QUÝ PHI LÚC NÀO CŨNG MUỐN ĐƯỢC LƯỜI BIẾNG

Hầu như mỗi đêm Phương Vô Tửu đều mở quan tài ra xem xét.

Ban đầu sắc mặt Tiêu Hề Hề ngoài hơi xám xịt ra thì không có biến hóa gì lớn, từ ngày thứ ba trở đi, vô số sợi tơ trắng như tơ nhện thoát ra khỏi cơ thể nàng.

Những sợi tơ đó bao bọc toàn bộ cơ thể nàng, tầng tầng lớp lớp, cuối cùng tạo thành một kén trắng dày kín khí.

Ngày thứ hai mươi, Phương Vô Tửu mở quan tài, chỉ thấy một kén dài hình bầu dục trắng.

Tiêu Hề Hề được bọc trong kén trắng, không biết nàng ở bên trong ra sao.

Đến ngày thứ bốn mươi, kén trắng bắt đầu có những chuyển động nhẹ, như thể có người đang vùng vẫy bên trong.

Phương Vô Tửu nhận thấy điều kỳ lạ, đặt lòng bàn tay lên mặt kén trắng.

“Hề Hề!”

Trong kén trắng không có người đáp lại, nhưng tiếng vùng vẫy không hề nhỏ.

Phương Vô Tửu bất lực, chỉ đành yên lặng tiếp tục quan sát.

Sứ đoàn đến Thịnh Kinh vào ngày thứ bốn mươi lăm.

Cùng lúc đó, mật thư do đại vu viết cũng được gửi đến tay Mạc Bắc vương.

Trong thư, đại vu xin Mạc Bắc vương xuất binh đến giúp hắn.

Sau khi xong chuyện, mỗi năm hắn sẽ gửi một trăm ngàn tấn muối cho Mạc Bắc.

Nam Nguyệt có hai hồ muối, sản lượng rất cao, Mạc Bắc vừa hay lại thiếu muối.

Đối với người dân Mạc Bắc, muối quý như vàng.

Yêu cầu của đại vu chẳng khác nào gãi vào chỗ ngứa của Mạc Bắc vương.


Sau khi nhận được thư, Mạc Bắc vương vui mừng, lệnh con trai cả dẫn hai mươi ngàn binh mã tiến thẳng đến Nam Nguyệt.

Hai mươi ngàn binh mã trông như một con số nhỏ, nhưng đối với Nam Nguyệt có tổng dân số không vượt quá sáu mươi ngàn người thì con số này đã được coi là rất lớn.

Sau khi sứ đoàn Nam Nguyệt vào Thịnh Kinh, trước tiên bọn họ thuê một tiểu viện vắng vẻ nghỉ ngơi.

Bây giờ đang giữa hạ, thời điểm nóng nhất trong năm.

Tuy nhiên chút nắng nóng này chẳng là gì đối với người Nam Nguyệt vốn đã quen với nhiệt độ và độ ẩm cao ở phía nam.

Bọn họ thậm chí còn thấy ở đây rất thoải mái.

Thời gian Tiêu Hề Hề tỉnh lại vẫn còn ba ngày.

Tận dụng thời gian rảnh rỗi, Phương Vô Tửu đưa sứ đoàn dạo thành mấy vòng, để nhóm người nhà quê luôn sống ở Nam Nguyệt, chưa từng thấy thế giới bên ngoài này nhìn thấy sự thịnh vượng của vương triều Đại Thịnh.

Năm mươi người Nam Nguyệt bị sốc trước khung cảnh náo nhiệt ở đây.

Có những món ngon họ chưa từng ăn, có những bộ quần áo đẹp họ chưa từng mặc và rất nhiều thứ kỳ lạ họ chưa từng thấy.

Lần này Việt Cương ra ngoài, cố ý mặc hai bộ quần áo đẹp nhất của mình.

Nhưng lúc này, hắn nhìn những tấm lụa thượng hạng được trưng bày trong tiệm vải, chợt cảm thấy mình đang bị so sánh.

Thật ra quần áo hắn mặc có thủ công rất tốt, nhưng chất liệu còn lâu mới mềm mại mịn màng như lụa, chất lượng còn kém mấy bước.

Việt Cương phất tay, lập tức mua hết loại vải mà mình thích.

Dọc đường đi, hắn học được rất nhiều tiếng phổ thông Đại Thịnh từ Phương Vô Tửu, bây giờ hắn có thể giao tiếp đơn giản, mấy chuyện như mua đồ có thể tự mình giải quyết, không cần Phương Vô Tửu phiên dịch.

Ngoài vải vóc, Việt Cương còn mua rất nhiều thứ, có thứ để dùng, có thứ mang về cho gia đình.


Những người Nam Nguyệt đi cùng không giàu có như trưởng thôn, nhưng cũng kiềm không được mua rất nhiều thứ.

Hiếm khi được đến đây, không ai muốn trở về tay trắng.

Việt Cương ngẩng đầu nhìn tấm biển trước mặt, tốn sức lắm mới nhận ra chữ ở giữa.

“Đây là cái gì Quang cái gì?”

Phương Vô Tửu “Đây là Lưu Quang Các, tửu lâu nổi tiếng trong thành.”

Việt Cương “Nếu đã nổi tiếng, chúng ta vào thử xem!”

Hắn nhấc chân định bước vào trong thì bị hầu bàn ngăn lại.

Hầu bàn mỉm cười hỏi “Quý khách có đặt chỗ trước chưa?”

Việt Cương nói chưa.

Hắn chưa từng nghĩ đến chuyện chỉ ăn một bữa cơm cũng cần đặt chỗ trước.

Hầu bàn vẫn mỉm cười nói “Chỗ của chúng tôi đã đầy rồi, nếu không đặt chỗ trước thì không thể vào được, mong quý khách thứ lỗi, hôm khác hãy quay lại.”

Việt Cương không vui, dù sao hắn cũng là trưởng thôn nước Nam Nguyệt, quản lý cả một thôn, rất nhiều người phải xem sắc mặt hắn hành sự, nào từng bị từ chối như vậy?

Phương Vô Tửu nhận thấy tâm trạng hắn thay đổi, nhỏ giọng khuyên nhủ.

“Đây là tài sản dưới danh nghĩa của Anh vương, Anh vương và đương kim Hoàng đế là huynh đệ ruột thịt, chúng ta tốt nhất đừng gây chuyện ở đây.”

Việt Cương chỉ đành kìm nén bất mãn của mình, dẫn mọi người rời đi.


Cũng thật trùng hợp, lúc này xe ngựa của phủ Anh vương dừng trước cửa vào Lưu Quang Các.

Anh vương Lạc Dạ Thần và vương phi Bộ Sanh Yên xuống xe.

Hầu bàn thấy họ đến, vội tiến tới ân cần hành lễ.

Lúc này Phương Vô Tửu và nhóm người Việt Cương đã quay người rời đi, nhưng Lạc Dạ Thần vẫn thoáng thấy bóng lưng của Phương Vô Tửu.

Nhưng chỉ là một cái nhìn thoáng qua

Chẳng mấy chốc, bóng lưng đó biến mất ở góc phố, không nhìn thấy nữa.

Bộ Sanh Yên hỏi “Chàng nhìn gì vậy?”

Lạc Dạ Thần “Ta thấy người vừa nãy trông rất quen, hình như đã gặp ở đâu rồi.”

Bộ Sanh Yên nhìn theo hướng y nhìn, không thấy gì cả.

Nàng hỏi “Chàng có cần đuổi theo hỏi không?”

Lạc Dạ Thần lười vận động “Bỏ đi, người đi xa rồi, mặc kệ hắn, chúng ta vào trong ăn cơm đã.”

Hai người bước vào Lưu Quang Các.

Chưởng quầy sau khi nghe tin vội chạy đến, nhiệt tình tiếp đãi hai người.

Vì còn đang để tang nên vợ chồng Anh vương chỉ được ăn chay, chỉ được uống trà, không được uống rượu.

Sau khi chưởng quầy chào hỏi xong, thức thời ra khỏi phòng riêng, chừa không gian riêng cho đôi vợ chồng trẻ.

Bộ Sanh Yên liếc nhìn chậu hoa hồng trên bệ cửa sổ, chợt thở dài.

“Một năm rồi.”

Lạc Dạ Thần cũng nhìn chậu hoa hồng, nhớ một năm trước y tỏ tình với Bộ Sanh Yên tại đây, một nữ nhân ném bánh từ trên tầng hai xuống, rắc cánh hoa hồng lên đầu bọn họ.


Nghĩ đến nữ nhân đó, Lạc Dạ Thần thấy rất phức tạp.

Vốn dĩ y rất ghét nữ nhân đó, nhưng bây giờ nữ nhân đó thật sự không còn nữa, y cảm thấy mình mất đi rất nhiều niềm vui, thậm chí cuộc sống cũng trở nên buồn tẻ rất nhiều.

Bộ Sanh Yên đột nhiên hỏi “Chàng thấy cô ấy còn về nữa không?”

Lạc Dạ Thần bĩu môi “Ai biết được.”

Bộ Sanh Yên “Nếu không có cô ấy, có lẽ hai chúng ta chưa chắc thành được, ta có hơi nhớ cô ấy, hi vọng cô ấy có thể sớm trở về.”

Lạc Dạ Thần nói “Ta nghĩ cô ấy không nên về thì tốt hơn.”

Bộ Sanh Yên kinh ngạc “Tại sao?”

Lạc Dạ Thần “Cô ấy quá bắt mắt, nếu cô ấy quay lại sẽ cản đường rất nhiều người.”

Tân đế vừa đăng cơ, thế cục trong triều chưa ổn định, một năm qua điều động nhân sự trong triều chưa từng dừng lại, các thế lực âm thầm cạnh tranh, mong thu được nhiều lợi ích hơn cho phía họ.

Không chỉ triều đình, còn có hậu cung.

Nếu tân đế có chính thất thì không sao, nhưng tân đế khi còn là Thái tử, cả Thái tử phi cũng không có.

Đến nay ngôi vị Hoàng hậu vẫn còn bỏ trống.

Điều này khiến cho nhiều người có ý tưởng tiến xa hơn.

Một khi Tiêu trắc phi quay về, nàng sẽ trở thành vật cản người khác tiến về phía trước.

Rất nhiều người sẽ muốn diệt trừ nàng.

Hơn nữa năm đó Thái tử vì cứu Tiêu trắc phi mà bất chấp tính mạng, mặc kệ người xung quanh ngăn cản, mạo hiểm trở về Thịnh Kinh.

Bộ dạng điên cuồng bất chấp mọi thứ đó khiến những người tận mắt chứng kiến đến nay vẫn còn sợ hãi.

Những người trung thành với tân đế chắc chắn sẽ không cho phép một nữ nhân có thể khiến tân đế mất hết lý trí như vậy ở lại trong cung.

Triều đình hậu cung, bao nhiêu âm mưu quỷ kế, nàng có tránh được không?


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi