QUÝ PHI LÚC NÀO CŨNG MUỐN ĐƯỢC LƯỜI BIẾNG

Hai gã đàn ông cường tráng đánh xong, hung hãn cảnh cáo.

“Còn mắng thêm một câu, ông đây cắt lưỡi của ngươi!”

Lạc Dạ Thần thảm hại nằm trên đất, trên quần áo có mấy vết giày, trông hơi nhếch nhác.

Hai gã đàn ông cường tráng quay đầu nhìn Tiêu Hề Hề.

Lúc này Tiêu Hề Hề mới chú ý hai gã đàn ông cường tráng này đều đeo mặt nạ, là loại mặt nạ nhiều màu sắc thường được bán trên phố, trên đó có nhiều hoa văn khác nhau được vẽ bằng sơn dầu.

Tiêu Hề Hề vẫn im lặng bất động.

Thấy nàng khá thành thật, hai gã đàn ông cường tráng không làm gì nàng, chỉ nói “Nếu các ngươi đã rơi vào tay bọn ta thì đừng nghĩ đến chuyện chạy thoát, ngoan ngoãn ở lại đây, đợi bọn ta lấy được tiền, đương nhiên sẽ thả các ngươi.”

Tiêu Hề Hề “Các ngươi bắt cóc chúng ta vì tiền?”

Một gã đàn ông cường tráng cười lạnh “Đương nhiên không chỉ vì tiền!”

Tiêu Hề Hề “Ngoài tiền ra, các ngươi còn muốn gì nữa?”

“Đây không phải chuyện ngươi nên biết, đừng làm chuyện dư thừa, bằng không đừng trách bọn ta không khách khí!”

Bỏ lại những lời hung hãn, hai gã đàn ông cường tráng bước ra ngoài.

Cửa kho lần nữa đóng lại.

Tiêu Hề Hề nhìn Lạc Dạ Thần nằm trên đất, hỏi.

“Ngài ổn không?”

Lạc Dạ Thần đau đớn nghiến răng “Không ổn! Bổn vương không hề ổn!”

Cả đời y chưa từng phải chịu nhục nhã như vậy!

Tiêu Hề Hề “Ngài nghe thấy không? Bọn chúng vừa nãy nói bắt cóc chúng ta vì tiền.”


Lạc Dạ Thần tức giận nói “Dù bổn vương ném tiền xuống nước, cũng sẽ không đưa bọn chúng một xu!”

Tiêu Hề Hề “Ngài nhỏ tiếng chút đi, lỡ có người nghe thấy thì sao? Ngài muốn bị đánh tiếp à?”

Lạc Dạ Thần hậm hực ngậm miệng.

Tiêu Hề Hề hỏi “Ngài thấy tiền quan trọng? Hay mạng quan trọng?”

Lạc Dạ Thần hiểu ý nàng, bực bội nói “Vấn đề không nằm ở quan trọng hay không quan trọng, chuyện này liên quan đến thể diện của Anh vương ta, nếu người khác biết ta đưa tiền cho bọn bắt cóc, chẳng phải sẽ cười rớt hàm sao?”

Tiêu Hề Hề cảm thấy mạch não của y rất kỳ lạ.

“Lẽ nào ngài cảm thấy thể diện quan trọng hơn mạng và tiền sao?”

Lạc Dạ Thần không chút do dự thừa nhận “Đương nhiên!”

Tiêu Hề Hề “……”

Được rồi, người này đúng là sĩ diện hão!

Yên tĩnh được một lúc.

Lạc Dạ Thần nhịn không được lại mở miệng nói “Nếu bọn chúng nhận được tiền, sẽ thả chúng ta đi thật sao?”

Tiêu Hề Hề nói đùa “Không phải ngài nói thể diện quan trọng hơn tiền và mạng sao?”

Lạc Dạ Thần thẹn quá hóa giận “Ta chỉ hỏi thôi, cô thích nói thì nói!”

Tiêu Hề Hề “Bọn chúng chắc sẽ không giết chúng ta.”

Lạc Dạ Thần “Sao lại nói vậy?”

Tiêu Hề Hề chậm rãi giải thích.

“Lúc bọn chúng bước vào, trên mặt đeo mặt nạ, chứng tỏ không muốn chúng ta thấy mặt bọn chúng. Bọn chúng làm vậy chỉ nhằm một mục đích là không muốn chúng ta biết mặt để sau này bọn chúng dễ trốn thoát, nếu bọn chúng quyết tâm giết chúng ta thì cần gì làm vậy?”

Lạc Dạ Thần nghe xong, gật đầu liên tục “Cô nói có lý.”

Tiêu Hề Hề lập tức đổi chủ đề.

“Nhưng cũng có thể bọn bắt cóc này quá cẩn thận, sợ xảy ra chuyện nên đeo mặt nạ, lấy được tiền rồi vẫn sẽ giết chúng ta, tránh phiền phức về sau.”

Lạc Dạ Thần “……”

Trái tim vừa đặt xuống trong phút chốc lại treo lên.

Cảm xúc lúc lên lúc xuống, cảm giác như tim sắp thòng.

Y oán giận nói “Cô nói nhiều như vậy, có khác gì không nói?”

Tiêu Hề Hề lặng lẽ thở dài “Làm chuyện gì cũng phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, để khi thật sự đối mặt với tình thế tuyệt vọng, chúng ta sẽ không cảm thấy quá khó chịu.”

Lạc Dạ Thần “Vậy kế hoạch của cô là gì?”

Tiêu Hề Hề “Tạm thời thì không có, đi một bước tính một bước thôi.”

Lạc Dạ Thần suýt thì chửi ầm lên.

Y nghiến răng nói “Cô không thể đáng tin hơn chút sao?”


Tiêu Hề Hề “Ta chỉ là một phi tần bình thường ở hậu cung, ngài đừng quá hy vọng vào ta.”

Lạc Dạ Thần “Cô không phải là công chúa nước Nam Nguyệt sao? Nghe nói người Nam Nguyệt giỏi dùng cổ, cô có thể dùng cổ mà!”

Tiêu Hề Hề “Cổ trùng đáng sợ lắm, một phi tần yếu đuối như ta sao có thể dùng thứ đáng sợ như thế? Lỡ Hoàng thượng biết chuyện này, trong lòng nảy sinh chán ghét với ta thì làm sao? Nếu ta thất sủng, ngày tháng sau này phải sống thế nào? Ngài có từng nghĩ đến chưa?”

Lạc Dạ Thần “……”

Bỏ đi, y không nên trông cậy vào nữ nhân này.

Tốt nhất là y nên tự mình nghĩ cách!

Nhà kho lại rơi vào im lặng.

Không biết trôi qua bao lâu.

Cửa kho lại bị đẩy ra.

Lần này, một người phụ nữ mặc váy vàng đậm bước vào.

Bà đeo mặt nạ trên mặt, búi tóc cài hai trâm bạc, trên tay là một hộp thức ăn.

Sau khi đi vào, đầu tiên bà nhìn Lạc Dạ Thần nằm trên đất, khẽ cười.

Lạc Dạ Thần tức giận nói “Ngươi cười gì?”

Người phụ nữ “Ta thấy bộ dạng của ngươi rất buồn cười, không ngờ Anh vương điện hạ tôn quý cũng có ngày hôm nay.”

Lạc Dạ Thần muốn mắng người, nhưng lại sợ bị đánh nên chỉ đành nghiến răng chịu đựng.

Người phụ nữ mở hộp thức ăn, lấy ra hai bát mì.

“Đồ ăn ở đây hơi đơn giản, hai vị ăn chút đi.”

Tiêu Hề Hề đáng thương nói “Tỷ tỷ, tỷ nhìn tay chân muội đều bị trói, muốn ăn cũng không ăn được, hay là tỷ cởi dây trói trên tay muội ra, đợi muội ăn xong rồi thì tỷ trói lại, muội đảm bảo sẽ không làm loạn.”

Người phụ nữ nghe vậy, lại cười khẽ một tiếng.

“Đầu óc ngươi cũng nhanh nhạy đấy, được, ta sẽ cởi trói cho ngươi.”

Nói xong nàng hét vọng ra ngoài.


“Lão Ngũ, vào giúp một chút.”

Một gã đàn ông cường tráng đeo mặt nạ bước vào.

Gã làm theo chỉ thị của người phụ nữ, cởi dây trói trên tay cho Tiêu Hề Hề.

Người phụ nữ rút con dao găm từ trong tay áo, kề lưỡi dao vào cổ Lạc Dạ Thần.

Người phụ nữ nói “Quý phi nương nương cứ ăn từ từ, đừng vội, cũng đừng làm loạn, nếu không Anh vương điện hạ sẽ mất mạng.”

Lạc Dạ Thần tức thì xù lông “Sao các ngươi lại dùng ta uy hiếp cô ta? Ta và cô ta không hề quen biết!”

Tiêu Hề Hề xoa xoa cổ tay đau nhức, gật đầu đồng ý.

“Phải đó, ta không quen y, dù các ngươi có giết y cũng không ảnh hưởng đến ta.”

Lạc Dạ Thần càng giận hơn “Cô có còn tính người không? Tốt xấu gì ta cũng là đại ca ruột của nam nhân nhà cô đấy!”

Nét mặt Tiêu Hề Hề vô tội “Không phải vừa nãy ngài nói không quen ta sao?”

Lạc Dạ Thần không nói nên lời, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng.

Nữ nhân này thật đáng ghét!

Gã đàn ông cường tráng tên là lão Ngũ không dễ tính như người phụ nữ, sốt ruột thúc giục.

“Đừng nói nhảm nữa, ăn nhanh đi, đừng lãng phí thời gian của bọn ta!”

Tiêu Hề Hề một tay cầm bát, một tay cầm đũa.

Nàng dùng đũa gắp một miếng mì, đang định cho vào miệng thì đột nhiên hỏi.

“Các ngươi có bỏ độc vào trong đây không?”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi