QUÝ PHI LÚC NÀO CŨNG MUỐN ĐƯỢC LƯỜI BIẾNG

Nguyên nhân vụ hỏa hoạn được xác định là do một vị khách say rượu vô tình đẩy nến ngã, vị khách này sau khi say đã ngủ quên, không để ý ngọn nến đốt cháy rèm giường.

Đồ đạc và vật dụng trong phòng đều làm bằng gỗ nên ngọn lửa nhanh chóng lan rộng.

Khi có người nhận thấy có điều không ổn thì ngọn lửa đã rất lớn.

Mọi người không quan tâm chuyện dập lửa, lũ lượt lao ra ngoài, kết quả chỉ có một số người ở gần cửa trốn thoát, số còn lại bị mắc kẹt trong Tập Hương Quán.

Cuối cùng, khi quan binh đến hiện trường mới dập được lửa.

Còn vị khách say rượu vô tình gây ra hỏa hoạn đã chết trong đám cháy, chỉ còn lại một thi thể cháy đen không thể nhận dạng.

Toàn bộ vụ việc trông giống như một vụ tai nạn ngoài ý muốn.

Nhưng Lạc Thanh Hàn biết đây chỉ là vẻ ngoài mà thôi.

Nếu thật sự là ngoài ý muốn thì tại sao Hồng Quốc công lại có mặt ở đó? Chuyện này cũng quá trùng hợp rồi.

Lạc Thanh Hàn không tin trên đời này có nhiều trùng hợp đến vậy.

Nếu ghép những chuyện trùng hợp lại thì còn có nguyên nhân sâu xa hơn.

Điểm quan trọng trong trận hỏa hoạn này là tại sao Hồng Quốc công lại đến Tập Hương Quán vào đêm tết Nguyên Tiêu?

Lạc Thanh Hàn lệnh phủ Kinh Triệu tiếp tục điều tra, nhấn mạnh nói.

“Bình thường mọi người đến thanh lâu sẽ không đi một mình, đặc biệt là người như Hồng Quốc công, nếu ông ấy đi uống rượu hoa thì nhất định sẽ có người đi cùng, các khanh điều tra xem đêm đó người đi cùng Hồng Quốc công uống rượu hoa là ai?”

Nếu có thể tìm ra người đó, có lẽ sẽ biết được nguyên nhân Hồng Quốc công đến Tập Hương Quán.

Mai Quảng Đào chắp tay đáp vâng.


Thời hạn của cuộc thi viết truyện đã đến.

Gần đây Tiêu Hề Hề luôn ở trong cung Vân Tụ đọc truyện, Lý phi và Diêu tiệp dư thỉnh thoảng sẽ đến mượn truyện.

Không biết là xui xẻo hay sao đó, mỗi lần Lý phi chọn truyện đều kể về nữ chính bị cặn bã ngược tâm ngược thân, mỗi lần xem nàng đều nghiến răng nghiến lợi, hận không thể thò tay vào truyện b.óp chết cặn bã, nhưng nữ chính trong truyện đều là đóa hoa yếu đuối, không hề biết phản kháng, chỉ biết khuất phục, bị hành hạ tới chết đi sống lại, cuối cùng rơi vào kết cục bi thảm.

Cuối cùng, nàng không nhịn được nữa, quyết định tự mình viết truyện.

Truyện của nàng chỉ có một chủ đề —

Đó chính là ngược cặn bã!

Nếu nàng không thể thò tay vào truyện b.óp chết mấy tên cặn bã đó, thì nàng sẽ viết mấy tên cặn bã đó chết hết!

Nàng thức đêm viết một truyện ngắn.

Ngủ một giấc dậy, nàng tán thưởng truyện mình viết, càng đọc càng thấy hay, ít nhất hay hơn mấy truyện nữ chính bị cặn bã hành hạ tới chết đi sống lại.

Lý phi không muốn thưởng thức một mình, đặc biệt gọi Diêu tiệp dư đến, bảo Diêu tiệp dư đọc truyện.

Diêu tiệp dư đọc hết truyện, đánh giá rất thú vị.

Đặc biệt là khi nữ chính phản công, tát vào mặt tên cặn bã, cảm giác rất đã!

Diêu tiệp dư khuyến khích “Nếu tỷ tỷ viết truyện mà để không như vậy thì lãng phí quá, hay là tham gia cuộc thi viết truyện đi, biết đâu tỷ tỷ có thể giành hạng nhất.”

Trong lòng Lý phi dao động.

Nàng không quan tâm số tiền thưởng, mà nàng muốn truyện của mình được nhiều người công nhận.

Dù sao cũng rảnh, chi bằng tìm chút việc làm.

Vì vậy, Lý phi lại đến cung Vân Tụ, gửi truyện mình viết cho Quý phi.

Tiêu Hề Hề ngạc nhiên khi biết Lý phi muốn tham gia cuộc thi.

“Cô còn biết viết truyện?”

Lý phi rất tự tin “Thần thiếp đọc nhiều truyện như vậy, cũng không phải đọc cho có, ít nhiều cũng học được một chút.”

Tiêu Hề Hề cảm thán “Bổn cung cũng đọc rất nhiều truyện, nhưng lại không chịu khó như cô, còn viết truyện được, cô giỏi thật.”

Lý phi càng tự hào hơn.

Nàng thích cảm giác được công nhận và khen ngợi này.

Tiêu Hề Hề lập tức đọc truyện nàng viết, không ngừng gật đầu.

“Hay lắm hay lắm, viết rất tốt, cô cứ để truyện ở đây, khi nào có kết quả cuộc thi, bổn cung sẽ báo cô biết.”

Lý phi mừng rỡ “Vậy thì phiền Quý phi nương nương rồi.”

Đêm nay lúc Lạc Thanh Hàn về cung Vân Tụ, thấy Tiêu Hề Hề đang nhập tâm đọc truyện.

Hắn im lặng bước tới, ngồi xuống cạnh Tiêu Hề Hề.


Bảo Cầm cung kính dâng trà.

Tiêu Hề Hề vừa nhét bánh vào miệng vừa chăm chú đọc truyện, không ngẩng đầu nhìn Lạc Thanh Hàn.

Lạc Thanh Hàn không thích cảm giác bị nàng phớt lờ.

Hắn giơ tay gõ gõ bàn.

Tiêu Hề Hề nghe tiếng động, cuối cùng cũng rời mắt khỏi cuốn truyện.

Nàng ngẩng đầu thấy Hoàng đế bệ hạ đang ngồi cạnh mình.

Lạc Thanh Hàn “Xem gì đấy? Xem nhập tâm đến mức ta đến cũng không biết.”

Tiêu Hề Hề nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, nét mặt u sầu.

Nàng đang đọc một câu chuyện vô cùng máu chó.

Nội dung chủ yếu là một vương gia ngang tàng dùng bạo lực cướp đoạt dân nữ, dân nữ kiên cường bất khuất, nhưng cuối cùng nàng bị hoàn cảnh ép buộc phải làm thiếp cho vương gia, sau đó nàng mang thai ba lần, sảy thai hết ba lần, hai người yêu hận đan xen, thần kỳ là cuối cùng vẫn kết thúc có hậu.

Tiêu Hề Hề đang đọc đến nữ chính sảy thai lần thứ ba, lần này là bị vương gia ngang tàng đánh sảy.

Tiêu Hề Hề không khỏi sờ bụng mình, cảm thấy buồn bực.

“Nếu ta mang thai, chàng có đánh ta không?”

Lạc Thanh Hàn:???

Ánh mắt hắn vô tình nhìn bụng Tiêu Hề Hề.

Nếu nhìn kỹ, hình như có hơi phồng lên.

Bảo Cầm đứng bên cạnh thoạt đầu ngạc nhiên, sau đó vui mừng khôn xiết.

Quý phi nương nương cuối cùng cũng có thai rồi?!

Từ lúc Quý phi vào cung, hầu như đêm nào Hoàng đế cũng ngủ với Quý phi, theo lý mà nói, Quý phi độc sủng thì lẽ ra phải sớm có thai rồi, nhưng lạ là bụng Quý phi đến nay vẫn không có tin gì.

Rất nhiều người trong cung đang bàn tán, nói Quý phi có lẽ không sinh được.


Bảo Cầm cũng hơi lo lắng, sợ Quý phi vô sinh.

Nào ngờ tin vui lại đến nhanh thế!

Nàng chưa kịp vui mừng bao lâu thì nghe Hoàng đế chậm rãi hỏi.

“Con của ai?”

Bảo Cầm sợ tái mặt, suýt thì ngất đi.

Lời này của Hoàng đế là có ý gì?

Lẽ nào ngài ấy nghi ngờ Quý phi không giữ phụ đạo?!

Lúc nàng chuẩn bị quỳ xuống biện giải thay Quý phi thì thấy Quý phi ợ một tiếng lớn.

“Ợ! Không có con, ta chỉ là no quá thôi.”

Bảo Cầm “……”

Nàng không kiềm được tỏ ra nghi ngờ cuộc sống.

Rốt cuộc vừa nãy nàng ngạc nhiên chuyện gì? Rồi lại hoảng sợ chuyện gì?

Dường như mọi cảm xúc đều vứt cho chó ăn.

Lạc Thanh Hàn dường như không ngạc nhiên với câu trả lời này.

Sắc mặt hắn không đổi nói “Nàng yên tâm, nếu nàng có con thật, ta chắc chắn không nỡ động vào một ngón tay của nàng.”

Tiêu Hề Hề nhớ lại cốt truyện, hỏi tiếp “Nếu ta mang bóng chạy thì sao?”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi