QUÝ PHI LÚC NÀO CŨNG MUỐN ĐƯỢC LƯỜI BIẾNG

Tiêu Hề Hề “Tính hiếu thắng của người này mạnh như vậy, có thể an tâm làm một vương gia nhàn tản thật sao?”

Lạc Thanh Hàn “Ta ban cho đệ ấy phong hiệu Tĩnh, chính là hy vọng đệ ấy có thể an tĩnh làm một vương gia.”

Tiêu Hề Hề “Phong hiệu Anh vương còn là “anh” nữa kìa, chàng thấy ngài ấy có thể anh minh thần võ được không?”

Lạc Thanh Hàn “……”

Hắn mặt không biểu cảm nói “Lý tưởng thì phải có, biết đâu gặp quỷ thì sao?”

Tiêu Hề Hề không chút khách khí bật cười ha hả.

Buổi tối có yến tiệc, hai người nghỉ ngơi một lát rồi thay y phục, chỉnh trang ổn thỏa xong liền đi thẳng đến điện Thiên Sơn.

Yến tiệc tối nay được tổ chức tại điện Thiên Sơn.

Điện Thiên Sơn nằm trên khu đất cao, xung quanh có cửa sổ kính sát đất, ánh sáng có thể xuyên qua.

Khi mở cửa sổ, một làn gió mát ùa vào.

Đó là một nơi tuyệt vời để tận hưởng không khí mát mẻ hoặc ngắm cảnh.

Hoàng đế và Quý phi tay trong tay bước vào điện Thiên Sơn, mọi người đồng loạt đứng dậy hành lễ.

Sau khi hai người ngồi xuống, những người khác mới dám ngồi.

Vì đang ở Thượng Lâm Uyển, nên món ăn tối nay chủ yếu làm từ thực phẩm sơn dã, các ngự trù càng bỏ ra nhiều công sức để chế biến số thực phẩm sơn dã này ngon đến mức khiến mọi người ăn thử sẽ quên cả sự tầm thường của nó.

Tiêu Hề Hề ăn rất nhiệt tình.

Nàng gắp một miếng gân hươu nướng vào bát của Lạc Thanh Hàn.


“Gân hươu này ngon lắm, ngài ăn thử đi.”

Lạc Thanh Hàn ăn thử gật đầu “Cũng ngon.”

Tiêu Hề Hề cười rạng rỡ, tiếp tục gắp thức ăn cho hắn.

Nàng làm chuyện này rất thuận tay, hoàn toàn không cần người khác nhúng tay vào.

Các cung nữ thái giám gần đó chỉ có thể đứng nhìn.

Nhiều quan khách trong yến tiệc cũng chú ý đến cảnh này, trong lòng có những ý nghĩ khác nhau.

Tuy Cảnh phi buồn bực trong lòng nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười.

Thậm chí nàng còn có tâm trạng đùa giỡn với Lý phi bên cạnh.

“Nếu Lao phi ở đây, thấy Quý phi và Hoàng thượng ân ái như vậy, e là sẽ bệnh thêm mấy ngày.”

Từ khi Lý phi buông thả bản thân, cân nặng của nàng vẫn luôn ở mức cao.

Bây giờ nàng là người nặng ký nhất trong số phi tần hậu cung.

Không ai có cân nặng vượt qua nàng.

Nàng đang ăn vui vẻ thì nghe Cảnh phi nói, cười khẩy một tiếng.

“Nàng ta bệnh hay không thì liên quan gì ta?”

Cảnh phi bị khịa nhưng không giận, chỉ cười nói “Lý phi tỷ tỷ vẫn nhanh mồm nhanh miệng như vậy.”

Lý phi liếc nàng một cái “Nếu ngươi cảm thấy ta mất não thì cứ nói thẳng, không cần vòng vo như vậy.”

Cảnh phi dịu dàng cười “Tỷ tỷ hiểu lầm rồi, muội không có ý đó, muội chỉ ngưỡng mộ tỷ tỷ thôi, mỗi ngày đều có thể sống vui vẻ, chuyện gì cũng không quan tâm.”

Lý phi không hề khách khí trợn mắt.

Trong hậu cung này, nàng ghét nhất là Lao phi, kế đó là Cảnh phi.

Không chỉ vì ba người có địa vị giống nhau, mà vì Lao phi và Cảnh phi đều thích ra vẻ giả tạo.

Một người thích giả yếu đuối, một người thích giả độ lượng.

Chả ai ra gì cả!

Diêu tiệp dư và Tô tài nhân ngồi cùng bàn.

Dung mạo Tô tài nhân xuất chúng, lại biết cách ăn mặc, chỉ cần ngồi đó cũng đã vượt qua các phi tần xung quanh.

Người duy nhất có mặt ở đây có thể so dung mạo với nàng là Nghiêm tài nhân.

Nhưng nhan sắc của hai người thuộc hai loại khác nhau, mỗi người đều có điểm khác biệt, nhất thời không thể phân biệt được ai hơn ai kém.


Diêu tiệp dư là người hay buôn chuyện, từ khi ngồi xuống miệng luôn nói không ngừng, nàng đang trò chuyện với Tô tài nhân, toàn nói về những chuyện nhỏ nhặt, đồng thời cũng không quên nói bóng gió, hỏi thăm về quá khứ của Tô tài nhân.

Tô tài nhân không bắt kịp tiến độ, nhưng cấp bậc của đối phương cao hơn nàng, có vài câu hỏi nàng không muốn trả lời cũng đành phải cắn răng ứng phó đôi chút.

Dù tâm trạng của Tô tài nhân thế nào thì trong mắt người ngoài, nàng và Diêu tiệp dư trò chuyện rất sôi nổi, trông rất hợp nhau.

Nếu so ra, bàn của Nghiêm tài nhân và Thiệu lương nhân hơi trầm lắng một chút.

Trước đây Nghiêm tài nhân và Thiệu lương nhân từng cãi nhau trong ngự hoa viên, vì chuyện này mà Thiệu lương nhân bị phạt quỳ một canh giờ.

Từ đó, mối quan hệ giữa hai người hoàn toàn xấu đi, không còn qua lại.

Lúc này hai người được xếp ngồi cùng nhau, tuy ngoài mặt không nói lời nào, nhưng trong lòng lại cực kỳ không vui.

Hai người không ưa nhau, đương nhiên không có gì để nói.

Trong yến tiệc có người nhỏ giọng bàn tán về chuyện của Tĩnh vương.

“Nghe nói Tĩnh vương bị Hoàng thượng đuổi về rồi.”

“Không phải Anh vương đánh người à? Sao lại phạt Tĩnh vương?”

“Ngươi không biết chuyện này sao? Năm đó Tây Lăng vương và Tần Trọng phát động cung biến, Thái tử dẫn quân dẹp loạn, trong chuyện này Anh vương đóng vai trò rất lớn.”

“Hèn chi, bởi ta nói sau khi Thái tử đăng cơ sao không tính nợ cũ với Anh vương, ngược lại còn để Anh vương làm Hữu tuần phòng ti chứ.”

“Hẳn là Hoàng thượng đang niệm tình Anh vương giúp bình định phản loạn, nên luôn khoan dung với Anh vương.”

……

Khi Thịnh Vĩnh Đế còn sống, đương kim thánh thượng còn là Thái tử, Anh vương ỷ vào thân phận Hoàng trưởng tử thường xuyên chống đối Thái tử.

Lúc hai người cãi vã ầm ĩ nhất, hận không thể g.iết chết đối phương.

Ai nấy đều nghĩ sau khi Thái tử đăng cơ, việc đầu tiên làm là loại bỏ cái gai trong mắt Anh vương trước, để tránh Anh vương lại nảy sinh h.am muốn với hoàng vị.

Nào ngờ Hoàng đế chẳng những không ra tay với Anh vương, còn ban cho Anh vương chức vụ Hữu tuần phòng ti.


Tuần Phòng Ti phụ trách tuần tra trong thành Thịnh Kinh, nhiệm vụ không nhiều nhưng lại rất quan trọng, người được Hoàng đế tin tưởng mới có thể nhận chức vụ này.

Có người thầm đoán, có lẽ quan hệ giữa Thái tử và Đại hoàng tử năm đó không tệ như lời đồn, tất cả chỉ là diễn cho người khác xem mà thôi.

Chậc chậc, chuyện hoàng gia đúng là không thể nào biết chính xác được!

Tai Tiêu Hề Hề rất thính, dù người khác nói rất nhỏ, nàng vẫn nghe được một ít.

Nàng nhỏ giọng hỏi Hoàng đế bên cạnh.

“Sao mà chàng lại yên tâm giao chức Hữu tuần phòng ti cho Anh vương ngốc nghếch kia vậy?”

Lạc Thanh Hàn “Là huynh ấy nhất quyết muốn làm Hữu tuần phòng ti.”

Tiêu Hề Hề tò mò “Tại sao?”

Nét mặt Lạc Thanh Hàn khó mà diễn tả.

“Vì Tuần Phòng Ti có thể cưỡi ngựa dẫn một nhóm quan binh đi tuần quanh thành. Khi người khác nhìn thấy huynh ấy phải cúi người hành lễ, dùng nhiều lời lẽ tâng bốc huynh ấy. Huynh ấy thích cảm giác thể hiện uy phong này, nhất quyết đòi ta giao chức vụ này cho huynh ấy. Nếu ta không giao, huynh ấy sẽ đi gây chuyện khắp thành, khiến Ngự sử phải viết tấu chương luận tội huynh ấy. Vì muốn an tĩnh, ta đành treo cho huynh ấy cái chức Hữu tuần phòng ti. Ngày thường, mọi sự vụ trong nha môn Tuần Phòng đều do Tiêu Lăng Phong xử lý. Anh vương không quản chuyện gì cả, thứ huynh ấy muốn chỉ là thể hiện uy phong ở bên ngoài mà thôi.”

Tiêu Hề Hề nghĩ về mấy thuyết âm mưu vừa nghe được, tâm trạng trở nên vi diệu, có lẽ người ngoài không ai ngờ đến sự thật lại nông cạn như vậy.

Sau ba tuần rượu, không khí yến tiệc dần trở nên ấm áp hơn.

Bộ Sanh Yên kéo Lạc Dạ Thần đứng dậy, đi về phía Hoàng đế.

Tay phải Lạc Dạ Thần đang quấn băng treo trên ngực, vẻ mặt vẫn còn hơi tức giận, hiển nhiên y vẫn chưa nguôi được chuyện xảy ra lúc chiều.

Bộ Sanh Yên nâng ly kính rượu cảm tạ Hoàng đế.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi