QUÝ PHI LÚC NÀO CŨNG MUỐN ĐƯỢC LƯỜI BIẾNG

Tiêu Hề Hề thấy Hoàng đế trong lòng mình không động đậy, thầm nghĩ nếu núi không động thì nàng động, bèn chủ động chu cái miệng nhỏ nhắn hôn mạnh lên má hắn một cái.

Sau đó, nàng còn chẹp chẹp miệng, ngẫm nghĩ nói.

“Bệ hạ chẳng những đẹp trai, lúc hôn còn có cảm giác rất đã.”

Lạc Thanh Hàn mặt không biểu cảm nhìn nàng.

Bảo Cầm muốn lao tới bịt miệng Quý phi, ngăn nàng đừng nói nữa.

Nhưng chỉ phản tác dụng.

Tiêu Hề Hề say rượu như ăn gan hùm mật gấu, chuyện gì cũng dám nói, chuyện gì cũng dám làm.

Ngón tay trắng nõn mềm mại của nàng lướt qua môi Lạc Thanh Hàn.

“Môi của chàng đẹp lắm, rất thích hợp nói lời yêu ta, cũng thích hợp hôn ta.”

Lạc Thanh Hàn “……”

Hắn đột nhiên quay sang nhìn Bảo Cầm hóa đá đang quỳ trên đất, lạnh lùng thốt ra hai chữ.

“Ra ngoài.”

Bảo Cầm như được ân xá, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài.

Quý phi say rượu quá là rắc rối, dù sao nàng cũng không quản được, cứ để Hoàng đế tự xử đi.

Sau khi Bảo Cầm đi, trong phòng chỉ còn lại Lạc Thanh Hàn và Tiêu Hề Hề.

Lạc Thanh Hàn đặt sách xuống, ôm nàng vào lòng, cúi đầu nhìn đôi mắt sáng ngời của nàng, trầm giọng hỏi.

“Nàng mới nói gì?”

Tiêu Hề Hề chớp chớp đôi mắt hạnh, vẻ mặt vô tội “Ta nói gì cơ?”

Lạc Thanh Hàn cười lạnh.


Uống say rồi giở trò lưu manh, nghĩ hắn không trị được nàng thật sao?!

Hắn trực tiếp bế nàng lên giường, sau đó nắm mắt cá chân nàng, dùng đầu ngón tay cù lòng bàn chân nàng.

Tiêu Hề Hề giật bắn người, sau đó cảm giác ngứa ngáy xông thẳng lên não!

Nàng không nhịn được cười lớn, tay chân dùng sức tránh né.

Tuy nhiên, Lạc Thanh Hàn đã giữ chặt mắt cá chân của nàng, liên tục cù lòng bàn chân nàng.

Tiêu Hề Hề cười ngặt nghẽo, cười đến khó thở, chảy cả nước mắt.

Lạc Thanh Hàn lại hỏi “Nàng mới nói gì?”

Tiêu Hề Hề vừa cười vừa nói.

“Ha ha ha, ta nói ta nói, ta muốn ôm chàng, còn muốn sờ chàng, nếu chàng không phục, có thể hôn ta một cái …”

Nàng còn chưa dứt lời đã bị môi hắn chặn lại.

Môi hắn hơi lạnh, mỗi lần hôn, nàng đều có cảm giác như đang ăn thạch ướp lạnh.

Tiêu Hề Hề rất thích cảm giác này.

Nàng nằm trên chăn bông mềm mại, cơ thể chìm vào trong như bồng bềnh trên mây, đầu óc mơ màng, mọi hành động đều dựa vào bản năng.

Nàng phối hợp theo bản năng, đưa tay ra rồi tóm lấy bất cứ thứ gì có thể.

Nàng thậm chí còn không biết y phục của mình bị cởi ra khi nào.

Nàng chỉ nhớ nhịp tim của mình càng lúc càng nhanh, máu trong cơ thể như bốc cháy, linh hồn như sắp bị ngọn lửa không ngừng nghỉ này thiêu rụi.

Lúc nàng hoàn hồn, cảm giác được một cơn đau nhói trong lòng.

Sau đó há miệng phun ra một ngụm máu lớn.

Rồi hôn mê bất tỉnh.

……

Lúc Phương Vô Tửu vội vã đến điện Phi Khuyết thì khuôn mặt đã đen như đáy nồi.

Đặc biệt là khi biết nguyên nhân khiến Tiêu Hề Hề nôn máu bất tỉnh, Phương Vô Tửu tức đến mức suýt nữa thì mắng người.

Cũng may hắn vẫn còn chút lý trí, không trực tiếp mắng Hoàng đế trước mặt nhiều người.

Hắn lấy kim bạc trong hộp thuốc châm cứu cho Tiêu Hề Hề, sau đó kê đơn rồi bảo Bảo Cầm sắc thuốc.

Phương Vô Tửu cười lạnh “Lúc sắc thuốc nhớ thêm nhiều nước, lượng thuốc nhiều hơn lần trước.”

Bảo Cầm nhớ lại lượng thuốc lần trước Quý phi uống, trong lòng đã có ước lượng, lập tức gật đầu.

“Nô tỳ đi sắc thuốc ngay.”

Trong kho ở hành cung có rất nhiều dược liệu dự phòng, lần này Phương Vô Tửu cũng mang theo một ít dược liệu, tóm lại vẫn đủ dùng.

Chốc sau, Tiêu Hề Hề từ từ tỉnh lại.

Nàng giật mình khi thấy Đại sư huynh sắc mặt không tốt ngồi bên giường, đầu óc mơ màng cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

Nàng ngồi dậy kiểm tra bản thân, trên người đã mặc y phục rồi.


Sau đó nhìn Lạc Thanh Hàn đứng bên giường.

Hắn cũng mặc y phục, nhưng rõ ràng là mặc vội trong thời gian ngắn, cổ áo bị lệch, cúc áo cũng cài sai.

Đối với một người luôn bình tĩnh kiềm chế như Lạc Thanh Hàn quả thật rất hiếm thấy.

Lạc Thanh Hàn thấy nàng tỉnh lại, tảng đá lớn trong lòng rơi xuống đất, nét mặt căng thẳng cũng thả lỏng rất nhiều.

Hắn xua tay đuổi người hầu trong phòng ra ngoài.

Phương Vô Tửu liên tục cười lạnh “Hai người hưng phấn quá nhỉ, nửa đêm không ngủ còn chơi k.ích thích như vậy, không sợ chơi mất mạng luôn sao?”

Rượu vào lớn gan, vừa nãy Tiêu Hề Hề say cảm thấy mình rất đỉnh, không sợ gì hết, nhưng bây giờ nhớ lại làm nàng thấy mặt nóng bừng, vô cùng ngượng ngùng.

Nàng lấy tay che mặt.

Vừa nãy nàng và Lạc Thanh Hàn mới làm được một nửa thì đột nhiên nôn máu bất tỉnh!

Chuyện này làm nhiều người giật mình, cả Đại sư huynh hay tin cũng tới.

Nàng không còn mặt mũi gì nữa.

Lạc Thanh Hàn “Là lỗi của ta, nhất thời xúc động mới đi quá xa.”

Phương Vô Tửu đứng dậy, trầm giọng nói “Hoàng thượng, tình hình cơ thể của Hề Hề thế nào, ngài hẳn phải biết rất rõ, dù ngài có xúc động đến đâu cũng không nên lấy tính mạng của Hề Hề ra mạo hiểm!”

Lạc Thanh Hàn biết mình sai, bị mắng cũng không đáp lời.

Tiêu Hề Hề buông bàn tay đang che mặt xuống, gấp gáp giải thích “Chuyện này không liên quan đến Hoàng thượng, lỗi là tại ta, do ta uống say, cố y dụ dỗ Hoàng thượng, nếu không phải ta vừa ôm vừa sờ thì Hoàng thượng sẽ không …”

Phương Vô Tửu và Lạc Thanh Hàn đồng thanh nói —

“Muội im đi!”

“Nàng im đi!”

Sắc mặt Phương Vô Tửu đen như đáy nồi, đã là lúc nào rồi mà Hề Hề còn muốn bảo vệ Lạc Thanh Hàn!

Sắc mặt Lạc Thanh Hàn cũng rất khó coi, sao có thể nói chuyện phòng the của hai vợ chồng cho người ngoài biết? Dù đối phương là Đại sư huynh cũng không được!

Tiêu Hề Hề hậm hực cúi đầu.

Im thì im, làm gì hung dữ vậy?!

Bảo Cầm bưng nồi thuốc bước vào.


Đúng vậy, chính là một cái nồi!

“Nương nương uống thuốc đi.”

Lúc Tiêu Hề Hề thấy một nồi thuốc đầy, suýt nữa thì ngất đi.

Nàng sợ hãi kêu lên “Nhiều vậy sao? Phải uống hết à?”

Lúc này Phương Vô Tửu không cười nữa, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng tàn nhẫn.

“Đúng, phải uống hết, một giọt cũng không được chừa lại!”

Tiêu Hề Hề muốn khóc.

Nàng thử nhõng nhẽo kể khổ xin tha.

Nhưng Phương Vô Tửu cứng rắn, hoàn toàn không để ý tới lời cầu xin của nàng, nhướng mày cao nhìn nàng, như thể đêm nay nàng không uống hết thì hắn sẽ không đi.

Tiêu Hề Hề quay sang nhìn Lạc Thanh Hàn, phát tín hiệu cầu cứu.

Lạc Thanh Hàn “Ta giúp nàng uống một nửa.”

Mắt Tiêu Hề Hề lập tức sáng lên “Được được!”

Phương Vô Tửu muốn nói không được, nhưng hắn mấp máy môi, cuối cùng lại không nói ra.

Dù sao thì thuốc cũng nhiều, chỉ cần một nửa đã đủ chữa bệnh cho Tiêu Hề Hề.

Lạc Thanh Hàn sai người đổ một nửa thuốc vào bát lớn, sau đó bưng bát một hơi uống hết.

Không biết thuốc này đã thêm vào thứ gì, nhưng lại đắng hơn thuốc lần trước.

Cả Lạc Thanh Hàn có định lực hơn người, lúc này cũng không khỏi cau mày.

Quả thật là đắng quá!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi