QUÝ PHI LÚC NÀO CŨNG MUỐN ĐƯỢC LƯỜI BIẾNG

Mẫu thân của Cảnh Thi Lan không phải vợ cả của Cảnh nhị gia, mà là vợ kế của ông.

Vợ cả chết vì bạo bệnh, chỉ để lại một trưởng nữ là tỷ tỷ của Cảnh Thi Lan.

Tỷ tỷ của Cảnh Thi Lan tính khí ngang ngược, vì tranh giành yêu thương của phụ thân và trưởng bối trong nhà, tỷ tỷ đó của nàng có thể làm bất cứ chuyện gì, Cảnh Thi Lan lúc nhỏ cũng từng chịu nhiều thiệt thòi.

Sau này, Cảnh Thi Lan dần lớn lên, cũng trở nên thông minh hơn.

Nàng biết nhẫn nhịn và bao dung sẽ không khiến đối phương dừng lại mà sẽ khiến bản thân rơi vào hoàn cảnh khốn khổ hơn.

Chỉ khi tranh giành mới có thể đạt được điều mình muốn.

Thế là nàng bắt đầu đối đầu với tỷ tỷ.

Tỷ tỷ ngang ngược hống hách, thứ gì cũng muốn cướp.

Cảnh Thi Lan giả vờ bao dung rộng lượng, nhường hết mọi thứ của mình, sau đó giả như vô tình để trưởng bối trong nhà biết tỷ tỷ lấy mọi thứ của nàng.

Thời gian lâu dần, trưởng bối ngày càng không hài lòng với cách cư xử của tỷ tỷ, bắt đầu khiển trách tỷ tỷ quá ngang ngược.

Sau này nghe nói Thái tử muốn chọn Thái tử phi, có ý chọn Cảnh gia.

Thời điểm đó, nữ tử có tuổi đợi gả thích hợp trong nhà chỉ có Cảnh Thi Lan và tỷ tỷ.

Mọi người đều xem trọng tỷ tỷ của Cảnh Thi Lan, vì tỷ tỷ là con gái duy nhất của vợ cả, thân phận có lợi thế hơn con gái của vợ kế.

Thời gian đó, tỷ tỷ của Cảnh Thi Lan rất kiêu ngạo, nghĩ rằng mình sẽ sớm vào cung trở thành Thái tử phi nên đã dùng rất nhiều cách chế nhạo đàn áp Cảnh Thi Lan.

Không lâu sau, tỷ tỷ của Cảnh Thi Lan vô tình rơi xuống nước lúc đang dạo chơi, được một thư sinh cứu sống.


Trước mặt mọi người, tỷ tỷ ôm một nam nhân, hủy hoại thanh danh, không còn tư cách tham gia ứng tuyển Thái tử phi.

Cảnh Thi Lan được đẩy lên, thành công thay thế tỷ tỷ tham gia tuyển chọn.

Dù cuối cùng nàng không trở thành Thái tử phi, chỉ đạt được vị trí Trắc phi, nhưng nàng không hối hận vì đã tính kế tỷ tỷ của mình.

Bởi vì nàng còn cơ hội, nàng vẫn có thể trèo lên.

Biết đâu sau này nàng có thể ngồi lên ngôi vị Hoàng hậu, trở thành mẫu nghi thiên hạ.

Còn tỷ tỷ ngu xuẩn kia của nàng chỉ có thể gả cho một tên thư sinh nghèo khó, mỗi ngày lo cơm áo gạo tiền, không có ngày thăng tiến.

Cảnh Thi Lan vẫn còn nhớ lúc nàng về thăm nhà, khi tỷ tỷ nhìn y phục lộng lẫy xinh đẹp của nàng, đố kỵ ghen ghét trong ánh mắt khó mà che giấu.

Trong lòng nàng cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Nàng thích quyền lực, thích được mọi người tôn trọng, thích cảm giác vượt trội hơn người.

Nhưng lúc này.

Nàng chỉ có thể nằm hấp hối trên giường, bị nữ nhân khác coi thường.

Đối phương ngạo nghễ nhìn nàng.

Ánh mắt đó giống như lạnh nhạt, lại giống như thương hại.

Cảnh Thi Lan không biết lấy đâu ra sức lực, đột nhiên ngồi dậy túm ống tay áo của Quý phi, từng chữ nói “Ngươi có tư cách gì xem thường ta? Ngươi chẳng qua chỉ là thế thân, từ đầu đến cuối Hoàng thượng chỉ thích một mình Tiêu trắc phi. Sở dĩ Hoàng thượng thích ngươi chỉ vì ngươi trông giống nàng ta mà thôi. Trên đời này không chỉ có mình ngươi giống Tiêu trắc phi. Biết đâu sau này Hoàng thượng sẽ gặp được người giống nàng ta hơn, đến lúc đó ngươi sẽ làm sao? Ngươi cũng sẽ giống như ta, vì tranh giành sủng ái mà không từ thủ đoạn, khiến bản thân trông đáng ghét khó ưa. Ngươi sớm muộn cũng sẽ có ngày giống như ta.”

Nếu Tiêu Hề Hề là thế thân thật, nghe thấy những lời này dù không tức chết thì trái tim cũng như có gai đâm vào, sớm muộn cái gai này sẽ hành hạ nàng đến mức hoàn toàn thay đổi.

Nhưng Tiêu Hề Hề vẫn may mắn.

Nàng không để mình biến thành một thế thân đáng thương, Lạc Thanh Hàn cũng không hạ mình đến mức dựa vào thế thân để lừa dối chính mình.

Thân phận của họ đã đổi, nhưng tình cảm của họ thì không.

Tiêu Hề Hề cúi xuống, đến gần Cảnh phi, thì thầm vào tai nàng.

“Bổn cung nói với cô một bí mật. Thật ra, bổn cung chính là Tiêu trắc phi. Chưa từng có thứ gọi là thế thân, từ đầu đến cuối Hoàng thượng chỉ yêu một mình bổn cung.”

Đôi mắt Cảnh phi mở to, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Nàng khó tin phản bác lại.

“Không thể nào, chuyện này không thể nào.”

Tiêu Hề Hề đứng thẳng người, chỉnh lại tay áo.

Nàng xoay người rời đi, đến cửa phòng lại dừng bước, quay đầu nhìn Cảnh phi còn đang chấn động chưa kịp hoàn hồn, nhẹ giọng nói.


“Lý do ta thả cô đi không phải để dụ cô vào bẫy. Ta chỉ muốn cho cô một cơ hội lựa chọn. Nếu cô chọn nghiêm túc ăn năn, ta sẽ nhẹ tay xử lý. Đáng tiếc, cuối cùng cô lại chọn con đường không thể quay đầu.”

Cảnh phi còn đang bàng hoàng trước sự thật Quý phi là Tiêu trắc phi, hoàn toàn không nghe thấy những lời cuối cùng Tiêu Hề Hề nói.

Tiêu Hề Hề mở cửa đi ra ngoài, liền nhìn thấy Lạc Thanh Hàn chắp tay đứng ở hành lang.

Lạc Thanh Hàn nghe thấy tiếng mở cửa liền quay lại nhìn nàng.

Đôi mắt đen sâu thẳm đó có ánh sáng dịu dàng trong đêm.

“Nói xong rồi?”

Tiêu Hề Hề bước nhanh tới nắm tay hắn, gật đầu nói “Ừm, nói xong rồi.”

Lạc Thanh Hàn nhìn Thường công công.

“Mang rượu độc cho Cảnh phi.”

Hai mạng của Họa Xuân và Chi Nhi, mua chuộc người giết Thiệu tuyển thị, liên tục mưu hại Quý phi.

Tổng kết những tội này đã đủ lấy mạng Cảnh phi.

Nếu Cảnh gia có thể phấn đấu một chút, có lẽ sẽ cứu được mạng của Cảnh phi.

Tuy nhiên, Cảnh gia hiện giờ còn khó tự bảo vệ mình.

Không ai cứu được Cảnh phi, nàng chỉ có thể một mình gánh chịu hậu quả cho những việc sai trái.

Thường công công mang rượu độc bước vào phòng ngủ.

Cánh cửa nhanh chóng đóng lại.

Lạc Thanh Hàn dẫn Tiêu Hề Hề rời khỏi cung Nghênh Phúc.

Sau đêm nay, trong cung không còn Cảnh phi.


Về đến cung Vân Tụ, trời đã tờ mờ sáng.

Bình thường lúc này Lạc Thanh Hàn đã chuẩn bị vào triều, nhưng hiện giờ đang nghỉ phép năm, Lạc Thanh Hàn không cần phải thượng triều, bèn kéo Tiêu Hề Hề nằm xuống giường định ngủ tiếp.

Tiêu Hề Hề rúc vào vòng tay ấm áp của Lạc Thanh Hàn, nhỏ giọng hỏi.

“Chàng có thể hứa với ta một chuyện không?”

Lạc Thanh Hàn cụp mắt nhìn nàng “Nàng nói đi.”

Đầu ngón tay Tiêu Hề Hề móc nhẹ đường thêu trên mép y phục của hắn, nhỏ giọng nói “Nếu sau này có một ngày, chàng không thích ta nữa thì nhất định phải nói cho ta biết, ta tuyệt đối sẽ không bám lấy chàng, càng sẽ không từ thủ đoạn hại người khác chỉ vì muốn giành chàng về, đến lúc đó chúng ta vui vẻ hợp, vui vẻ tan, được không?”

Từ trước đến nay, nàng luôn cố giữ khoảng cách giữa mình và hậu cung tranh đấu.

Không chỉ vì lười mà còn vì sợ.

Nàng sợ một ngày nào đó mình sẽ giống như Cảnh phi, vì đạt được thứ mình muốn mà coi thường mạng sống người khác, không từ thủ đoạn.

H.am muốn của con người giống như vòng xoáy, một khi bị cuốn vào thì rất khó thoát ra.

Tiêu Hề Hề đợi rất lâu mới nghe thấy Lạc Thanh Hàn chậm rãi thốt ra hai chữ.

“Không được.”

Tiêu Hề Hề sửng sốt.

Nàng ngước lên, bắt gặp đôi mắt đen sâu thẳm của nam nhân trước mặt.

Lạc Thanh Hàn nói “Chúng ta chỉ có thể vui vẻ hợp, không thể vui vẻ tan.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi