QUÝ PHI LÚC NÀO CŨNG MUỐN ĐƯỢC LƯỜI BIẾNG

Ngọc Lân vệ lập tức mở miệng từng tên bắt cóc, quả nhiên phát hiện trong miệng bọn chúng có giấu túi độc.

Giấu túi độc trong miệng không phải chuyện đơn giản, trước tiên phải khoét một chiếc răng rồi nhét túi độc vào đó.

Người bình thường sẽ không làm chuyện này.

Người có thể làm đến bước này, ngoài tử sĩ, chỉ có sát thủ chuyên nghiệp.

Tiêu Hề Hề nhìn Diệp tiên sinh sắc mặt tái mét, bình tĩnh hỏi.

“Bọn chúng gọi ngươi là đại đương gia, tử sĩ bình thường sẽ không gọi thủ lĩnh của mình như vậy, ta đoán các ngươi là sát thủ chuyên nghiệp nhỉ. Trên giang hồ, tổ chức có thể huấn luyện ra nhiều sát thủ như vậy, ta chỉ biết có một, chính là Huyết Vũ Lâu.”

Lạc Dạ Thần vừa nghe thấy ba chữ Huyết Vũ Lâu thì nhảy dựng lên.

“Lần trước ám sát bổn vương ở cái am ni cô rách nát kia chính là sát thủ của Huyết Vũ Lâu, thù cũ còn chưa tính xong, các ngươi còn dám ra tay với bổn vương? Các ngươi có phải ăn gan cọp rồi không?!”

Diệp tiên sinh vẫn im lặng.

Thật ra dù muốn nói cũng không thể phát ra tiếng.

Tiêu Hề Hề nhìn xung quanh, thấy xung quanh không có bóng người, là một nơi tốt để ẩn náu.

Nàng chỉ vào cửa sau bên cạnh ra lệnh.

“Giam bọn bắt cóc này vào nhà kho, đừng để chúng chết, cũng đừng để ai biết chúng đang ở đây.”

Thượng Khuê chắp tay đáp “Vâng!”

Ngọc Lân vệ kéo từng tên bắt cóc vào nhà kho.


Lạc Dạ Thần khó hiểu “Sao cô không giao bọn chúng cho quan phủ xử lý?”

Tiêu Hề Hề “Mối quan hệ trong quan phủ phức tạp, nếu chúng ta giao bọn bắt cóc này cho quan phủ, có lẽ chưa qua một ngày bọn chúng đã chết lặng lẽ trong ngục.”

Lạc Dạ Thần kinh ngạc “Ý cô là trong quan phủ có đồng bọn của chúng?”

Tiêu Hề Hề “Không hẳn là đồng bọn.”

……

Tin tức Anh vương và Quý phi bình an nhanh chóng đến tai Hoàng đế.

Hòn đá lớn treo trong lòng Lạc Thanh Hàn cuối cùng cũng rơi xuống đất.

Chỉ cần Tiêu Hề Hề an toàn thì mọi chuyện đều dễ.

Triệu Hiền quỳ một gối, cung kính nói.

“Quý phi nương nương nói còn vài chuyện phải làm, có thể quay về hơi muộn, mong bệ hạ đừng lo lắng.”

Lạc Thanh Hàn hơi cau mày “Nàng ở đâu?”

Nếu đã thoát khỏi nguy hiểm, sao nàng không về cung? Nàng còn muốn ở ngoài đến lúc nào?

Triệu Hiền “Nương nương ở một tiểu viện nằm phía tây thành, Thượng Khuê và Ngọc Lân vệ đang bảo vệ nương nương, về mặt an toàn chắc chắn không có vấn đề gì.”

Lạc Thanh Hàn kiên nhẫn hỏi “Nàng còn nói gì nữa không?”

Triệu Hiền “Nương nương nói muốn mời Phương thái y giúp chút chuyện, khẩn xin bệ hạ cho phép.”

Lạc Thanh Hàn hơi không vui, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

Buổi tối, Thái hoàng thái hậu mời Hoàng đế đến cung Trường Lạc dùng bữa tối.

Nói là dùng bữa tối, nhưng thật ra Thái hoàng thái hậu muốn nhân cơ hội này giới thiệu Lục Tâm Dao cho Hoàng đế.

Chỉ nói về tướng mạo thì Lục Tâm Dao không có chỗ để chê, nàng có khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, đôi mắt ngấn nước, làn da trắng nõn mịn màng như búp bê sứ xinh đẹp, sau khi trang điểm lại càng xinh đẹp hơn.

Nhưng nàng từ nhỏ được nuôi trong khuê phòng, hầu như không bước ra khỏi cửa, rất ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài.

Nàng rõ ràng là đích tiểu thư của phủ Quốc công, nhưng gan còn bé hơn những khuê nữ nhà bình thường.

Tính cách của nàng nói dễ nghe thì là ngây thơ đơn thuần, nói khó nghe thì là nhát gan.

Lần tuyển tú trước đó, phủ Quốc công chuẩn bị hai cô cháu gái đang ở tuổi đợi gả, nhưng tới thời khắc mấu chốt, Lục Tâm Dao bị giữ lại trong phủ Quốc công, không được đưa vào cung tham gia tuyển tú, nguyên nhân chủ yếu là do Lục Tâm Dao quá nhát gan.

Trong khi đó, một cô nương khác của Lục gia lại táo bạo hơn rất nhiều nên được đưa vào cung, trở thành Lục tiệp dư.

Tuy nhiên, thành bại đều cùng một lý do, nàng quá táo bạo liều lĩnh không có đầu óc, chẳng mấy chốc đưa mình vào chỗ chết.


Lục Tâm Dao biết mục đích lần này vào cung là gì, nàng vô cùng căng thẳng, nhất là khi Hoàng đế nhìn nàng, nàng sợ hãi run rẩy cả người, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như tờ giấy.

Sau khi Thái hoàng thái hậu giới thiệu thân phận của nàng, bảo nàng rót một tách trà cho Hoàng đế.

Lục Tâm Dao đi cùng tay cùng chân, giơ đôi tay run rẩy cầm ấm trà rót trà cho Hoàng đế.

Vì tay nàng quá run nên nước trà tràn ra khỏi tách.

Nàng vội lấy khăn tay, định lau nước trà đổ, nhưng động tác quá gấp, ống tay áo rộng làm đổ tách trà, nước trà đổ lên người Hoàng đế.

Lục Tâm Dao sợ tái mặt, ấm trà trong tay rơi xuống đất vỡ thành từng mảnh, nước trà chảy khắp sàn.

Gấu váy của nàng cũng ướt nước trà, nàng sợ hãi vội lùi lại, chân nàng vô tình giẫm phải mặt đất ướt, trượt chân nghiêng người về phía trước, lao thẳng về phía Hoàng đế!

Cảnh tượng này khiến tất cả những người có mặt chấn động.

Cả Thái hoàng thái hậu từng chứng kiến nhiều cảnh tượng cũng phải mở to mắt.

Bà chỉ muốn Lục Tâm Dao gặp Hoàng đế, làm quen với nhau, không ngờ Lục Tâm Dao vừa gặp mặt đã bổ vào người Hoàng đế.

Lao vào lòng Hoàng đế trước mặt nhiều người như vậy, Lục Tâm Dao còn cần thanh danh không?!

Ngay lúc Lục Tâm Dao sắp lao vào vòng tay của Lạc Thanh Hàn, Lạc Thanh Hàn phất tay, cơn gió mạnh từ tay áo đã đẩy Lục Tâm Dao về phía sau.

Lục Tâm Dao loạng choạng hoảng sợ ngã xuống đất.

Sàn nhà lát đá cẩm thạch trắng vừa trơn vừa cứng, ngã xuống rất đau.

Lục Tâm Dao vốn đang căng thẳng sợ hãi, vừa ngã xuống thì dây thần kinh cuối cùng trong đầu cũng đứt.

Nàng òa lên một tiếng bật khóc!

Khổng nữ sử vội vàng bước tới đỡ Lục Tâm Dao dậy, vừa nhẹ nhàng an ủi nàng đừng khóc, vừa giúp nàng sang phòng bên thay y phục.

Sau khi mọi người rời đi, căn phòng im lặng trở lại.


Lạc Thanh Hàn cười như có như không nhìn Thái hoàng thái hậu.

Thái hoàng thái hậu thấy mất mặt.

Bà biết Lục Tâm Dao nhát gan, nhưng không ngờ lại nhát gan đến vậy.

Chuyện này có gì đâu lại khóc lóc ầm ĩ, còn khóc trước nhiều người.

Đúng là làm mất mặt Lục gia!

Thái hoàng thái hậu đành miễn cưỡng hòa giải.

“Tâm Dao còn nhỏ, đây là lần đầu tiên con bé gặp trực tiếp Hoàng đế, khó tránh có chút lo lắng, ai gia sẽ từ từ dạy bảo con bé.”

Lạc Thanh Hàn “Hoàng tổ mẫu thật sự cho rằng nàng ta có thể làm Hoàng hậu?”

Vừa chứng kiến Lục Tâm Dao khóc trước mặt nhiều, Thái hoàng thái hậu thật sự không thể nói được câu “con bé có thể làm Hoàng hậu.”

Nhưng đối mặt với thái độ như đang xem trò đùa của Hoàng đế, Thái hoàng thái hậu lại không cam lòng nhận thua.

Bà mím môi dưới “Dù Tâm Dao không tốt đến đâu, ít nhất vẫn thích hợp làm Hoàng hậu hơn công chúa Nam Phượng.”

Ánh mắt Lạc Thanh Hàn tối sầm.

Thái hoàng thái hậu thấy hắn như vậy, liền biết bà đoán đúng ý nghĩ của hắn.

Hoàng đế quả nhiên muốn công chúa Nam Phượng làm Hoàng hậu.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi