QUÝ PHI LÚC NÀO CŨNG MUỐN ĐƯỢC LƯỜI BIẾNG

Hai người thay y phục, rồi đi đến hậu viện.

Tiêu Hề Hề nhìn lên bầu trời xám xịt, cảm thấy cả người không có sức lực, đầu óc mơ màng, cảm giác có thể lăn ra đất ngủ bất cứ lúc nào.

Nhưng vì lợn rừng, nàng chỉ đành miễn cưỡng vực dậy tinh thần, chạy chậm trên ruộng.

Lạc Thanh Hàn luyện kiếm bên sông.

Dòng sông bằng phẳng, rất thích hợp để luyện kiếm.

Tiêu Hề Hề vừa chạy vừa nhìn Lạc Thanh Hàn luyện kiếm.

Tư thế của Lạc Thanh Hàn trưởng thành hơn trước, động tác vung kiếm cũng mạnh hơn, trong từng động tác có nhiều chi tiết nhỏ, từng chiêu nhanh chuẩn ác, đơn giản dứt khoát, thẳng vào điểm yếu.

Lúc hắn tra kiếm vào vỏ, khí thế ác liệt quanh người hắn cũng giấu vào trong vỏ kiếm, cả người trở về dáng vẻ thường ngày.

Chỉ là hơi thở vẫn hơi loạn, giữa trán lấm tấm mồ hôi, môi trông đỏ hơn bình thường, càng gợi cảm quyến rũ hơn.

Tiêu Hề Hề chạy về phía hắn dưới ánh mặt trời, đâm đầu vào vòng tay hắn.

“Bệ hạ, ta đói rồi.”

Lạc Thanh Hàn giúp nàng vén mấy sợi tóc trước trán, nhẹ giọng nói “Về ăn sáng thôi.”

Tiêu Hề Hề than vãn “Ta mệt rồi, không đi nổi.”

Lạc Thanh Hàn ngồi xổm trước mặt nàng.

“Lên đây.”

Tiêu Hề Hề lập tức nằm lên ôm cổ hắn.


Lạc Thanh Hàn đưa kiếm cho nàng, bảo nàng cầm nó, hai tay hắn nắm chặt nàng, vững bước cõng nàng trở về.

Nhóm người Thường công công đang đứng cách đó không xa nhìn thấy cảnh này đều kinh ngạc không thôi.

Bọn họ không ngờ Hoàng đế bệ hạ luôn lạnh lùng thờ ơ lại không ngần ngại cõng một nữ nhân trên lưng.

Dù nữ nhân này là Quý phi được sủng ái, Hoàng đế cũng không cần làm đến mức này!

Lúc bọn họ đang ngẩn người, Lạc Thanh Hàn liếc nhìn sang.

Ánh mắt lạnh lùng đó dọa bọn họ cuống quít thu lại ánh mắt, cúi đầu không dám nhìn thêm.

Buổi chiều, Phương Vô Tửu đến cung Vân Tụ.

Hắn đến bắt mạch cho Tiêu Hề Hề, thuận tiện nhắc đến chuyện của Tô tài nhân.

Phương Vô Tửu cầm tách trà cẩu kỷ trong tay, chậm rãi nói “Tô tài nhân này không đơn giản, muội phải cẩn thận.”

Tiêu Hề Hề tò mò “Nàng ta làm sao?”

Phương Vô Tửu hiếm khi do dự.

“Ta cảm giác nàng ta rất kỳ lạ, nhưng ta lại không rõ kỳ lạ ở chỗ nào, dù sao thì cũng cứ cẩn thận thì hơn.”

Tiêu Hề Hề khôn khéo đáp “Ừm.”

Bình thường nàng rất lười ra ngoài, không thích qua lại với ai, có lẽ sẽ không có cơ hội tiếp xúc với Tô tài nhân.

Tuy nhiên, hôm sau nàng đã bị vả mặt.

Vì Tô tài nhân chủ động tìm đến cửa.

Tô tài nhân vô cùng xinh đẹp, là kiểu đẹp có tính công kích rất cao, khiến mọi người vừa nhìn đã bị thu hút.

Dù nàng vẫn chưa khỏi bệnh, sắc mặt hơi nhợt nhạt, nhưng vẫn không thể che đi vẻ ngoài xinh đẹp rực rỡ.

Sau khi tận mắt nhìn thấy Tô tài nhân, Bảo Cầm lập tức hiểu tại sao Trần uyển nghi cố tình làm khó Tô tài nhân.

Một đại mỹ nhân chói mắt như vậy rất dễ làm cho nữ nhân khác không thích, cộng thêm mọi người đều ở hậu cung, có tranh chấp về lợi ích, Trần uyển nghi nhất định sẽ nghĩ cách chèn ép nàng, không cho nàng có ngày nổi bật.

Tô tài nhân “Thần thiếp thỉnh an Quý phi nương nương.”

Giọng hơi khàn nhưng có sự dịu dàng không diễn tả được, kết hợp với tướng mạo của nàng, càng có sức quyến rũ mê người.

Tiêu Hề Hề đang dựa vào lan can của cây cầu gỗ, nhìn cá chép trong dòng suối.

Nghe vậy, nàng ngẩng đầu nhìn Tô tài nhân đứng cách nàng hai bước.

“Cô là Tô tài nhân.”

“Chính là thần thiếp.”


Vì hôm qua Đại sư huynh nhắc nhở, Tiêu Hề Hề không khỏi nhìn Tô tài nhân lâu hơn.

Nàng muốn xem thử rốt cuộc Tô tài nhân là người thế nào mà lại khiến Phương lão cẩu cũng không nhìn chính xác được.

Tiêu Hề Hề muốn thông qua tướng mạo xem tính cách và lai lịch của Tô tài nhân, nhưng bất ngờ phát hiện khuôn mặt của Tô tài nhân rất kỳ lạ.

Rõ ràng ngũ quan và đường nét khuôn mặt của nàng rất đẹp, vô cùng hoàn mỹ.

Nhưng khi Tiêu Hề Hề nhìn vào mặt nàng, giống như ngắm hoa trong sương mù.

Sau khi Tô tài nhân ngồi xuống, thấy Quý phi cứ nhìn chằm chằm mình, gò má bất giác đỏ lên.

Nàng cúi đầu, cung kính nói.

“Thần thiếp cố ý đến quấy rầy Quý phi nương nương là vì muốn đa tạ Quý phi nương nương. Đa tạ Quý phi nương nương giúp đỡ. Nếu không có Quý phi nương nương, e là thần thiếp bệnh liệt giường rồi. Ơn cứu mạng, thần thiếp không biết lấy gì báo đáp. Sau này chỉ cần Quý phi nương nương có chỗ dùng đến thần thiếp, thần thiếp sẽ nghe theo dặn dò của người. Thần thiếp mặc cho Quý phi nương nương sai khiến.”

Lời nàng rất thẳng thắn, ý nghĩa cũng rõ ràng, nàng muốn nương nhờ Quý phi, nàng hạ thấp thái độ, chỉ nói đền ơn, không hề nhắc đến báo đáp.

Tô tài nhân là một trong sáu người mới vào cung năm nay, một trong những người có dung mạo nổi bật nhất.

Nếu có thể sử dụng người này, đồng nghĩa với việc giảm một đối thủ tranh sủng.

Tuy nhiên, Tiêu Hề Hề không quan tâm những chuyện này.

So với mấy chuyện đấu trí đấu mưu, kết bè kéo cánh, nàng sẵn sàng dành sức lực này cho việc ăn uống ngủ nghỉ, tận hưởng cuộc sống.

Nàng tùy ý nói “Bổn cung nhận ý tốt của cô, nhưng không cần thiết, nhìn cô thế này chắc là chưa khỏi nhỉ? Nếu vẫn chưa khỏi bệnh thì về nghỉ ngơi đi.”

Tô tài nhân thấy nàng không chấp nhận mình nương nhờ, bất giác cắn môi lộ ra vẻ thất vọng.

“Đa tạ Quý phi nương nương quan tâm, thần thiếp sẽ về ngay, đợi thần thiếp khỏi bệnh sẽ lại đến thỉnh an Quý phi nương nương.”

Chiết Chi tiễn Tô tài nhân rời cung Vân Tụ.

Bảo Cầm thấy Quý phi cụp mắt không nói, nhịn không được hỏi.

“Nương nương, người thấy Tô tài nhân này thế nào?”


Tiêu Hề Hề tùy ý đáp “Tạm được.”

Bảo Cầm phân tích “Tô tài nhân và Trần uyển nghi cùng sống ở điện Ninh Tâm. Chức vị của Trần uyển nghi cao hơn nàng ta, cũng từng trải hơn nàng ta, dù Tô tài nhân có qua được kiếp nạn này, cũng chưa chắc tránh được lần sau. Nô tỳ thấy nàng ta muốn đến nương nhờ người, cầu xin được bảo vệ, tránh sau này lại bị Trần uyển nghi ức hiếp.”

Tiêu Hề Hề “Ồ.”

Bảo Cầm thấy nàng thờ ơ, trong lòng tò mò.

“Nương nương nghĩ thế nào?”

Tiêu Hề Hề thành thật trả lời “Ta đang nghĩ con cá này mập phết.”

Bảo Cầm nhìn theo ánh mắt nàng, thấy cá chép đang bơi lội trong dòng suối, tức thì thấy xấu hổ.

“Nương nương, đây là cá chép, không ăn được.”

Tiêu Hề Hề “Ăn được hay không, không thử thì làm sao biết?”

Bảo Cầm “……”

Tiêu Hề Hề “Ta quyết định rồi, trưa nay ăn cá nướng!”

Cuối cùng, Bảo Cầm cũng không nỡ ra tay với số cá chép đó, bèn sai người vớt một con cá trắm to trong hồ ở hậu viện, nàng nướng sơ trước, sau đó cho vào canh đun lửa nhỏ, nấu như vậy thịt cá sẽ vừa mềm vừa thơm!

Còn chuyện của Tô tài nhân đã bị Tiêu Hề Hề vứt ra sau đầu.

Mùng tám tháng Chín, trong cung cử hành lễ sắc phong Quý phi.

Không chỉ Hoàng đế, Thái hoàng thái hậu và phi tần các cung có mặt, các tông thân thế gia trong kinh cũng cử phu nhân của mình vào cung xem lễ.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi