QUÝ PHI LÚC NÀO CŨNG MUỐN ĐƯỢC LƯỜI BIẾNG

ạc Thanh Hàn gọi Thường công công đưa Tiêu Hề Hề trở về.

Thường công công làm động tác mời Tiêu Hề Hề.

Tiêu Hề Hề hết cách, chỉ có thể rời đi.

Nàng về nơi ở của mình, gọi Thường công công chuẩn bị rời đi.

“Bệ hạ sao lại uống thuốc? Ngài ấy bị bệnh à?”

Thường công công cười, cung kính nói.

“Chuyện của bệ hạ, nô tài không dám nhiều lời, nếu công chúa muốn biết, hay là trực tiếp hỏi bệ hạ đi.”

Tiêu Hề Hề nhìn dáng vẻ không tiết lộ gì của Thường công công, nàng biết mình sẽ không moi được tin tức hữu ích nào, đành phải để Thường công công đi.

Thường công công trở về tẩm điện, thấy Hoàng đế vẫn ngồi đó cầm nửa bát thuốc còn lại trên tay.

“Bệ hạ, thuốc này đã nguội rồi, nô tài sai người nấu lại bát khác cho ngài.”

Lạc Thanh Hàn điềm nhiên nói “Không cần nữa.”

Thường công công do dự “Ngài chỉ uống nửa bát, buổi tối có ngủ được không?”

Lạc Thanh Hàn nhìn đóa cẩm tú cầu tím trong tay.

“Trẫm không muốn uống thuốc nữa.”

Thường công công lo lắng “Nếu ngài không uống thuốc, lỡ ban đêm lại gặp ác mộng thì sao?”

Lạc Thanh Hàn thầm nghĩ, nàng đã về rồi, tâm bệnh của hắn không cần thuốc cũng sẽ khỏi.

Chỉ cần cho hắn thêm một chút thời gian, hắn sẽ có thể hoàn toàn thoát khỏi trạng thái đêm đêm gặp ác mộng.

Đợi khỏi hẳn, hắn có thể yên tâm ôm nàng ngủ cùng, không lo làm nàng sợ hãi.


Lạc Thanh Hàn “Mang bình hoa tới đây.”

Thường công công lập tức mang một bình sứ trắng có hoa văn tinh xảo tới.

Lạc Thanh Hàn cắm đóa cẩm tú cầu tím vào bình sứ, đặt lên bàn thấp cạnh giường.

Hắn nằm trên giường nhìn cẩm tú cầu tím, trong đầu hắn toàn hiện lên hình ảnh của nàng, tâm trạng rất tốt.

Hắn chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Hắn nghĩ tối nay hắn sẽ có một giấc mơ đẹp.

Nào ngờ nửa đêm tỉnh dậy trong cơn ác mộng.

Hai cung nữ thái giám trực đêm nghe thấy tiếng động liền bước vào.

Bọn họ thấy Hoàng đế ngồi trên giường, sắc mặt tái nhợt, lồ.ng ngực thở gấp phập phồng dữ dội, dường như lại bị cơn ác mộng dọa sợ.

Hai người không dám nhìn thêm, mau chóng thu hồi tầm mắt, thuần thục lấy nước ấm, lau mồ hôi lạnh trên mặt Hoàng đế, rồi rót cho hắn một tách trà nóng an thần dưỡng khí.

Lạc Thanh Hàn uống trà, cảm thấy hô hấp của mình dễ chịu hơn một chút.

Hắn xua tay, cung nữ thái giám hiểu ý, im lặng lui ra ngoài.

Lạc Thanh Hàn vừa mới mơ thấy Tiêu Hề Hề.

Tiêu Hề Hề trong mơ mỉm cười nói nàng đã về, còn tặng quà và hoa cho hắn.

Nhưng hắn ngủ một giấc tỉnh dậy, phát hiện mọi thứ chỉ là một giấc mơ.

Nàng không về, không quà, không hoa.

Không có gì cả.


Cảm giác có được rồi đột ngột mất đi thứ gì đó, giống như giẫm vào khoảng không, rơi xuống vực sâu muôn trượng.

Bây giờ nhớ lại cơn ác mộng đó, hắn vẫn thấy sợ hãi.

Lạc Thanh Hàn nhìn cẩm tú cầu tím đặt cạnh giường, lấy đồng điếu ở dưới gối.

Hắn nhẹ thở ra một hơi.

May là mọi thứ vẫn còn, mọi thứ đều là thật.

Hắn cầm đồng điếu, nhìn cẩm tú cầu bên giường, cứ thế mở mắt cả đêm.

Trời dần dần sáng.

Đến lúc rời giường, Lạc Thanh Hàn vén chăn ngồi dậy.

Mặc Họa đang canh cửa nghe thấy tiếng động, lập tức dẫn các cung nữ vào, thuần thục hầu hạ Hoàng đế thay tắm rửa thay y phục.

Sau khi mặc y phục chỉnh tề, Lạc Thanh Hàn đi tới phòng Tiêu Hề Hề.

Cửa không khóa, đẩy nhẹ đã mở ra.

Lạc Thanh Hàn giơ tay lên, nhóm người Mặc Họa hiểu ý, lập tức dừng lại, thành thật đứng ngoài cửa.

||||| Truyện đề cử: Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình |||||

Trong phòng, Tiêu Hề Hề đang dang rộng chân tay ngủ.

Một nửa chăn trên người nàng bị đá xuống đất, nửa còn lại che bụng, hai bàn chân trắng nõn mềm mại lộ ra, ống quần xắn lên lộ bắp chân thon dài trắng như tuyết.

Lạc Thanh Hàn chậm rãi đi tới, đầu tiên nhìn dáng ngủ của nàng, sau đó cúi xuống giúp nàng kéo ống quần, rồi đắp chăn cho nàng.


Tiêu Hề Hề phát hiện bên cạnh có người, theo bản năng giương mí mắt lên, khi nhìn thấy là Lạc Thanh Hàn, nàng mới yên tâm nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.

Lạc Thanh Hàn sờ sờ mặt nàng.

Cảm giác vừa mềm mại vừa ấm áp, rất chân thực.

Không phải giả.

“Hề Hề, đợi ta về cùng ăn trưa.”

Tiêu Hề Hề mơ hồ trả lời “Ừm …”

Lạc Thanh Hàn hôn lên trán nàng, xoay người đi ra ngoài.

Bữa sáng đã sẵn sàng.

Khẩu vị của Lạc Thanh Hàn kém hơn trước, hắn chỉ ăn nửa bát cháo, sau đó đặt bát đũa xuống, không ăn nữa.

Thường công công khuyên “Bệ hạ dùng thêm chút nữa đi? Từ đây đến giờ ăn trưa còn lâu lắm, lát nữa ngài bận nhiều việc, chỉ ăn chút này thôi sẽ đói.”

Lạc Thanh Hàn “Ta không đói.”

Thường công công rất lo lắng, Hoàng đế mới hai mươi, lẽ ra là lúc ăn được nhất, nhưng khẩu vị lại ngày càng kém, đây quả thật không phải dấu hiệu tốt.

Lạc Thanh Hàn “Căn dặn ngự thiện phòng, chuẩn bị vài món bồi bổ khí huyết cho công chúa, bảo Thái y viện cũng kê ít thuốc bổ, phải dùng dược liệu tốt nhất, tận tâm làm, làm tốt sẽ được thưởng.”

Thường công công “Vâng.”

Nhìn Hoàng đế thế này, thật sự rất quan tâm Nam Phượng công chúa.

Chỉ là không biết quan tâm này có phải là do bản thân Nam Phượng công chúa? Hay vì Nam Phượng công chúa giống Tiêu trắc phi?

Dù Hoàng đế tuyên bố Tiêu trắc phi rời cung dưỡng bệnh nhưng rất nhiều người trong cung đều biết Tiêu trắc phi đã mất tích, rất có thể đã chết, đời này sẽ không bao giờ quay lại.

Nghĩ đến đây, Thường công công lại thấy thương xót cho Hoàng đế.

Dù có được vạn dặm giang sơn, cũng không thể mang được người mình yêu về, chỉ có thể tìm thế thân để an ủi bản thân.


Lạc Thanh Hàn chú ý tới ánh mắt kỳ lạ của Thường công công, đại khái đoán được Thường công công đang nghĩ gì, nhưng hắn không có ý định giải thích, chỉ điềm nhiên nói.

“Truyền lệnh xuống, sắc phong Nam Phượng công chúa làm Quý phi, ban cung Vân Tụ.”

Hắn muốn trực tiếp sắc phong Tiêu Hề Hề làm Hoàng hậu, nhưng thân phận hiện giờ của nàng hơi đặc thù nên chuyện sắc phong nàng làm Hoàng hậu chắc chắn sẽ có rất nhiều người ngăn cản.

Chi bằng để nàng làm Quý phi trước, sau khi dọn dẹp xong triều đình hậu cung, hắn mới có thể yên tâm đưa nàng lên ngôi vị Hoàng hậu.

Thường công công vội nói “Cung Vân Tụ đã lâu không có chủ, cần phải dọn dẹp, bổ sung các vật phẩm, chuyện này sẽ tốn rất nhiều thời gian.”

Lạc Thanh Hàn “Không gấp, ngươi sai người từ từ dọn dẹp, không được ăn bớt cắt giảm.”

Hắn dừng một lúc rồi bổ sung.

“Điều Bảo Cầm đến cung Vân Tụ hầu hạ Quý phi.”

“Vâng.”

……

Sau khi Tiêu trắc phi đi, Bảo Cầm buồn bã rất lâu.

Ban đầu, Lý phi muốn điều nàng sang chỗ mình làm đại cung nữ nhưng nàng đã từ chối.

Nàng không muốn hầu hạ chủ tử nào khác ngoài Tiêu trắc phi.

Sau một thời gian trầm lắng, nàng dần dần phấn chấn tinh thần, chủ động xin đến ngự thiện phòng làm việc.

Thế là Hoàng đế điều nàng ngự thiện phòng.

Bảo Cầm không chỉ nấu ăn giỏi, làm việc nhanh nhẹn, hoạt bát hào phóng, còn có quan hệ tốt với Thường công công, mọi người trong ngự thiện phòng đều thích nàng.

Dù có vài người ghen tị với nàng, nhưng nể mặt Thường công công cũng không dám làm gì nàng, cùng lắm chỉ lén nói sau lưng vài câu.

Hiện giờ Bảo Cầm đã là cung nữ quản sự của ngự thiện phòng, được đại tổng quản xem trọng, sự nghiệp thăng tiến.

Lúc này nàng đột nhiên nhận được lệnh của Hoàng đế, ngoài kinh ngạc ra, nàng còn thấy tức giận.

“Tại sao điều ta đến cung Vân Tụ?”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi