QUÝ PHI LÚC NÀO CŨNG MUỐN ĐƯỢC LƯỜI BIẾNG

Bảo Cầm không nhịn được cười.

Nàng phát hiện dù Tiêu trắc phi có thay đổi ngoại hình thì tính cách vẫn như vậy.

Một bàn đồ ngon đều bị Tiêu Hề Hề ăn hết.

Nàng hài lòng ợ lên rồi ngã xuống đất, không muốn cử động.

Ăn no rồi chỉ muốn ngủ.

Bảo Cầm thấy vậy, cảm giác dường như đã quay về lúc còn ở điện Thanh Ca, trong lòng có cảm giác thỏa mãn.

“Dưới đất vừa lạnh vừa ẩm, nằm lâu không tốt cho sức khỏe, nương nương vẫn nên lên giường nằm đi.”

Tiêu Hề Hề vùng vẫy bò dưới đất lên.

Nàng nằm xuống giường, cơ thể tự động điều chỉnh tư thế thoải mái nhất.

Bảo Cầm đắp chăn cho nàng.

Do dự một lát, Bảo Cầm vẫn không kìm được tò mò, thận trọng hỏi.

“Nương nương một năm qua đi đâu? Tại sao không hề nghe được tin tức của người?”

Tiêu Hề Hề lười biếng nói “Ta về Huyền Môn, tiện thể xuất ngoại đi chơi một thời gian.”

Bảo Cầm “Vậy mặt của người là chuyện gì? Sao lại khác trước vậy?”

Tiêu Hề Hề “Chuyện dài lắm, không nói cũng được, dù sao em chỉ cần nhớ, hiện giờ ta là Nam Phượng công chúa là được rồi.”

Bảo Cầm là một cô nương thông minh, nghe vậy liền hiểu đây không phải chuyện mình nên biết.

Nàng biết điều không hỏi nữa mà kiên quyết nói.

“Người yên tâm, nô tỳ nhất định giữ bí mật cho người, không để ai biết thân phận thật sự của người.”


Tiêu Hề Hề hôn gió với nàng “Cảm ơn Bảo Cầm tỷ tỷ.”

Bảo Cầm đỏ mặt bỏ chạy.

Nàng vốn rất giận, cho rằng Hoàng đế coi Nam Phượng công chúa là thế thân của Tiêu trắc phi, cảm thấy Hoàng đế đang xúc phạm Tiêu trắc phi.

Giờ đây biết Nam Phượng công chúa là Tiêu trắc phi, mọi tức giận, oán hận, đau buồn trong lòng Bảo Cầm đều biến mất.

Còn lại chỉ có bất ngờ vui mừng.

Nàng vui mừng không chỉ vì Tiêu trắc phi trở về mà còn vì tình cảm không đổi giữa Hoàng đế và Tiêu trắc phi.

Đến giữa trưa, Hoàng đế về cung Vị Ương.

Bảo Cầm nhanh chóng đánh thức Quý phi.

“Nương nương, Hoàng thượng về rồi!”

Tiêu Hề Hề tốn sức lắm mới có thể xé mình ra khỏi chiếc giường.

Bảo Cầm nhanh chóng giúp nàng chỉnh lại diện mạo, không quên dặn dò.

“Nương nương, người vừa đến đã thành Quý phi, trong cung nhất định có người bất mãn với người. Chỗ dựa duy nhất người có thể dựa vào bây giờ là sủng ái của Hoàng thượng. Thế nên người phải nắm chắc trái tim của Hoàng thượng, nhớ chưa?”

Tiêu Hề Hề ngáp một cái, thản nhiên đáp “Ừm ừm, biết rồi.”

Ngoài cửa vang lên tiếng báo, Hoàng đế giá đáo.

Bảo Cầm nhanh chóng lùi lại quỳ xuống.

Tiêu Hề Hề hành lễ.

“Thỉnh an Hoàng thượng.”

Lạc Thanh Hàn đích thân đỡ nàng dậy, liếc nhìn Bảo Cầm đang quỳ, lạnh lùng nói.

“Bảo ngươi hầu hạ Quý phi là phúc khí của ngươi, sau này biết nên làm gì chưa?”

Bảo Cầm dập đầu “Nô tỳ đã biết.”

Lạc Thanh Hàn “Lui xuống đi.”

“Vâng.”

Bảo Cầm ra ngoài, vừa hay đụng phải Thường công công.

Cả hai cùng lúc dừng bước.

Thường công công nhìn vào trong phòng, thấp giọng hỏi.

“Thế nào? Cô không làm mất lòng Quý phi chứ?”

Bảo Cầm nhớ lời dặn không thể tiết lộ thân phận của Quý phi.

Nàng cúi đầu tự giễu.

“Ta chỉ là một nô tỳ thân phận thấp hèn, sao dám làm mất lòng Quý phi? Còn không phải Quý phi bảo làm gì thì làm đó sao.”

Thường công công thở dài “Cô đừng nói mình như vậy, ta thấy Quý phi rất dễ nói chuyện, chỉ cần cô làm tốt việc của mình, ngày tháng sau này của cô sẽ tốt hơn.”

Bảo Cầm “Không sao, tốt hay không cũng đã vậy rồi.”


Thường công công cảm thấy tâm lý của nàng không tốt nên thấp giọng khuyên.

“Bỏ đi, tạm thời cứ thế đã, sau này có cơ hội, ta sẽ nghĩ cách giúp cô chuyển đi nơi khác.”

Bảo Cầm giật mình, vội nói “Không cần đâu!”

Thường công công:???

Đầu óc Bảo Cầm quay cuồng nhanh chóng, chân thành nói.

“Hoàng thượng lệnh cho ta hầu hạ Quý phi nương nương, đây là thánh chỉ. Nếu công công điều ta đi, chẳng phải là kháng chỉ sao? Công công bằng lòng giúp ta, ta rất cảm kích. Nhưng ta không thể để công công vì ta mà bị Hoàng đế trách phạt. Chuyện đã đến nước này, ta không còn cách nào khác, đành chấp nhận số phận.”

Nghe xong, Thường công công càng không vui, Tiêu trắc phi và Bảo Cầm đều là người tốt, sao lại đi đến bước này?

Hắn nhẹ giọng an ủi “Trong cung là như vậy, có rất nhiều chuyện cô không làm chủ được, nếu cô có thể nghĩ thoáng như vậy thì còn gì bằng.”

Bảo Cầm lại cúi đầu “Ừm.”

Nàng thầm thở phào nhẹ nhõm, thấy hơi có lỗi với Thường công công.

Đối phương một lòng nghĩ cho nàng, nhưng nàng lại gạt hắn.

Để bù đắp cho Thường công công, nàng quyết định sau này sẽ nấu nhiều món ngon cho hắn.

Bữa trưa là do ngự thiện phòng mang đến, tuy mùi vị không bằng Bảo Cầm nấu nhưng vẫn khá ngon.

Tiêu Hề Hề không kén ăn, vẫn ăn một cách thích thú.

Nàng vừa ăn vừa gắp thức ăn vào bát Lạc Thanh Hàn.

“Món hầm này rất thơm, ngài thử đi.”

“Hai cái đùi gà, ta một cái, ngài một cái, hoàn hảo!”

“Ta biết ngài thích ăn thanh đạm, tôm xào thập cẩm này nhất định sẽ hợp khẩu vị của ngài, ngài thử đi.”

……

Lúc Quý phi dùng đũa gắp món đầu tiên, Thường công công muốn ngăn cản, một mặt là do Hoàng đế gần đây kén ăn, món nào cũng không ăn, mặt khác là do Quý phi dùng đũa của mình gắp cho Hoàng đế, chứ không phải đũa dành riêng để gắp thức ăn.

Ai cũng biết Hoàng đế có bệnh sạch sẽ.

Hoàng đế chắc chắn không chấp nhận việc dùng đũa người khác từng ăn gắp thức ăn cho mình.


Kết quả Thường công công chưa kịp nói gì thì đã thấy Hoàng đế sắc mặt không đổi ăn xong món do Quý phi gắp cho mình.

Thường công công tức thì sững người.

Điều khiến hắn kinh ngạc hơn nữa là dù Quý phi có gắp món gì cho Hoàng đế thì Hoàng đế cũng sẽ ăn hết, kén ăn gì đó, bệnh sạch sẽ gì đó đều biến mất hết!

Thức ăn trên bàn vơi đi với tốc độ nhanh chóng.

Phần lớn vào bụng Quý phi, phần nhỏ vào bụng Hoàng đế.

Dù vậy, buổi trưa hôm nay Hoàng đế vẫn ăn nhiều hơn bình thường.

Thường công công không ngờ Quý phi không chỉ có dung mạo giống Tiêu trắc phi, mà lượng cơm cũng giống Tiêu trắc phi, quan trọng nhất là nàng cũng giống Tiêu trắc phi có thể giúp Hoàng đế tăng khẩu vị.

Làm thế thân lại làm tận tâm như vậy, có thể nói là rất lợi hại.

Ăn uống xong, Tiêu Hề Hề lại bắt đầu thấy buồn ngủ.

Lạc Thanh Hàn kéo nàng ra ngoài.

“Ăn no rồi phải đi lại một chút, mới giúp tiêu hóa được.”

Hai người đang đi dạo trong sân.

Tiêu Hề Hề nhìn hoa cỏ cây cối xinh đẹp trước mắt, không khỏi nhớ đến vườn rau ở hậu viện điện Thanh Ca, kiềm không được thở dài.

“Nếu có thể trồng rau ở một nơi lớn như vậy, không biết có thể trồng được bao nhiêu.”

Bước chân Lạc Thanh Hàn khựng lại.

Hắn mặt không biểu cảm nhấn mạnh “Đây là cung Vị Ương.”

Tiêu Hề Hề thất vọng nói “Ta biết, nơi này không thể nuôi gà trồng rau.”

Lạc Thanh Hàn “Cung Vân Tụ rất lớn, nàng muốn trồng gì cũng được.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi