QUÝ PHI LÚC NÀO CŨNG MUỐN ĐƯỢC LƯỜI BIẾNG

Tiêu Hề Hề vừa nhìn thấy dáng vẻ ngồi lê đôi mách đặc trưng của nàng, thì biết sau đó sẽ có dưa để buôn, bèn đáp lại.

“Nhớ, ông ta thì sao?”

Diêu chiêu huấn “Muội nghe nói, đạo hiệu của ông ta là Không Thiền.”

Tiêu Hề Hề nhịn không được chê “Tên này nghe giống Phật hiệu hơn.”

Diêu chiêu huấn tán thành “Thì bởi vậy, nếu không phải tận mắt thấy ông ta, chỉ nghe tên còn tưởng ông ta là hòa thượng.”

Tiêu Hề Hề ra hiệu cho nàng tiếp tục.

Diêu chiêu huấn “Bây giờ Hoàng thượng rất tín nhiệm ông ta, suốt ngày dẫn ông ta theo bên cạnh, nghe nói ông ta còn luyện đan cho Hoàng thượng.”

Tiêu Hề Hề “Luyện đan gì?”

Diêu chiêu huấn lắc đầu “Chuyện này thì muội không biết, chắc là đan dược có thể giúp cơ thể khỏe mạnh hơn.”

Sức khỏe của Hoàng đế đang dần suy yếu là một sự thật mà ai cũng biết, các thái y đã thử hết cách nhưng tình trạng của Hoàng đế vẫn không thuyên giảm, với tính tình của Hoàng đế, chắc chắn sẽ không chịu bỏ cuộc.

Chắc ông ấy nghĩ nếu y thuật không có tác dụng thì thử cầu thần bái Phật.

Còn nước còn tát, biết đâu sẽ có tác dụng?

Diêu chiêu huấn tiếp tục “Hẳn là Thái hậu không thích Không Thiền, hai lần đuổi Không Thiền đi. Sau khi Hoàng đế phát hiện, Hoàng đế yêu cầu Thái hậu không can thiệp vào chuyện của mình, làm Thái hậu rất giận, mẫu tử hai người cãi vã không vui.”

Hoàng đế không dễ bị lừa, Không Thiền có thể khiến Hoàng đế nói giúp ông ta trước mặt Thái hậu, chứng tỏ Không Thiền có năng lực thực sự.

Tiêu Hề Hề càng tò mò về lai lịch và mục đích của Không Thiền.


“Muội biết Không Thiền từ đâu tới không?”

Diêu chiêu huấn “Nghe nói ông ta đến từ Huyền Môn gì đó, muội chưa từng nghe nói đạo quán nào tên Huyền Môn, ông ta không phải đang lừa gạt đó chứ.”

Tiêu Hề Hề nghe thấy hai từ “Huyền Môn”, trong lòng khẽ động.

“Vậy muội có biết ông ta hiện giờ ở đâu không?”

Diêu chiêu huấn “Nghe nói ông ta hiện đang ở Tam Thanh Quan.”

Tam Thanh Quan là đạo quán lớn nhất ở thành Thịnh Kinh, với mức độ xem trọng Không Thiền của Hoàng đế, ông ta ở đó cũng không có gì ngạc nhiên.

Tiêu Hề Hề quyết định đến Tam Thanh Quan một chuyến.

Trước khi Thái tử đi có đưa cho nàng một tấm lệnh bài, chỉ cần nàng cầm lệnh bài đó có thể rời cung bất cứ lúc nào.

Sáng sớm hôm nay, nàng thay một bộ quần áo như dân chúng bình thường lên xe ngựa rời cung.

Đi cùng nàng còn có Phó thống lĩnh Ngọc Lân vệ Thượng Khuê.

Triệu Hiền theo Thái tử đến quận Tây Lăng, hiện tại toàn bộ Ngọc Lân vệ đều do Thượng Khuê quản lý.

Tam Thanh Quan là đạo quán lớn nhất trong thành Thịnh Kinh, không chỉ có hoàng gia bảo vệ, mà danh tiếng còn vang xa, đương nhiên không thiếu tín đồ, mỗi ngày người đến thắp hương cầu nguyện nhiều vô số.

Tiêu Hề Hề trực tiếp tìm đến quan chủ Thiên Nhất đạo nhân.

Thiên Nhất đạo nhân vốn có quan hệ hợp tác với Thái tử, miễn cưỡng xem như là người phe Thái tử.

Khi biết trắc phi của Thái tử tới tìm, đương nhiên nhiệt tình tiếp đón nàng.

Tiêu Hề Hề cũng không vòng vo, nói thẳng mục đích của mình.

“Có phải Không Thiền sống ở đây không?”

Thiên Nhất đạo nhân gật đầu “Đúng vậy, ông ta gắn danh Tam Thanh Quan chúng ta, đương nhiên do chúng ta phụ trách việc ăn ở của ông ta rồi.”

Gắn danh chính là mượn cái tên Tam Thanh Quan mà thôi.

Thiên Nhất đạo nhân đang biểu thị Không Thiền không phải người của Tam Thanh Quan.

Tiêu Hề Hề “Con người ông ta thế nào?”

Thiên Nhất đạo nhân cười nói “Con người ông ta khá tốt, học rộng hiểu nhiều, đối xử với người khác rất ôn hòa, tuy được Hoàng đế xem trọng nhưng không hề kiêu căng.”

Thật ra ông nhìn Không Thiền rất ngứa mắt.

Rõ ràng ông mới là quan chủ của Tam Thanh Quan, nhưng Hoàng đế lại xem trọng tên Không Thiền từ đâu nhảy ra.

Điều này làm ông thấy có hơi không công bằng.


Tiêu Hề Hề không biết mấy suy nghĩ trong lòng Thiên Nhất đạo nhân, nàng nghĩ ngợi rồi lại hỏi.

“Ông biết lai lịch của Không Thiền không?”

Thiên Nhất đạo nhân thấy Tiêu trắc phi rất có hứng thú với Không Thiền, Tiêu trắc phi lại là sủng phi của Thái tử, nàng đến điều tra Không Thiền có lẽ là do Thái tử chỉ thị.

Thế nên Thiên Nhất đạo nhân không giấu diếm, chậm rãi nói.

“Ông ta nói mình đến từ Huyền Môn, người chắc là biết Huyền Môn chứ? Đó là một môn phái ẩn thế, nghe nói người trong Huyền Môn rất có bản lĩnh, bần đạo ngưỡng mộ đại danh Huyền Môn đã lâu, nhưng không may mắn được tận mắt nhìn thấy phong thái của Huyền Môn, Tiên hoàng từng tốn rất nhiều nhân lực tiền tài để tìm tung tích Huyền Môn, nhưng cuối cùng vẫn không có manh mối.”

Nói đến đây, trên mặt Thiên Nhất đạo nhân hiện lên vẻ khao khát.

Tiêu Hề Hề rất quen thuộc vẻ mặt này.

Lúc nàng học cấp ba, các bạn nữ cùng lớp sẽ lộ ra nét mặt si mê như vậy khi theo đuổi thần tượng.

Tiêu Hề Hề hơi ngạc nhiên.

Nàng không ngờ vị đạo trưởng này lại là người hâm mộ não tàn của Huyền Môn.

Cả đống tuổi rồi vẫn theo đuổi thần tượng, lợi hại nha!

Thiên Nhất đạo nhân thấy nàng im lặng, tưởng nàng không hứng thú với chuyện này nên đổi chủ đề sang Không Thiền.

“Không Thiền nói ông ta đến từ Huyền Môn, nhưng ta không tin lắm.”

Tiêu Hề Hề “Tại sao?”

Thiên Nhất đạo nhân nói “Huyền Môn là môn phái ẩn thế, ẩn thế là gì? Nghĩa là ẩn mình cách biệt với thế tục, nhớ năm đó Tiên hoàng tốn nhiều tâm huyết để tìm kiếm tung tích Huyền Môn, người trong Huyền Môn vẫn chưa từng lộ diện, chứng tỏ Huyền Môn không thèm can dự thế tục, thế mà Không Thiền đó lại chủ động tiếp cận Hoàng đế, trái ngược với nguyên tắc hành sự của Huyền Môn.”

Tiêu Hề Hề thấy ông như vậy, lần nữa nhớ tới các bạn nữ cùng lớp thời cấp ba, khi thần tượng của mình bị người khác bôi nhọ, phản ứng của họ cũng giống như Thiên Nhất đạo nhân bây giờ.

Nàng hỏi “Có thể đưa ta đi xem nơi Không Thiền sống được không?”

Hàng ngày Không Thiền phải vào cung giảng đạo cho Hoàng đế nên ban ngày thường không ở đạo quán.


Thiên Nhất đạo nhân do dự, nói “Chuyện này không ổn lắm.”

Tiêu Hề Hề lấy một tấm bùa hộ thân từ trong tay áo đưa cho ông “Đây là quà tạ lễ của ta.”

Thiên Nhất đạo nhân là người biết hàng, vừa nhìn là biết tấm bùa này rất phi thường, hai mắt lập tức sáng lên.

“Người lấy bùa hộ thân này ở đâu thế?”

Tiêu Hề Hề “Ông mặc kệ ta lấy từ đâu, chỉ cần nói ta biết, ông có thể dẫn ta đến chỗ ở của Không Thiền không?”

Thiên Nhất đạo nhân cầm bùa hộ thân nhét vào quần áo như báu vật.

“Đi, bần đạo dẫn người đến đó.”

Tam Thanh Quan rất lớn, bố cục bên trong được xây theo Thái cực đồ và Bát quái đồ, rất cầu kỳ.

Thiên Nhất đạo nhân vừa dẫn đường vừa giải thích.

“Không Thiền thích yên tĩnh, không thích bị người khác quấy rầy nên chỗ của ông ta nằm ở nơi sâu nhất của đạo quán.”

Vì Không Thiền được Hoàng đế xem trọng nên gần đây có rất nhiều người đến tìm Không Thiền, tiếc là buổi sáng Không Thiền gần như không ở đạo quán, những người đó không gặp được.

Đêm đến, Tam Thanh Quan đóng cửa không tiếp khách, người bên ngoài càng không thể gặp được Không Thiền.

Thiên Nhất đạo nhân dừng bước.

Ông chỉ vào cánh cửa bên cạnh, nói “Không Thiền thường sống ở đây, sáng nay đã vào cung từ sớm, bây giờ trong phòng chắc chỉ có đệ tử của ông ta.”

Tiêu Hề Hề tò mò “Ông ta cũng có đệ tử?”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi