ngoài Hộ bộ Thượng thư khóc lóc nói không có tiền đánh trận, hầu hết những người khác đều bày tỏ ủng hộ.

Hoàng đế không ngạc nhiên trước kết quả này.

Ánh mắt ông lướt qua từng người, cuối cùng dừng lại ở Thái tử, chậm rãi nói.

“Thái tử, trước đó con dẫn quân công thành Thịnh Kinh, mọi người đều khen con là con của trời, được thần phật phù hộ, đao thương bất nhập. Nếu trẫm phái con dẫn quân đến quận Tây Lăng dẹp loạn, hẳn là con có thể đẩy lùi quân Liêu, bình định phản loạn, phải không?”

Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Thái tử.

Lạc Thanh Hàn chậm rãi chắp tay đáp lại.

“Nhi thần sẽ cố hết sức, không phụ kỳ vọng của phụ hoàng.”

Hoàng đế hài lòng mỉm cười “Rất tốt.”

Lúc này, Anh vương Lạc Dạ Thần đột nhiên bước ra.

“Phụ hoàng, nhi thần sẵn lòng dẫn quân đến quận Tây Lăng dẹp loạn!”

Mọi người đều sững sờ.

Anh vương vốn là người khoe khoang kiêu ngạo, từ khi Huệ phi qua đời, y đã kiềm chế bản thân rất nhiều, gần đây hiếm khi thấy gây chuyện.

Không ngờ vào lúc này lại đột nhiên nhảy ra.

Hoàng đế cau mày “Con không biết đánh trận, làm loạn gì ở đây?”

Lạc Dạ Thần kiên trì nói “Thái tử làm chủ tướng, nhi thần có thể làm phó tướng, giúp Thái tử bình định phản loạn!”

Hoàng đế cảm thấy Lạc Dạ Thần ăn no rửng mỡ kiếm chuyện, nên phớt lờ cầu xin của y, chỉ để lại một câu “trẫm mệt rồi, cần nghỉ ngơi” rồi đuổi mọi người đi.

Mọi người rời khỏi cung Vị Ương.

Lạc Dạ Thần nôn nóng đuổi theo Thái tử.

“Đệ đưa ta đến quận Tây Lăng, ta bảo đảm sẽ không gây phiền phức cho đệ!”


Lạc Thanh Hàn quay sang nhìn y “Huynh muốn đến quận Tây Lăng tìm U vương báo thù đúng không?”

Bị người khác nhìn thấu tâm tư, Lạc Dạ Thần không thấy xấu hổ, ngược lại hùng hồn nói.

“Phải, ta muốn tìm U vương báo thù! Nếu U vương không cấu kết với Tây Lăng vương và Tần Trọng bức vua thoái vị, mẫu phi ta đã không chết thảm. Hiện giờ, Tây Lăng vương và Tần Trọng đã chết, chỉ còn lại một mình U vương, ta muốn tự tay giết U vương để an ủi linh hồn mẫu phi trên trời!”

Lạc Thanh Hàn “Nhưng phụ hoàng không đồng ý cho huynh đến quận Tây Lăng, ta không thể kháng chỉ.”

Lạc Dạ Thần nhỏ giọng nói “Đệ có thể lén dẫn ta đi, ta bảo đảm không nói ai biết.”

Lạc Thanh Hàn vẫn lắc đầu “Không được, trên chiến trường đao kiếm không có mắt, ta không thể bảo đảm an toàn của huynh, huynh cứ yên tâm ở lại Thịnh Kinh, ta sẽ thay huynh báo thù cho mẫu phi của huynh.”

Lạc Dạ Thần cầu xin rất lâu nhưng Thái tử vẫn không thay đổi ý định, nên giận dữ hét lên.

“Trước đây khi đệ ở cạnh ta, lúc nào cũng đại ca ơi đại ca à, bây giờ đại ca có chuyện cần giúp thì không quan tâm phải không?!”

Lạc Thanh Hàn “……”

Lúc Lạc Dạ Thần về vương phủ, Bộ Sanh Yên thấy y phồng má tức giận, bèn hỏi.

“Ai chọc giận chàng?”

Lạc Dạ Thần kể lại chuyện mình muốn đến quận Tây Lăng dẹp loạn nhưng bị từ chối.

“Ta chỉ đi theo bọn họ đến quận Tây Lăng thôi, ta sẽ không chạy lung tung, càng không nhúng tay vào quân sự, tại sao phụ hoàng và Thái tử lại không cho ta đi? Bọn họ cảm thấy ta không đáng tin vậy sao?!”

Bộ Sanh Yên bình tĩnh khách quan trả lời.

“Đúng vậy, chàng rất không đáng tin.”

Lạc Dạ Thần “……”

Bàn về trình độ thọc đao, nhà ai mạnh nhất? Đến phủ Anh vương tìm vương phi!

Y ôm tim hét lên “Cả nàng cũng không giúp ta!”

Bộ Sanh Yên kiên định nhìn y một lúc.


“Chàng rất muốn theo Thái tử đánh trận?”

Lạc Dạ Thần dùng sức gật đầu “Ừm, ta muốn đi!”

Chiều hôm đó, Bộ Sanh Yên dẫn Lạc Dạ Thần đến phủ Định Viễn Hầu.

Lão tướng Định Viễn Hầu vừa ăn đậu phộng vừa kể Lạc Dạ Thần nghe về kinh nghiệm trên chiến trường của mình.

Kỹ năng kể chuyện của ông không tốt lắm nhưng khả năng miêu tả rất tốt.

Cảnh tượng chiến trường đầy tàn tích ngón tay bị chặt đứt được ông miêu tả một cách sống động, nghe đến đây dạ dày của Lạc Dạ Thần quặn thắt khó chịu.

Y nhiều lần muốn lẻn đi, nhưng Bộ Sanh Yên đã dùng vũ lực ép y không được động đậy.

Lạc Dạ Thần bị buộc phải nghe hết câu chuyện chiến trường đẫm máu suốt hai canh giờ.

Để phản ánh sinh động hơn sự tàn khốc của chiến trường, Định Viễn Hầu còn cởi áo để lộ những vết sẹo xấu xí trên người.

Khi Lạc Dạ Thần ra khỏi phủ Định Viễn Hầu, sắc mặt tái nhợt, bước đi lảo đảo, cả người không hề ổn.

Bộ Sanh Yên chậm rãi đi theo y, ung dung hỏi.

“Vương gia còn muốn theo Thái tử đánh trận không?”

Lạc Dạ Thần vừa nghe thấy từ “đánh trận”, những cảnh tượng đẫm máu và tàn khốc đó lập tức hiện lên trong đầu, sắc mặt đột nhiên trắng bệch.

Y xua tay, khó khăn nói.

“Không đi, không đi nữa.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi