QUÝ PHI LÚC NÀO CŨNG MUỐN ĐƯỢC LƯỜI BIẾNG

Bộ Sanh Yên gọi thêm món.

Vương phi có lệnh thì phía nhà bếp đương nhiên sẽ ưu tiên.

Chẳng mấy chốc hầu bàn đã bưng món mới lên.

Nhìn món ngon trước mắt, Tiêu Hề Hề kiềm lòng không được muốn ăn tiếp, nhưng không được, nàng đã ăn nhiều lắm rồi, còn ăn nữa sẽ chướng bụng mất.

Nàng vội nói “Mọi người ăn đi, ta ra ngoài đi dạo.”

Lạc Thanh Hàn trầm giọng nói “Đừng đi quá xa.”

“Ừm.”

Tiêu Hề Hề đứng dậy, ra khỏi phòng riêng.

Lạc Dạ Thần vẫn còn ngơ ngác, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.

Mãi đến khi Bộ Sanh Yên bảo y ăn canh, y mới tỉnh táo lại.

Y uống một hớp canh gà, do dự mãi nhưng vẫn không kìm được nghi ngờ trong lòng, thận trọng hỏi.

“Bệ hạ, vị Quý phi nương nương này là tỷ muội với Tiêu trắc phi hả?”

Lạc Thanh Hàn còn chưa kịp trả lời, Lạc Dạ Thần lập tức phủ nhận suy đoán này.

“Không thể nào, không thể nào, Tiêu trắc phi là con gái của Tiêu tướng quân, con gái của Tiêu tướng quân sao có thể liên quan gì tới công chúa Nam Nguyệt? Chuyện này tuyệt đối không thể nào.”

Thật ra Bộ Sanh Yên cũng có hơi nghi ngờ.

Nhưng hướng nghi ngờ của nàng hoàn toàn khác với Lạc Dạ Thần.

Dù có tin đồn Tiêu trắc phi đã chết nhưng nếu không thấy thi thể của Tiêu trắc phi thì không thể xác nhận Tiêu trắc phi có thật sự đã chết hay không.

Nếu không phải vì ngoại hình, dáng người và giọng nói giữa Quý phi và Tiêu trắc phi khác biệt, Bộ Sanh Yên đã nghi ngờ Quý phi chính là Tiêu trắc phi rồi.


Lạc Dạ Thần ăn một lúc, nhịn không được hỏi lại.

“Hai người họ không phải tỷ muội thật hả? Kiểu như biểu tỷ muội đồ đó.”

Lạc Thanh Hàn liếc y một cái “Sao huynh lại quan tâm chuyện Quý phi và Tiêu trắc phi quá vậy? Trước đây không phải huynh rất ghét Tiêu trắc phi sao? Bây giờ nàng không còn nữa, huynh nên vui mừng mới đúng.”

Lạc Dạ Thần bĩu môi “Ai nói ta quan tâm Tiêu trắc phi? Ta chỉ tò mò nên thuận miệng hỏi thôi.”

Lạc Thanh Hàn “Mặc kệ huynh nghĩ thế nào, trong lòng ta, Quý phi chính là Tiêu trắc phi, hai người là một.”

Lạc Dạ Thần “Quả nhiên đệ thật sự xem Quý phi là thế thân của Tiêu trắc phi!”

Bộ Sanh Yên lại nhéo eo y.

Lạc Dạ Thần hậm hực ngậm miệng.

Bộ Sanh Yên nhìn sang Hoàng đế, nhẹ nhõm khi thấy Hoàng đế không có ý tức giận.

Lúc này Tiêu Hề Hề đột nhiên quay lại.

Nàng ngồi phịch xuống bàn.

Lạc Thanh Hàn hỏi “Không phải nàng ra ngoài đi dạo à? Sao lại quay về?”

Tiêu Hề Hề “Vừa rồi ở bên ngoài ta nhìn thấy hai tên mập đang ăn.”

Lạc Thanh Hàn “Cho nên?”

Tiêu Hề Hề “Ta thấy có động lực, bọn họ đã mập như vậy mà vẫn còn ăn, ta ốm thế này, tại sao lại không ăn?!”

Lạc Thanh Hàn “……”

Tiêu Hề Hề yên tâm cầm bát đũa lên, lại bắt đầu ăn.

Vì thế nàng hùng hồn ăn đến chướng bụng.

Sau bữa ăn, nàng ngồi sụp xuống bàn, không chịu cử động.

“Ta mệt quá, không cử động được, để ta nghỉ một lát.”

Bộ Sanh Yên lập tức sai người mang trà giúp tiêu hóa đến.

Tiêu Hề Hề uống xong trà, tiếp tục nói “Mùa đông vừa đến ta cảm thấy rất mệt…”

Lạc Thanh Hàn “Mùa xuân, mùa hạ, mùa thu, nàng cũng từng nói câu này.”

Lạc Dạ Thần phàn nàn “Cô mệt cả năm luôn sao?”

Tiêu Hề Hề “Ngài không hiểu, thể chất của ta rất dễ mệt, bất cứ lúc nào cũng cảm thấy rất mệt, cho nên ta chỉ thích hợp nằm.”

Lạc Dạ Thần “Đây chẳng phải là lười à?”

Tiêu Hề Hề “Lười nếu nói theo một hướng khác, thật ra có nghĩa là thông minh, suy nghĩ giỏi hơn người khác.”

Lạc Dạ Thần tỏ ra khó tin.

Tiêu Hề Hề cười nói.

“Ngài đừng có không tin như thế, ta có thể cho ngài một ví dụ. Ví như bây giờ chúng ta gặp chuyện phiền phức. Suy nghĩ đầu tiên của ngài chính là nhanh chóng giải quyết nó. Nhưng ta thì khác, ta sẽ suy nghĩ kỹ trước khi hành động. Trước tiên ta phải suy nghĩ xem liệu chuyện này ta có làm được không? Rồi suy nghĩ tiếp có thể để mai làm không? Cuối cùng nghĩ xem có thể giao chuyện này cho người khác làm không?”

Lạc Dạ Thần nghe tới ngẩn người.

Nghe … nghe cũng có lý.


Bộ Sanh Yên không nỡ nhìn vương gia nhà mình bị lừa nên ho nhẹ một tiếng, đổi chủ đề.

“Lát nữa bệ hạ và Quý phi nương nương có kế hoạch gì không?”

Lạc Thanh Hàn “Buổi chiều đi dạo trong thành.”

Bộ Sanh Yên “Có cần chúng thần đi cùng không? Hay là hai người muốn đi riêng?”

Tiêu Hề Hề không do dự nói “Cùng đi đi, đông người mới vui.”

Anh vương giàu như vậy, dẫn y đi theo có thể ăn uống thoải mái.

Bộ Sanh Yên không biết Quý phi đang nghĩ đến việc ăn uống, nàng dẫn Quý phi và Hoàng đế đến lầu Yên Chi lớn nhất trong thành, nữ nhân mà, ai chẳng thích son phấn làm đẹp chứ?

Vừa bước vào lầu Yên Chi, Tiêu Hề Hề đã ngửi thấy mùi phấn nồng nặc.

Người làm thấy họ ăn mặc chỉnh tề, thái độ rất nhiệt tình “Cửa tiệm chúng tôi mới cho ra một loại kem dưỡng ẩm, khi bôi lên rất tốt cho da mặt, khách quan có muốn dùng thử không?”

Tiêu Hề Hề có hứng thú “Lấy cho ta xem.”

Chốc sau người làm mang đến một lọ sứ rất đẹp.

Tiêu Hề Hề mở lọ sứ, thấy bên trong đựng sữa chua.

Người làm nhiệt tình giải thích “Đây là kem dưỡng ẩm được làm bằng phương pháp đặc biệt, chỉ cần trộn với bột ngọc trai rồi thoa lên mặt, thì da mặt sẽ trắng mịn hơn.”

Người làm lấy một gói bột ngọc trai ra rồi bắt đầu giới thiệu giá cả, tác dụng chăm sóc da tốt thế nào.

Tiêu Hề Hề nhìn chằm chằm sữa chua trong lọ, đột nhiên cảm thấy da mặt của mình không quá quan trọng.

Người làm đưa một chiếc thìa nhỏ.

“Khách quan có thể lấy một ít thử lên mu bàn tay.”

Tiêu Hề Hề cầm thìa, múc một thìa sữa chua trực tiếp nhét vào miệng.

Vị chua chua, còn có mùi sữa.

Đây đúng là sữa chua mà!

Ai nấy đều sững người.

Người làm hét lên “Khách quan, đây là kem dưỡng ẩm, không ăn được!”


Lạc Thanh Hàn cau mày “Không phải nàng mới vừa ăn no sao? Thứ này dùng để bôi lên mặt, không thể ăn bậy, lỡ như ăn đau bụng thì sao?”

Tiêu Hề Hề chẹp chẹp môi “Không đâu, đây là sữa lên men, có thể ăn được, trước đây ta từng ăn rồi, không có gì đâu.”

Lạc Thanh Hàn nghe nàng nói đã từng ăn thì mới yên tâm.

Người làm nghe nàng nói biết cách làm kem dưỡng ẩm, bất chợt thấy căng thẳng, sợ nàng sẽ truyền cách làm ra ngoài.

Kem dưỡng da này là sản phẩm đặc biệt mới được nghiên cứu phát triển trong cửa tiệm, doanh số bán hàng rất tốt, chủ tiệm hy vọng sẽ kiếm được nhiều tiền từ loại kem dưỡng da này.

Tiêu Hề Hề hỏi “Thứ này bán thế nào?”

Người làm “Tám lượng một lọ.”

Tiêu Hề Hề “Đắt quá.”

Bộ Sanh Yên lấy một tờ ngân phiếu đưa cho người làm, mua một lọ kem dưỡng da, cười nói với Tiêu Hề Hề.

“Ta tặng cô.”

Tiêu Hề Hề lập tức mỉm cười “Cảm ơn!”

Người làm mang một lọ kem dưỡng da mới đến cho Tiêu Hề Hề.

Tiêu Hề Hề mở nắp, ăn hết sữa chua trong lọ trước mặt mọi người.

Ăn xong nàng li.ếm li.ếm miệng, cảm thấy chưa đã.

Người làm nhìn đờ cả người.

Không chỉ người làm mà những khách hàng khác trong cửa tiệm cũng ngơ ngác.

Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy có người ăn kem dưỡng da.

Vấn đề là lọ kem dưỡng da có giá tám lượng, ăn như vậy thật lãng phí!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi