QUÝ PHI LÚC NÀO CŨNG MUỐN ĐƯỢC LƯỜI BIẾNG

Chạng vạng, sứ đoàn Nam Nguyệt lên xe ngựa vào cung.

Tiêu Hề Hề xuống xe, nhìn cổng cung uy nghiêm trước mặt, nàng chợt nhớ tới cảnh tượng lúc nàng rời cung.

Khi đó tình hình hỗn loạn, không ai để ý một phi tần nhỏ như nàng.

Nàng quang minh chính đại rời cung, sau đó đi càng ngày càng xa.

Đến bây giờ nàng mới quay trở lại.

Vì nàng tin chắc có người vẫn đang đợi nàng.

Dù xung quanh người đó có nữ nhân khác, nhưng nàng vẫn muốn gặp hắn.

Xem hắn thế nào rồi, xem hắn còn nhớ nàng không?

Bọn họ đã trải qua rất nhiều chuyện.

Cùng nhau vượt qua mưa gió, cùng nhau vượt qua khó khăn, cùng nhau tiến về phía trước.

Mỗi người đã nhìn thấy mặt đau khổ nhất của người kia.

Dù đã từng khóc, đã từng cười, đó đều là những kỷ niệm quý giá của nàng.

Dù hắn không nhớ nàng nữa, nàng vẫn hy vọng hắn sẽ sống tốt.

Cổng cung từ từ mở ra.

Tiêu Hề Hề thu hồi tầm nhìn, bước vào cổng cùng với ba sứ thần Nam Nguyệt khác.

Trong cung đã có người đợi sẵn, người này thấy sứ thần Nam Nguyệt tới, lập tức dẫn bọn họ tới Bích Quế Các.

Yến tiệc tối nay được tổ chức tại Bích Quế Các.

Khi bọn họ đến Bích Quế Các, bên trong đã có rất nhiều người.

Tất cả các phi tần trong hậu cung đều có mặt, cũng như nữ quyến ở vương phủ, cùng với công chúa các cung.

Sứ thần Nam Nguyệt là ngoại tộc trong nhóm người này.

Bốn người vừa xuất hiện đã thu hút chú ý của mọi người có mặt.


Đặc biệt là khi mọi người thấy rõ dung mạo của Tiêu Hề Hề, ai nấy đều sửng sốt.

Bộ Sanh Yên bỗng nhiên đứng dậy kêu lên “Tiêu trắc phi?”

Lý phi giật mình đánh rơi quả nho trong tay.

Cảnh phi nuốt nghẹn trà trong cổ họng, suýt nữa thì tắt thở.

Bạch phi trực tiếp ôm ngực, như chịu đả kích lớn, sắc mặt tái nhợt.

Trần uyển nghi và Diêu tiệp dư cũng không khá hơn là bao, cả hai đều sửng sốt trợn tròn mắt.

Ai nấy đều như nhìn thấy ma.

Tiêu Hề Hề giật mình trước tiếng hét của Bộ Sanh Yên.

Nàng vô thức muốn đáp lại, nhưng chợt nhớ lời Đại sư huynh nói với nàng trước khi đi.

Nàng lập tức kìm nén xúc động muốn đáp lại.

Việt Cương hắng giọng nói bằng tiếng phổ thông.

“Cô nhìn nhầm rồi, đây là Nam Phượng công chúa của nước Nam Nguyệt chúng tôi.”

Trong cung rất nhiều người biết chuyện của sứ đoàn Nam Nguyệt, chỉ nghĩ đây là một quốc gia nhỏ bé xa xôi đến làm tiền, không ngờ trong đó lại có một công chúa, mà công chúa này nhìn rất giống Tiêu trắc phi.

Dưới sự hướng dẫn của cung nữ, sứ thần Nam Nguyệt tìm được chỗ ngồi.

Tiêu Hề Hề và Việt Cương ngồi cùng một bàn.

Yến tiệc vẫn chưa bắt đầu, trên bàn chỉ có một ít trà bánh hoa quả.

Tuân thủ nguyên tắc ít nói ít mắc lỗi, Tiêu Hề Hề mặc kệ những ánh mắt nghi nghi ngờ xung quanh, cúi đầu im lặng ăn phần ủa mình.

Những người mới vào cung không biết Tiêu trắc phi là ai, nhưng trong tình huống này cũng không tiện dò hỏi, chỉ đành đè nén tò mò trong lòng.

Bộ Sanh Yên chăm chú nhìn Nam Phượng công chúa trước mặt.

Sau khi nhìn kỹ mới phát hiện vị công chúa này chỉ có lông mày giống với Tiêu trắc phi, mũi miệng không giống lắm.

Xem ra nàng thật sự đã nhận nhầm người.


Không chỉ Bộ Sanh Yên, mà Bạch phi, Cảnh phi, Lý phi, Trần uyển nghi, Diêu tiệp dư cũng có ý nghĩ tương tự.

Bọn họ vốn tưởng Tiêu trắc phi đã trở về, ai nấy đều bị dọa giật mình.

Nhưng nhìn kỹ thì lại phát hiện Nam Phượng công chúa này chỉ trông hơi giống Tiêu trắc phi mà thôi, những điểm khác thì không giống.

Trần uyển nghi vỗ vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm.

May là chỉ hơi giống mà thôi.

Nếu Tiêu trắc phi trở về thật, hậu cung làm gì còn chỗ cho các nàng?

Cảnh phi nhìn chằm chằm mặt Nam Phượng công chúa, trong lòng có dự cảm không tốt.

Từ khi Tiêu trắc phi mất tích, Hoàng đế vẫn luôn nhớ mãi không quên, nếu nhìn thấy nữ nhân giống Tiêu trắc phi, liệu ngài ấy có …

Ngoài cửa vang lên tiếng thông báo.

“Hoàng đế giá đáo!”

“Thái hoàng thái hậu giá đáo!”

Hai nhân vật lớn lần lượt bước vào.

Mọi người đứng dậy hành lễ.

Sau khi Hoàng đế và Thái hoàng thái hậu ngồi xuống, mọi người mới đứng thẳng dậy.

Hoàng đế mặc y phục đen, khuôn mặt lạnh lùng, có khí chất làm người khác không thể dám gần.

Giống như tuyết trắng trên núi, nằm ngoài tầm với.

Hắn hờ hững nói “Ngồi đi.”

Mọi người tạ ân rồi ngồi vào chỗ.

Sau khi Tiêu Hề Hề ngồi xuống, nàng nhìn về phía Hoàng đế ngồi trên cao.


Suy nghĩ đầu tiên của nàng là ốm rồi.

Hắn ốm đi rất nhiều.

Dù không thể nhìn xuyên y phục trông cơ thể hắn như thế nào, nhưng nhìn hai má và hình dáng cơ thể của hắn, có thể nhìn ra hắn ôm đi rất nhiều

Tuy hắn sẽ không để người khác cảm thấy hắn ốm, nhưng vẫn làm cho Tiêu Hề Hề thấy đau lòng.

Tiêu Hề Hề thầm nghĩ, chàng nhất định là không ăn uống điều độ, nên mới ốm như vậy.

Những món ăn ngon lần lượt được dọn lên bàn.

Tiêu Hề Hề vẫn lưu luyến nhìn Lạc Thanh Hàn không nỡ rời mắt.

Nhìn xem, đây chính là người mà nàng thích.

Nàng nhìn hắn từ nơi cô độc yếu ớt bất lực đến lúc từng bước đi lên vị trí tối cao.

Hiện giờ, hắn đã đạt được điều mình mong muốn.

Nàng thật sự mừng cho hắn.

Việt Cương thấy nàng không động đũa, không nhịn được hỏi.

“Công chúa không ăn à?”

Tiêu Hề Hề tùy ý đáp “Ăn chứ.”

Nàng cầm đũa thọc vào bát rỗng rồi nhét vào miệng.

Đũa trong cung đều được phủ bạc, rất chắc chắn.

Nàng cắn một miếng, cắn thẳng vào đũa.

Suýt nữa nàng đã gãy răng.

Tiêu Hề Hề đau đến mức nước mắt suýt trào ra.

Việt Cương cũng cạn lời “Công chúa, dù tình lang có đẹp đến mấy cũng không thể xem như đồ ăn được.”

Tiêu Hề Hề che miệng nói “Ngươi không biết người xưa thường có câu ‘đẹp nhìn cũng đủ no’ hay sao?”

Lạc Thanh Hàn không phải không biết có người đang nhìn mình, nhưng có quá nhiều người nhìn hắn, hắn đã quen rồi, cũng không để ý lắm.

Yến tiệc bắt đầu, sáu tú nữ mới được sắc phong lần lượt bước tới nâng ly kính rượu.

Người đầu tiên là Lục tiệp dư.


Nàng uyển chuyển bước tới nâng ly kính Hoàng đế, vẻ mặt ngượng ngùng, giọng nói nghẹn ngào vì căng thẳng.

“Bệ hạ, thần thiếp kính ngài một ly.”

Lạc Thanh Hàn thờ ơ đáp một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Lục tiệp dư c.ắn môi dưới, thất vọng rời đi.

Thái hoàng thái hậu thấy vậy thở dài.

Năm người còn lại nâng ly kính Hoàng đế, Hoàng đế chỉ thản nhiên đáp lại, không chạm vào ly của bọn họ.

Hắn là Hoàng đế, không uống rượu cũng không ai dám nói gì hắn.

Sáu người mới kính rượu xong, Tiêu Hề Hề đứng dậy.

Thấy nàng đứng dậy, Việt Cương và hai người Nam Nguyệt khác cũng đứng dậy.

Tiêu Hề Hề nâng ly kính rượu Hoàng đế.

Khi nâng ly rượu lên, nàng cảm thấy đầu ngón tay mình hơi run, nàng rất căng thẳng, năm đó thi tuyển sinh đại học cũng chưa từng căng thẳng như vậy.

Để không làm lộ bí mật của mình, nàng không dám nói quá nhiều, chỉ nói ngắn gọn vài điều.

“Hoàng đế bệ hạ, ta thay mặt nước Nam Nguyệt, xin nâng ly chúc mừng ngài có sáu phi tần mới.”

Bộ Sanh Yên vẫn đang âm thầm quan sát Nam Phượng công chúa, nghe giọng nói này rất khác với Tiêu trắc phi.

Nếu dung mạo có thể cải trang được thì giọng nói và thân thể không thể cải trang.

Xem ra vị Nam Phượng công chúa này không phải là Tiêu trắc phi.

Là nàng nhận nhầm người.

Việt Cương và hai người Nam Nguyệt khác cũng nâng ly chúc mừng Hoàng đế Đại Thịnh.

Lúc này Lạc Thanh Hàn mới nhớ ra tối nay có mời sứ đoàn Nam Nguyệt.

Hắn nhìn bốn sứ thần Nam Nguyệt, ánh mắt dừng lại khi nhìn tới Nam Phượng công chúa.

Hắn nhìn nàng chằm chằm.

Tiêu Hề Hề càng căng thẳng hơn, suýt thì không cầm vững ly rượu.

Hắn có nhận ra nàng không?

Khoảnh khắc này, dường như mọi thứ xung quanh đều mờ nhạt đi, trên đời này chỉ còn lại hai người họ.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi