QUÝ PHI LÚC NÀO CŨNG MUỐN ĐƯỢC LƯỜI BIẾNG

Phương Vô Tửu cẩn thận kiểm tra, cau mày nói “Quả nhiên trên lễ phục bị rắc rất nhiều thuốc buột do hoa Di và mầm ngũ cốc nghiền ra.”

Bảo Cầm hỏi “Có thể tra ra nguồn gốc thuốc bột này không?”

“Hoa Di và mầm ngũ cốc không phải thứ hiếm gì, trong dược liệu ở Thái y viện cũng có hoa Di, trong ngự thiện phòng có thể tìm được mầm ngũ cốc, rất khó điều tra từ hai thứ này.”

Bảo Cầm nghe vậy thấy thất vọng.

Phương Vô Tửu “Tuy hơi khó, nhưng ta sẽ về Thái y viện hỏi thử gần đây đã kê đơn có hoa Di cho những ai.”

Tế Vũ bên cạnh nghe vậy vội nói.

“Nô tỳ quen thuộc với ngự thiện phòng, nô tỳ sẽ nhờ người đến ngự thiện phòng dò hỏi chuyện mầm ngũ cốc.”

Bảo Cầm gật đầu “Muội đi đi.”

Tế Vũ biết đây là lúc thể hiện năng lực của mình nên nàng không dám chậm trễ, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Tiêu Hề Hề tắm xong, thay y phục đi ra ngoài.

Vừa ra ngoài, nàng nhìn thấy Chiết Chi đang quỳ dưới chân bậc thang.

Chiết Chi vừa mới khóc xong, hai mắt đỏ hoe, sắc mặt rất tệ.

Nàng cúi đầu, giọng run run.

“Là do nô tỳ sơ suất, mới làm cho người khác có cơ hội động tay vào lễ phục của nương nương, nô tỳ đáng chết, cầu xin nương nương trách phạt.”

Chiết Chi luôn phụ trách quản lý y phục của Quý phi, lễ phục cũng không ngoại lệ, từ lúc lễ phục được đưa đến cung Vân Tụ đều do Chiết Chi bảo quản, bây giờ xảy ra sơ suất lớn thế này, nàng là đại cung nữ nên không thoát khỏi trách nhiệm.

Tiêu Hề Hề “Lúc lễ phục được đưa đến cung Vân Tụ, em có kiểm tra không?”

Chiết Chi thành thật trả lời “Có, nô tỳ đã kiểm tra kỹ càng, không phát hiện vấn đề gì.”


Tiêu Hề Hề “Lúc đó em có sờ vào lễ phục không?”

Chiết Chi lắc đầu “Không có, lễ phục đó là do Trần ti chính đích thân đưa tới, Ti chính nói lễ phục vô cùng quý giá, không thể tùy tiện đụng vào, cho nên nô tỳ chỉ nhìn thôi, không dám sờ vào.”

Tiêu Hề Hề muốn hỏi tiếp, nhưng Thanh Tùng đã chạy tới.

“Khởi bẩm Quý phi nương nương, người của Thận Hình Ti tới, bọn họ muốn mời Chiết Chi cô nương đến Thận Hình Ti một chuyến, bọn họ có chuyện muốn hỏi Chiết Chi cô nương.”

Nghe vậy, sắc mặt Chiết Chi chợt trắng bệch như tờ giấy, trong mắt không đè nén được sợ hãi.

Trong cung có ai mà không biết Thận Hình Ti là nơi thế nào?

Những ai vào đó thì đừng nghĩ đến chuyện an toàn ra ngoài.

Người của Thận Hình Ti đến thẩm vấn nàng, rõ ràng là bọn họ đang nghi ngờ nàng.

Dù đến cuối cùng nàng có thể xóa bỏ nghi ngờ hay không, quá trình này chắc chắn sẽ vô cùng đau đớn.

Tiêu Hề Hề nhìn Chiết Chi hỏi.

“Em có bằng lòng đến Thận Hình Ti tiếp nhận thẩm vấn không?”

Cơ thể Chiết Chi sợ hãi run lên, vô thức nắm vạt váy của mình, siết chặt đến mức biến dạng.

Nhưng dù vậy, nàng vẫn không do dự nói.

“Nô tỳ bằng lòng.”

Nàng cúi người khấu đầu, giọng nghẹn ngào nức nở, nhưng từng chữ nói ra rất mạnh mẽ.

“Nô tỳ không biết lần này sau khi rời đi có còn may mắn quay về hay không, nhưng nô tỳ vẫn muốn nói với Quý phi nương nương, nô tỳ vô tội, nô tỳ chưa từng có ý định hại nương nương.”

Nàng đứng dậy, lấy tay áo lau khóe mắt, sau đó hít một hơi thật sâu rồi đi theo Thanh Tùng ra ngoài.

Tiêu Hề Hề gọi Thanh Tùng lại.

“Ngươi qua đây một lát.”

Thanh Tùng chạy nhanh đến trước mặt nàng.

“Nương nương có dặn dò gì?”

Tiêu Hề Hề “Chỉ có người của Thận Hình Ti tới thôi sao?”

Thanh Tùng thành thật trả lời “Còn có Tào Nặc công công.”

Tào Nặc cũng là một trong những thái giám đắc lực bên cạnh Hoàng đế, nhưng so với Thường công công theo hầu Hoàng đế nhiều năm thì địa vị của Tào Nặc thấp hơn một bậc.

Tiêu Hề Hề gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

“Đi làm việc của ngươi đi.”

“Vâng.”

Không lâu sau, xe ngựa của Hoàng đế dừng trước cổng cung Vân Tụ.

Biết Hoàng đế đến, Tiêu Hề Hề dẫn người ra ngoài nghênh đón Hoàng đế.


Lúc này nàng mặc váy dài nâu nhạt, áo ngoài tay rộng vàng nhạt, phối với khăn lụa dài xanh nhạt, trên búi tóc chỉ cài hai trâm vàng khảm bạch ngọc.

Trang phục rất đơn giản thoải mái.

Cùng với đôi mắt sáng và khuôn mặt hồng hào của nàng, tâm trạng Lạc Thanh Hàn cũng tươi sáng hơn.

Hắn bước tới nắm tay Hề Hề.

Lần này nàng không tránh nữa mà để hắn nắm lấy.

Hai người nắm tay đi vào cung Vân Tụ.

Lạc Thanh Hàn cởi kim quán trên đầu, thay thường phục rộng rãi.

Các cung nữ dâng trà bánh.

Các cung nữ biết Hoàng đế không thích sự có mặt của người ngoài khi đang ở riêng với Quý phi, bèn khôn ngoan lui ra ngoài.

Tiêu Hề Hề đang bóc quýt.

Số quýt này không phải quýt chua trồng ở hậu viện cung Vân Tụ, mà do bên ngự thiện phòng đưa tới, vỏ mỏng mọng nước, còn rất ngọt.

Lạc Thanh Hàn hỏi “Thái y nói thế nào? Người nàng không sao chứ?”

Tiêu Hề Hề “Không sao, ăn ngon uống ngon, cơ thể khỏe mạnh!”

Lạc Thanh Hàn “Ta đã sai người điều tra chuyện này, ngày mai sẽ có kết quả.”

Hắn dừng lại rồi nói tiếp “Nàng có nghi ngờ ai không?”

Tiêu Hề Hề lắc đầu “Không có.”

Nàng đã hỏi Bảo Cầm và Tế Vũ, hai người họ cẩn thận quan sát nét mặt và phản ứng của các phi tần trong lễ sắc phong, nhưng không phát hiện manh mối nào.

Xưa nay người có thể làm ra những chuyện này không phải loại người bốc đồng, nhất định phải có khả năng che giấu rất tốt.

Trừ khi có thể ném chứng cứ vào mặt người đó, bằng không thì đừng hòng bắt người đó nhận tội.

Lạc Thanh Hàn “Đại cung nữ tên Chiết Chi bên cạnh nàng kia, nàng còn định dùng không?”


“Dùng chứ, con người em ấy rất tốt, ta dùng rất thuận tay.”

Tiêu Hề Hề bẻ một múi quýt ném vào miệng.

Lạc Thanh Hàn “Nàng không sợ lần này nàng ta đến Thận Hình Ti sẽ khai ra gì sao?”

Tiêu Hề Hề “Em ấy vô tội.”

Lạc Thanh Hàn “Nàng tin nàng ta đến vậy?”

Tiêu Hề Hề “Ta tin vào mắt mình, từ tướng mạo của em ấy có thể nhìn ra em ấy không phải loại người phản chủ.”

Nàng nhét thêm hai múi quýt vào miệng.

Lạc Thanh Hàn “Nhưng lần này nàng ta làm không tốt, để người khác có cơ hội động tay, làm nàng suýt nữa bị hại, nàng không định truy cứu trách nhiệm?”

Tiêu Hề Hề sáp tới gần, dựa vào người hắn, cợt nhả hỏi.

“Bệ hạ sai người đưa em ấy đến Thận Hình Ti, không phải là thay thần thiếp truy cứu trách nhiệm em ấy làm việc không tốt sao?”

Nếu Hoàng đế thật sự nghi ngờ Chiết Chi, thì sẽ không cố ý phái Tào Nặc đi cùng Thận Hình Ti đến đón người, có Tào Nặc ở đó, hẳn là Thận Hình Ti sẽ biết nặng nhẹ, sẽ không ra tay quá mạnh với Chiết Chi.

Lạc Thanh Hàn cụp mắt nhìn nàng cười ranh mãnh, không khỏi giơ tay lên, dùng đầu ngón tay hơi lạnh của mình lướt nhẹ dưới mắt nàng.

“Nếu không phải nàng nhất quyết muốn giữ Chiết Chi, ta cần gì phải bận tâm đến việc này.”

Tiêu Hề Hề nắm tay hắn đưa lên miệng, hôn lên đầu ngón tay hắn, để lại nụ hôn có vị quýt.

“Đa tạ bệ hạ, bệ hạ thật tốt với ta, ta yêu bệ hạ chết đi được!”

Lạc Thanh Hàn mặt không biểu cảm nói ra bốn chữ.

“Mồm mép láu lỉnh.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi