QUÝ PHI LÚC NÀO CŨNG MUỐN ĐƯỢC LƯỜI BIẾNG

Tin tức phượng ấn được giao cho Quý phi nhanh chóng truyền khắp hoàng cung.

Lúc này trong cung nổi một trận sóng lớn.

Ai nấy đều biết phượng ấn tượng trưng cho điều gì.

Các phi tần trong hậu cung đều mơ ước có được nó.

Không ngờ nó lại được giao cho Quý phi.

Tuy Hoàng đế nói để Quý phi tạm thời bảo quản, nhưng ai biết sẽ bảo quản bao lâu?

Nếu sau này Hoàng đế quên lấy lại phượng ấn, chẳng phải phượng ấn sẽ nằm trong tay Quý phi cả đời sao?

Thế có khác gì trực tiếp phong Quý phi làm Hoàng hậu?!

Nhất thời, đố kị ghen ghét hận thù của mọi người với Quý phi tăng lên mức độ cao hơn.

Hôm nay Lạc Thanh Hàn khá bận, lúc đến cung Vân Tụ thì trời đã khuya.

Tiêu Hề Hề sớm đã ngủ say.

Lúc nàng đang ngủ, cảm thấy có ai đó chạm vào chân mình.

Nàng vô thức đá chân, hất bàn tay đáng ghét kia ra, nhưng ngay sau đó bàn tay đó lại chạm vào.

Cuối cùng nàng không nhịn được nữa, mở mắt nhìn người quấy rầy giấc ngủ của mình.

“Bệ hạ, chàng đang làm gì vậy?”

Lạc Thanh Hàn ngồi trên giường, ngón tay móc vào ống quần của nàng từ từ xắn lên, để lộ vết bầm tím trên đầu gối và bắp chân.

Là vết thương để lại sau khi nàng bị phạt quỳ trong cung Trường Lạc.

Da của nàng trắng như tuyết, khiến những vết bầm đó càng thêm nhức mắt.

Lạc Thanh Hàn hỏi “Đã bôi thuốc chưa? Còn đau không?”


Tiêu Hề Hề ngẩn một hồi mới ý thức được hắn đang hỏi gì, nàng chống một tay lên giường ngồi dậy, cúi đầu nhìn vết bầm tím trên chân, thờ ơ nói.

“Không sao, đã bôi thuốc rồi, không đau lắm.”

Đầu ngón tay Lạc Thanh Hàn nhẹ nhàng xoa xoa vết bầm.

Chỗ bị thương cực kỳ nhạy cảm, khi có người chạm vào sẽ có cảm giác như bị điện giật, Tiêu Hề Hề rùng mình.

Nàng vội thu chân vào chăn, ngượng cười nói.

“Không sao thật mà, cũng đã muộn rồi, chàng mau ngủ đi.”

Lạc Thanh Hàn ngước mắt nhìn nàng, trong đôi mắt đen láy của hắn dường như ẩn chứa rất nhiều cảm xúc sâu xa.

“Nàng có trách ta không?”

Tiêu Hề Hề ngẩn người “Trách chàng chuyện gì?”

Lạc Thanh Hàn “Là ta đẩy nàng lên đầu ngọn sóng, hôm nay nàng chịu khổ đều là vì ta, nàng nên trách ta.”

Tiêu Hề Hề “Chàng nghĩ nhiều rồi, chuyện này không liên quan tới chàng.”

Lạc Thanh Hàn “Trước đó Thái hoàng thái hậu từng nhắc nhở ta, nếu ta thật sự thích nàng thì không nên khoa trương như vậy. Ta nâng nàng càng cao thì người khác càng hận nàng, hoàn cảnh của nàng càng nguy hiểm. Nhưng ta không nghe, ta nghĩ mình bảo vệ được nàng nhưng nàng vẫn bị thương.”

Lúc trước hắn là Thái tử, cứ nghĩ sau khi trở thành Hoàng đế sẽ không còn trói buộc.

Nhưng bây giờ hắn đã trở thành Hoàng đế, lại phát hiện mình càng nhiều trói buộc hơn.

Thậm chí hắn muốn yêu chiều nữ nhân mình thích một chút cũng sẽ có vô số người chỉ trích.

Tiêu Hề Hề biết hắn lại đang tự đẩy mình vào ngõ cụt.

Trước đây hắn luôn có tật xấu này, gặp chuyện gì chỉ toàn nghĩ đến hướng xấu, vô cùng bi quan.

Nói thẳng ra là không có cảm giác an toàn.

Điểm này hẳn là liên quan đến xuất thân và hoàn cảnh sống của hắn.

Tiêu Hề Hề “Đây chỉ là vết thương ngoài da, đối với ta không là gì cả, chàng không cần nghĩ nhiều như vậy.”

Lạc Thanh Hàn “Hôm nay chỉ là vết thương ngoài da, nhưng sau này thì sao? Sau này có thể nàng sẽ bị thương nặng hơn? Hay thậm chí nguy hiểm đến tính mạng?”

Tiêu Hề Hề nghiêm túc nói “Chàng cũng xem thường ta quá rồi, nếu nguy hiểm đến tính mạng thật, ta nhất định sẽ đánh trả, chàng quên ta bách độc bất xâm còn biết võ công rồi sao? Sở dĩ hôm nay ta ngoan ngoãn chịu phạt là vì ta thấy quỳ một chút cũng chẳng sao cả, không cần thiết vì chút chuyện nhỏ mà trở mặt với Thái hoàng thái hậu.”

Lạc Thanh Hàn nhìn nàng chằm chằm.

“Nàng không trở mặt với Thái hoàng thái hậu là vì không muốn ta khó xử, phải không?”

Tiêu Hề Hề “Nói sao đây, hiện giờ áp lực của chàng rất lớn, ta không muốn gây thêm phiền phức cho chàng.”

Lạc Thanh Hàn vẫn im lặng.

Là hắn đã làm nàng chịu ấm ức.

Tiêu Hề Hề nắm lấy tay hắn, nhỏ giọng nói “Chúng ta trải qua bao sóng gió mới đi tới hôm nay, trước đây có những lúc còn khó khăn hơn thế này nhiều, khó khăn hiện giờ này có là gì.”

Lạc Thanh Hàn cảm thấy một loại cảm xúc phức tạp dâng trào trong lòng, vừa chua xót lại rất ngọt ngào.

Hắn giơ tay ôm nàng vào lòng, trầm giọng hỏi.

“Sao nàng lại tốt với ta như vậy?”


Tiêu Hề Hề định cấp cho hắn thẻ người tốt theo thông lệ quốc tế, nhưng hắn đã từ chối trước.

Lạc Thanh Hàn “Đừng dùng mấy lời người tốt đó của nàng qua loa với ta.”

Tiêu Hề Hề chỉ đành nói thật.

“Vì chàng rất quan trọng với ta, ta muốn chàng đạt được ước nguyện.”

Lạc Thanh Hàn cong khóe môi, trong đôi mắt đen sâu thẳm có một chút dịu dàng.

Hắn cúi xuống hôn lên môi nàng rồi nhẹ giọng nói.

“Ta đã đạt được ước nguyện rồi.”

“Nàng là ước nguyện của ta.”

Tiêu Hề Hề “……”

Vậy … vậy mà mình bị cưa ngược lại rồi.

Nàng vùi khuôn mặt hơi nóng của mình vào lòng hắn, ngượng ngùng nói.

“Chàng đột nhiên nói nhiều như vậy, làm ta có hơi không quen.”

Lạc Thanh Hàn “Ta chỉ nói ra lời trong lòng mà thôi.”

Tiêu Hề Hề duỗi ngón tay chọc vào ngực hắn “Ta đâu thấy được tim chàng, sao biết được chàng nói thật hay giả?”

Lạc Thanh Hàn “Không phải từ lâu nàng đã sống trong tim ta rồi sao? Còn là kiểu không có hàng xóm.”

Tiêu Hề Hề hừ một tiếng “Ta phát hiện bây giờ chàng nói năng ngày càng ngọt xớt.”

Lạc Thanh Hàn “Có lẽ là gần mực thì đen.”

Tiêu Hề Hề “Tại sao không phải gần đèn thì sáng?”

Lạc Thanh Hàn “Nàng nói xem?”

Tiêu Hề Hề “……”

Ta nghi ngờ chàng đang giễu cợt ta.

Nàng duỗi tay ôm cổ hắn, nghiêng người về phía trước, m.út thật mạnh vào cổ hắn.

Lạc Thanh Hàn cảm thấy hơi đau.


Hắn khẽ cau mày, nhưng thay vì đẩy ra, hắn lại ôm nàng chặt hơn.

“Nàng làm gì đó?”

Giọng hắn nghe có vẻ hơi trầm khàn gợi cảm.

Ngón tay Tiêu Hề Hề chạm vào dấu hôn đỏ trên cổ hắn, cười xấu xa.

“Trồng cho chàng một quả dâu tây.”

Lạc Thanh Hàn “Dâu tây là thứ gì?”

Tiêu Hề Hề “Một loại trái cây, chua chua ngọt ngọt, rất ngon.”

Lạc Thanh Hàn “Ta chưa từng ăn.”

Tiêu Hề Hề “Vậy chứng tỏ chàng thiếu hiểu biết.”

Lạc Thanh Hàn “……”

Nữ nhân này lại dám chê bai quân vương một nước thiếu hiểu biết, to gan quá rồi!

Hắn đưa tay đánh vào mông nàng một cái, xem như hình phạt.

Sáng hôm sau, khi các cung nữ thay y phục cho Hoàng đế thì thấy vết đỏ trên cổ hắn, trong lòng đều thầm cười trộm.

Lạc Thanh Hàn hoàn toàn không phát hiện.

Đến khi mặc y phục chỉnh tề rồi nhìn vào gương, hắn mới phát hiện vết đỏ trên cổ mình.

Hề Hề cố ý để dấu hôn gần bên tai, cao đến nỗi dù có kéo cổ áo lên cũng không che được, người tinh mắt có thể thấy ngay.

Lạc Thanh Hàn chạm vào dấu hôn, khẽ bật cười.

Cô nàng cũng dân chơi quá nhỉ.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi