QUÝ PHI TRỌNG SINH THÀNH CUNG NỮ

 

Lâm Phán chưa từng thấy Thẩm Khinh Trĩ như thế này bao giờ. Trong ấn tượng của nàng ta, Thẩm Khinh Trĩ dường như vẫn là một tiểu cung nữ nhỏ nhắn xinh xắn luôn nở nụ cười trên môi năm nào.

Vậy mà chỉ vì biết đọc vài chữ, vì có nhan sắc hơn người mà nàng đã từ một cung nữ bình thường trở thành cung nữ thị tẩm, rồi từ cung nữ thị tẩm trở thành Thái Tử phụng nghi, giờ đây đã là Chiêu Nghi cao cao tại thượng.

Còn nàng ta, cùng vào cung năm đó, giờ vẫn chỉ là một đại cung nữ.

Nàng ta không cam lòng, mỗi phút mỗi giây đều không cam lòng.

Cuối cùng, một cơ hội đã xuất hiện trước mắt nàng ta.

Lâm Phán không thể bỏ lỡ, cũng sẽ không bỏ lỡ. Sự bất cam và ghen tị gặm nhấm trái tim nàng ta ngày đêm, khiến trái tim nàng ta đã sớm vặn vẹo, không còn nguyên vẹn như xưa.

Lâm Phán hít sâu một hơi, cúi đầu nói: "Hồi Chiêu Nghi, nô tỳ đi theo cung nữ Nghênh Hồng của Cảnh Ngọc cung, một đường đến phòng gác ngoài Cảnh Ngọc cung, tận mắt nhìn thấy Nghênh Hồng hoảng hốt giấu hình nhân giấy này đi."

"Vốn dĩ cung nữ tên Nghênh Hồng này là người thay mặt Chiêu Nghi làm loại chuyện này, hình nhân yểm bùa cũng là do nàng ta làm ra. Nô tỳ nhìn thấy rất sợ hãi, không dám lên tiếng, chỉ quay về Thượng Cung Cục bẩm báo với Ngô cô cô."

"Cô cô cũng không thể tùy tiện kết luận, vu oan cho phi tần là tội lớn, nô tỳ không gánh vác nổi."

Lời của Lâm Phán lại lái sang Ngô cô cô, nàng ta cúi đầu tiếp tục nói: "Lúc đó nô tỳ cũng khuyên cô cô, chuyện này cứ bỏ qua đi, nô tỳ thân phận thấp kém, nếu đắc tội với người không nên đắc tội thì nửa đời sau biết sống sao đây, nhưng cô cô không đồng ý."

"Cô cô cũng từng được Thái Hậu nương nương dạy bảo, được Đức thái phi nương nương răn dạy, bà ấy cảm niệm sự nhân từ của các nương nương, không dám lừa trên gạt dưới trái với lương tâm, che giấu vụ án lớn như vậy, cuối cùng sau khi do dự, hôm nay đã lệnh cho nô tỳ đi lấy trộm hình nhân giấy này."

Lâm Phán giơ cái khay lên cao, dùng hình nhân giấy bên trong thu hút ánh nhìn của mọi người.

"Cô cô sáng suốt chính nghĩa, nô tỳ nhiều năm chịu sự dạy bảo của cô cô nên cũng không thể chỉ lo cho bản thân, quyết định cùng cô cô vạch trần loại chuyện xấu xa này, trả lại sự trong sạch cho hoàng cung."

Thật là một cái miệng lợi hại. Nàng ta dùng lời lẽ đảo ngược trắng đen, cuối cùng lại hợp lý hóa tất cả, biến mình và Ngô cô cô thành chính nghĩa, còn Thẩm Khinh Trĩ thì thành kẻ xấu xa tâm địa độc ác, gây sóng gió trong cung.

Thẩm Khinh Trĩ cũng không ngắt lời Lâm Phán, đợi nàng ta nói xong mới hơi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tưởng Liên Thanh từ xa.

Ánh mắt nàng rất bình tĩnh, không có oán trách, không có nghi ngờ, thậm chí cũng không có căng thẳng hay sợ hãi, nàng cứ như dòng suối chảy lặng lẽ không một gợn sóng.

Tưởng Liên Thanh bỗng cảm thấy hơi căng thẳng, nhưng nhân chứng vật chứng đã rõ ràng như vậy, nàng ta không hiểu mình đang căng thẳng cái gì.

Một phi tần xuất thân cung nữ, chẳng lẽ còn có thể lật ngược tình thế?

Nghĩ vậy, ánh mắt Tưởng Liên Thanh trở nên sắc bén, nghiêm nghị nhìn Thẩm Khinh Trĩ: "Thẩm chiêu nghi, nhân chứng vật chứng đều có đủ, ngươi còn gì để biện bạch?"

Thẩm Khinh Trĩ đã đợi câu nói này của nàng ta từ lâu.

"Nhân chứng vật chứng?" Thẩm Khinh Trĩ nhếch môi cười, "Hòa Tần nương nương, cái gọi là nhân chứng kia tên là Lâm Phán, nàng ta cùng vào cung với tần thiếp năm Hoằng Trị thứ hai mươi, ban đầu đều làm việc ở Trữ Tú cung của Hồng Cần cô cô."

Giọng nói của Thẩm Khinh Trĩ trong trẻo, không một chút run rẩy, không một chút hoảng sợ. "Sau đó ta may mắn được vào Khôn Hòa cung hầu hạ Thái Hậu nương nương, còn Lâm Phán... ta nhớ là đã đến Thượng Cung Cục, quả nhiên là có năng lực, giờ đã là đại cung nữ rồi."

Lời này thoạt nghe không có gì, nhưng nếu suy nghĩ kỹ, lại có chút mỉa mai.

Tay Lâm Phán đang bưng khay hơi run lên, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, chỉ cúi đầu không nói gì.

"Ngô cô cô, tất cả những gì ngươi biết đều là do Lâm Phán nói, có đúng vậy không? Ngươi có tự mình kiểm tra kỹ càng không? Có tận mắt đến phòng gác xem qua không? Có hỏi cung nữ Nghênh Hồng trong cung của ta không? Có xem kỹ... hình nhân giấy này rốt cuộc là hình dáng gì không?"

Từng lời nói của Thẩm Khinh Trĩ đều in sâu vào trong lòng Ngô cô cô.

Sắc mặt Ngô cô cô hơi trầm xuống, nhưng bà ta còn lão luyện hơn Lâm Phán, lúc này lại không hề thay đổi sắc mặt: "Hồi Chiêu Nghi, nô tỳ sợ đánh rắn động cỏ nên những việc này nô tỳ đều chưa điều tra thêm. Nhưng Lâm Phán là người đã theo nô tỳ nhiều năm, vào cung đã lâu, luôn trung thành tận tâm, nô tỳ không cho rằng nàng ta dám lừa trên gạt dưới trong chuyện lớn như vậy. Nếu bị người khác phát hiện ra sự thật, chẳng lẽ nàng ta không cần mạng nữa sao?"

Thẩm Khinh Trĩ cong mắt: "Đúng vậy Ngô cô cô, chẳng lẽ ta không cần mạng nữa sao?"

Ngô cô cô nghe vậy liền sững người.

Thẩm Khinh Trĩ v.uốt ve móng tay được sơn màu đỏ của mình, sửa lại đôi khuyên tai bên tai, trong mắt và lông mày đều là ý cười.

"Ta xuất thân cung nữ, chuyện này trên dưới triều dã đều biết, nhưng ta đã từ cung nữ trở thành Chiêu Nghi như ngày hôm nay. Đều là cung nữ vào cung cùng một năm, người tài giỏi như Lâm Phán cũng chỉ là một đại cung nữ. Ta đã thay đổi số mệnh trở thành quý nhân, giờ đây ta được sống trong nhung lụa, ngày tháng vui vẻ vô cùng, tại sao ta phải tự tìm đường chết?"

"Thái Hậu nương nương yêu quý ta, Hoàng Thượng sủng ái ta, cho dù sau này ta già sắc tàn, không còn được sủng ái nữa thì với tấm lòng nhân hậu của Hoàng Thượng, cũng sẽ không để ta sống khổ sở."

"Chỉ cần ta luôn xinh đẹp, vui vẻ, ta sẽ có được tất cả những gì ta muốn." Ánh mắt Thẩm Khinh Trĩ rũ xuống, nụ cười trong mắt tan biến, chỉ còn lại một mảnh lạnh lẽo, "Vậy ta hỏi Ngô cô cô, tại sao ta phải mạo hiểm bị tru di cửu tộc để yểm bùa người khác? Trong cung này, người muốn yểm bùa ta còn nhiều hơn đấy."

Ngô cô cô bị nàng hỏi đến mức không nói nên lời.

Không chỉ bà ta sững sờ, mà hầu như tất cả mọi người có mặt đều sững sờ.

Hiện giờ Thẩm Khinh Trĩ đang được sủng ái không ai sánh bằng, lẽ ra phải là cung nữ như Lâm Phán ghen tị với nàng, chứ không phải nàng ghen tị với người khác.

Chương Nhược Tịch tán thưởng nhìn Thẩm Khinh Trĩ, nàng nói rất đúng, nên nàng ấy cũng yên tâm hơn, bưng chén trà lên tiếp tục uống.

Nhìn dáng vẻ của Thẩm Khinh Trĩ, e rằng chuyện hôm nay nàng đã sớm lường trước được, dường như không hề sợ hãi.

Tưởng Liên Thanh ban nãy còn có thể diễn trò, giả vờ bình tĩnh, nhưng lúc này sắc mặt đã không nhịn được mà khó coi. Nàng ta sa sầm mặt, bởi vì lời nói của Thẩm Khinh Trĩ mà cơn giận trong lòng dâng lên như sóng cuộn.

Nàng ta cảm thấy Thẩm Khinh Trĩ không phải đang nói Lâm Phán, mà là đang chỉ thẳng vào mũi nàng ta mà mắng. Nàng ta là đích nữ xuất thân từ thế gia môn phiệt Thanh Khê, từ trước đến nay luôn là phượng hoàng cao cao tại thượng, ngay cả Hoàng Đế Tiêu thị nàng ta cũng không xem vào mắt.

Nhưng nàng ta có thể khinh thường Tiêu Thành Dục trong lòng, có thể mắng tổ tiên hắn chỉ là nông dân chân đất, nhưng lại không thể chịu đựng được việc Tiêu Thành Dục không coi trọng nàng ta.

Lên ngôi đã lâu như vậy, hắn lại chưa từng liếc mắt nhìn nàng ta lấy một lần.

Điều này quả thực là sự sỉ nhục đối với nàng ta.

Giờ phút này, trong lòng Tưởng Liên Thanh như lửa đốt.

"Thẩm chiêu nghi," Tưởng Liên Thanh cuối cùng cũng trút cơn giận trong lòng ra, "Đây là Vọng Nguyệt cung, không phải là nơi để ngươi làm càn."

Thẩm Khinh Trĩ nhướng mày, giọng nói vẫn rất bình tĩnh, không hề bị Tưởng Liên Thanh chọc giận: "Nhưng Hòa Tần nương nương, người đang làm càn ở Vọng Nguyệt cung lúc này không phải là tần thiếp, mà là Ngô cô cô và Lâm Phán không biết đang có ý đồ gì." Thẩm Khinh Trĩ nói với vẻ thành khẩn, "Nương nương, bọn họ cố tình chọn ngày hôm nay gây chuyện ở Vọng Nguyệt cung, nếu thật sự làm ra oan án, sau này bị người ta phát hiện ra sự thật, Thái Hậu và Hoàng Thượng sẽ trách tội ai?"

Từng câu từng chữ của Thẩm Khinh Trĩ đều đánh vào lòng Tưởng Liên Thanh: "Người bị trách tội sẽ chỉ là Vọng Nguyệt cung, sẽ chỉ là nương nương thôi. Tần thiếp hiện giờ đang cố gắng tìm ra sự thật, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì danh dự của nương nương."

Nói đến đây, trên mặt Thẩm Khinh Trĩ hiện lên nụ cười e lệ. "Đa tạ nương nương từ bi, cho phép tần thiếp hỏi rõ ràng."

Tưởng Liên Thanh nắm chặt tay vịn ghế, suýt nữa thì mắng ra tiếng. Vào cung đã lâu, đây là lần đầu tiên bị người ta chế nhạo trước mặt mà không thể cãi lại.

Nếu nàng ta cãi lại, vậy thì chính là muốn bao che cho oan án, không phân biệt đúng sai.

Tưởng Mẫn thấy nàng ta đã đỏ mặt tía tai, vội vàng vỗ vỗ lưng nàng ta, nhỏ giọng an ủi: "Nương nương, nàng ta ăn nói lanh lợi thì đã sao, chứng cứ rõ ràng như vậy, không phải chỉ dựa vào cái miệng là có thể làm nên chuyện được."

Cũng đúng.

Tưởng Liên Thanh hít sâu một hơi, rồi từ từ thở ra, cả người cũng dần bình tĩnh lại. Nàng ta không thể bị chọc giận.

Trong số những người có mặt, Chương Nhược Tịch vẫn luôn chỉ uống trà xem kịch, Phùng Doanh do dự không biết nên mở miệng thế nào, còn Trương Diệu Hâm thì vẫn luôn ho khan, dường như đã bị cảnh tượng này dọa sợ, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.

Những cung nữ khác đều cúi đầu ngồi im ở cuối phòng, càng không dám hé răng.

Mẫn cô cô nói đúng, trong Vọng Nguyệt cung này, nàng ta mới là người nắm quyền sinh sát.

Tưởng Liên Thanh đảo mắt nhìn quanh một lượt, sau khi đã quan sát hết thảy mọi người, cuối cùng dừng lại trên mặt Ngô cô cô: "Ngô cô cô, Lâm Phán, các ngươi có nghe rõ lời Thẩm chiêu nghi nói không?"

Tưởng Liên Thanh dừng một chút, rồi nói tiếp: "Thi triển thuật yểm thắng là trọng tội, bất luận kẻ nào cũng không thể nào thừa nhận, các ngươi còn có bằng chứng nào khác không?"

Ngô cô cô do dự một lát, nhỏ giọng nói: "Nương nương, bằng chứng ở ngay đây, nô tỳ có thể thề với trời đất rằng không hề làm giả, lời của Thẩm chiêu nghi tuy có lý nhưng cũng chỉ là lời nói một phía, rốt cuộc nương nương có hiềm khích với ai, người ngoài sao biết được? Chi bằng kiểm tra bát tự trên hình nhân giấy này, ắt sẽ biết được chân tướng sự việc."

Tưởng Liên Thanh hài lòng gật đầu, ra hiệu cho Tưởng Mẫn, Tưởng Mẫn liền tiến lên xem xét kỹ hình nhân giấy.

Bát tự viết trên hình nhân giấy không dài, không ghi năm, chỉ có tháng ngày.

Tưởng Mẫn do dự lên tiếng: "Tháng... ngày mười chín? Đây là... đây là..."

Sắc mặt Tưởng Liên Thanh cũng thay đổi: "Đây là sinh thần của Đức thái phi nương nương! Thẩm chiêu nghi, ngươi thật to gan!"

Thẩm Khinh Trĩ khựng lại, quả thực không ngờ bọn họ lại tàn nhẫn như vậy, trực tiếp lấy sinh thần của Đức thái phi làm cớ, chỉ để hãm hại một Chiêu Nghi nhỏ bé như nàng.

Thật đúng là quá coi trọng nàng.

Thẩm Khinh Trĩ lại nói: "Vì sao ta phải nguyền rủa Đức thái phi nương nương?"

Lần này, Tưởng Liên Thanh lại vô cùng tỉnh táo, nàng ta trấn định tinh thần, nói ngay: "Ngày quốc tang, Khôn Hòa cung xảy ra vụ mưu hại Thái Hậu nương nương, ban đầu Đức thái phi nương nương không biết tình hình, muốn đưa ngươi xuống Thận Hình Tư tra khảo nên ngươi đem lòng oán hận Đức thái phi, muốn dồn Thái Phi vào chỗ chết."

"Lần này, ngươi còn gì để nói?"

Thẩm Khinh Trĩ khẽ thở dài: "Sự đã đến nước này, xem ra Hòa Tần nương nương nhất định phải buộc tội tần thiếp, chỉ bằng lời khai không có căn cứ của hai cung nhân này?"

Thần sắc Tưởng Liên Thanh kiên định, vẻ lạnh lùng kiêu ngạo bị kìm nén bấy lâu nay lại hiện lên trên mặt nàng ta.

"Đúng thì đã sao?" Tưởng Liên Thanh lạnh lùng nói, "Hiện tại ta có nhân chứng vật chứng, toàn bộ sự việc cũng hợp tình hợp lý. Ngô cô cô, Lâm Phán, nếu bị đưa xuống Thận Hình Tư, bị tra tấn, lời khai của các ngươi có thay đổi không?"

Ngô cô cô quả quyết nói: "Nô tỳ nói đều là sự thật, sao có thể thay đổi."

Lâm Phán do dự một chút, cũng gật đầu theo.

Tưởng Liên Thanh giãn mày, đắc ý nhìn Thẩm Khinh Trĩ: "Bọn họ dám xuống Thận Hình Tư, ngươi dám không? Thẩm chiêu nghi, lời nói suông không bằng chứng cứ, chỉ có Thận Hình Tư mới có thể nghe được lời nói thật, chi bằng cùng xuống Thận Hình Tư, nếu thật sự oan uổng cho ngươi, ta sẽ đích thân xin lỗi ngươi."

Thẩm Khinh Trĩ rũ mắt xuống, trong lòng bỗng nhiên nhẹ nhõm. Tưởng Liên Thanh hoặc là Tưởng gia nhân lúc Thái Hậu và Hoàng Đế không có trong cung, liền vội vàng bày mưu tính kế, chính là vì muốn đưa nàng xuống Thận Hình Tư. Bất luận kết quả cuối cùng như thế nào, một trận tra tấn này, không chỉ có thể hủy hoại tiền đồ của một phi tần được sủng ái, mà còn làm mất mặt Thái Hậu mà nàng đại diện.

Hiện giờ là Đức thái phi cùng các vị Thái Phi khác hiệp trợ chưởng quản hậu cung, tự nhiên phải lấy Đức thái phi làm đầu, vụ án này lại liên quan đến sinh thần của Đức thái phi, còn ai sẽ đến cứu nàng?

Bàn tính của Tưởng gia thật sự là đánh rất hay. Nhưng bọn họ quên mất, trong cung vẫn còn có người.

Trên mặt Tưởng Liên Thanh lại nở nụ cười, nàng ta cao giọng nói: "Người đâu, đưa..."

Nàng ta còn chưa nói hết câu, đã nghe thấy bên ngoài truyền đến một giọng nói già nua: "Khoan đã."

Cùng với giọng nói đó là một bóng người xanh xám vừa xa lạ vừa quen thuộc.

Quen thuộc là, người tới chính là tâm phúc bên cạnh tiên đế, chỉ cần có tiên đế ở đó, thì người này nhất định cũng có mặt. Xa lạ là, ông ấy đã già đến vậy, gần như khiến người ta không thể nhớ nổi dung mạo oai phong lẫm liệt năm xưa.

Người tới chính là đại bạn của tiên đế, thái giám Tư Lễ Giám ngày trước - Trương Bảo Thuận.

Sau khi quốc tang của tiên đế kết thúc, Trương Bảo Thuận liền biến mất khỏi tầm mắt mọi người, một thời đại kết thúc, một thời đại khác bắt đầu, ai ai cũng nhìn những gương mặt mới trong cung, không còn ai nhìn vị đại thái giám này nữa.

Nhiều người cho rằng ông ấy đã đến hoàng lăng, chuẩn bị ở hoàng lăng bầu bạn với tiên đế, kết thúc cuộc đời này, không ngờ ông ấy vẫn còn ở trong cung.

Thẩm Khinh Trĩ cũng có chút kinh ngạc.

Trước khi đến Vọng Nguyệt cung, nàng đã cho người đến Thọ Khang cung trước, đặc biệt thỉnh Thục thái phi đến xem xét việc này, nàng cũng không ngờ Thục thái phi không đích thân đến, mà lại mời Trương Bảo Thuận tới.

Nói thật, Trương Bảo Thuận đến còn hữu dụng hơn Thục thái phi đến.

Hiện giờ trong cung không có nhiều người có thể mời được Trương Bảo Thuận, đừng nhìn ông ấy bây giờ trên người chỉ có chức thái giám Bỉnh Bút, không còn vẻ vang như trước, nhưng hai mươi năm kinh nghiệm trong cung của ông ấy không phải nói đùa.

Thẩm Khinh Trĩ suy nghĩ một chút liền hiểu ra.

Trước khi Thái Hậu rời cung, người được bà ấy để là Thục thái phi. Còn Hoàng Thượng để lại giám sát hậu cung chính là Trương Bảo Thuận.

Hoàng Thượng cùng tiên đế tình cảm phụ tử sâu đậm, đối với Trương Bảo Thuận cũng luôn rất khách khí, cho nên dù tiên đế đã qua đời, cũng không xảy ra chuyện người đi trà nguội vô tình bạc nghĩa, vẫn đối với Trương Bảo Thuận khách khách khí khí.

Trương Bảo Thuận có qua có lại, đương nhiên cũng sẽ giống như đối với tiên đế, kính trọng Hoàng Thượng.

Rất nhiều chuyện trong hậu cung, Trương Bảo Thuận đều rõ như lòng bàn tay, lần này nhận được tin tức của Thục thái phi, lập tức chạy đến Vọng Nguyệt cung.

Sự xuất hiện của ông ấy khiến Tưởng Liên Thanh sững sờ tại chỗ, nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào.

Dù sao nàng ta cũng còn trẻ, gặp chuyện không đủ nhạy bén, lần này lại bị khí thế của Trương Bảo Thuận áp chế, cái gì cũng không nói nên lời.

Ngược lại Tưởng Mẫn nhanh trí, bà ta liếc mắt ra hiệu cho tiểu cung nữ bên cửa, tiểu cung nữ kia nhanh chóng cúi đầu lui ra ngoài.

Lúc này ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Trương Bảo Thuận, Trương Bảo Thuận chậm rãi bước vào chính sảnh, trước tiên hành lễ với các vị phi tần.

Mọi người ở đây dù có được hành lễ, cũng không thể an tâm ngồi yên nhận, đều đứng dậy gật đầu với ông ấy.


Nụ cười trên mặt Tưởng Mẫn sớm đã không còn, nhưng lại biết phải làm như thế nào: "Người đâu, dâng ghế cho Trương công công."

Trương Bảo Thuận đầu đã bạc trắng, giữa mày chỉ còn lại vẻ uể oải, khí thế quanh thân giảm đi rất nhiều, nhưng lại càng thêm trầm ổn, từng trải.

Trương Bảo Thuận nói: "Tạ Hòa Tần nương nương."

Chờ ông ấy ngồi xuống, mới chậm rãi mở miệng: "Hòa Tần nương nương, vừa rồi lão thần tình cờ đang ở Thận Hình Tư, Thận Hình Tư sáng sớm đã nhận được chỉ thị của Vọng Nguyệt cung, chuẩn bị đến đây nghe lệnh hành sự, lão thần tò mò nên cũng đến xem."

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Tưởng Liên Thanh lập tức trắng bệch.

Từ lúc Ngô cô cô vào bẩm báo đến giờ chưa được bao lâu, sao Thận Hình Tư đã nhận được chỉ thị mà đã chạy tới rồi?

Trong số những người có mặt, người thông minh đã sớm đoán được đây là cái bẫy của Tưởng Liên Thanh, nhưng cũng không dám hoàn toàn chắc chắn, dù sao trong toàn bộ quá trình Tưởng Liên Thanh cũng từng do dự.

Nhưng lúc này bị Trương Bảo Thuận vạch trần, những suy đoán trong lòng mọi người được xác thực.

Bị mọi người nhìn chằm chằm, Tưởng Liên Thanh cố gắng duy trì nụ cười gượng gạo trên mặt.

Lần này người ra tay cứu nguy vẫn là Tưởng Mẫn: "Công công nói rất đúng, hôm nay nương nương nhà chúng ta thiết yến mời các vị nương nương tiểu chủ, tự nhiên phải cẩn thận chu đáo, nếu xảy ra chuyện gì, nương nương nhà chúng ta cũng không gánh vác nổi trách nhiệm này."

Nói cách khác, Vọng Nguyệt cung đã sớm gọi Thận Hình Tư đến, không phải để bắt Thẩm Khinh Trĩ mà là để đảm bảo an toàn cho mọi người.

Nhưng lời giải thích này thật sự quá gượng gạo, cũng chỉ vớt vát được chút mặt mũi cho Tưởng Liên Thanh.

Trương Bảo Thuận nhàn nhạt cười: "Mẫn cô cô nói có lý, vẫn là Hòa Tần nương nương lo xa."

Nụ cười dần dần biến mất, Trương Bảo Thuận chuyển giọng: "Nhưng vừa rồi lão thần sao lại nghe thấy, Hòa Tần nương nương muốn đưa Thẩm chiêu nghi xuống Thận Hình Tư? Đây là có chuyện gì?"

Kỳ thật vừa rồi Trương Bảo Thuận ở ngoài cửa cung, đã có tiểu cung nữ kể cho ông ấy nghe tất cả mọi chuyện bên trong, nhưng Trương Bảo Thuận lại giả vờ như không biết, còn muốn người ta kể lại lần nữa.

Ngô cô cô từng trải nhiều, lúc này cũng không sợ, chỉ có Lâm Phán cúi đầu, trong lòng sớm đã muốn rút lui. Ai ngờ được, Trương Bảo Thuận lại đúng lúc đến Vọng Nguyệt cung.

Đúng vậy, ông ấy chỉ là một thái giám, hiện giờ cũng đã già yếu, danh tiếng bị những người bên cạnh tân đế như Niên Cửu Phúc lấn át, nhưng ông ấy đại diện vẫn là tiên đế.

Bề ngoài ông ấy có vẻ nhỏ bé yếu ớt, nhưng không ai dám công khai nghi ngờ ông ấy. Mà bản thân Trương Bảo Thuận cũng rất rõ ràng điều này, cho nên sau khi quốc tang kết thúc liền ăn chay niệm Phật, không xuất hiện trước mặt mọi người.

Lần này ông ấy xuất hiện, đại biểu cho việc dù Thái Hậu và Hoàng Thượng không có mặt, trong cung cũng không thể để người khác muốn làm gì thì làm. Ông ấy nhắm vào ai, hoặc là Thái Hậu và Hoàng Thượng nhắm vào ai, nhìn sắc mặt Tưởng Liên Thanh, mọi người đều hiểu rõ.

Tình thế trong nháy mắt đảo ngược, Tưởng Liên Thanh hoảng hốt, Tưởng Mẫn lại càng thêm bình tĩnh.

Sự việc đã đến nước này, không thành công thì thành nhân, bất kể Trương Bảo Thuận là ai, chung quy ông ta cũng chỉ là một thái giám. Tưởng Mẫn hít sâu một hơi, cụp mắt nhìn Ngô cô cô: "Ngô cô cô, ngươi kể lại cho công công nghe, phải kể từng chữ từng câu không được sai sót."

Ngô cô cô dập đầu với Tưởng Liên Thanh, hơi nghiêng người bắt đầu kể lại.

Trương Bảo Thuận nghe rất chăm chú, chờ bà ta kể hết mọi chuyện mới mỉm cười nói: "Lão thần đã hiểu."

Trương Bảo Thuận ngẩng đầu nhìn Tưởng Liên Thanh: "Hòa Tần nương nương, tuy lão thần không làm việc ở Thận Hình Tư, nhưng cũng quản lý Thận Hình Tư nhiều năm, vẫn biết cách thẩm vấn cung nhân, hiện giờ lại liên lụy đến Thẩm chiêu nghi nương nương, hơn nữa lời khai của cô cô và cung nữ này mơ hồ không rõ ràng, lão thần cho rằng nên thẩm tra lại thì hơn."

"Được không?"

Tuy là câu hỏi, nhưng ngữ khí kiên định không cho phép nghi ngờ.

Tưởng Liên Thanh liếc nhìn Ngô cô cô đang quỳ phía dưới, suy nghĩ một chút, chỉ đành nhả ra: "Được, ta nghe theo đại bạn."

Trương Bảo Thuận nhàn nhạt cười. Ông ấy cúi đầu nhìn Ngô cô cô và Lâm Phán đang quỳ dưới đất, lúc này mới hỏi: "Ngô cô cô, Lâm Phán, các ngươi có biết vu cáo phi tần là sẽ liên lụy đến người nhà không?"

Ngô cô cô đáp: "Công công, ta biết."

Lâm Phán cũng vội vàng nói: "Công công, nô tỳ biết."

Trương Bảo Thuận mỉm cười gật đầu: "Tốt, biết là tốt, sau này xuống suối vàng gặp người thân bị mình hại chết, các ngươi cũng phải nói là mình biết. Dù sao, bọn họ đều là bị các ngươi hại chết."

Lời này nói ra có chút đáng sợ. Các phi tần có mặt đều trầm mặc không nói, yên lặng nghe Trương Bảo Thuận thẩm vấn.

Trên mặt Trương Bảo Thuận là nụ cười hiền từ, nhưng lời nói ra lại lạnh lùng như băng: "Lâm Phán, ngươi nói ngươi đi theo Nghênh Hồng của Cảnh Ngọc cung đến gian phòng nhỏ phía sau Cảnh Ngọc cung, phát hiện hình nhân giấy từ gian phòng đó, đúng không?"

Lâm Phán đáp đúng, Trương Bảo Thuận nói tiếp: "Lúc đầu ngươi nói là phát hiện hình nhân giấy bên trong Cảnh Ngọc cung, nhưng gian phòng nhỏ lại ở ngoài Cảnh Ngọc cung, ngoài người của Cảnh Ngọc cung ra, cung nhân khác của Tây lục cung cũng có thể ra vào, đến đây lấy nước lấy củi, cung nhân tạp dịch cũng sẽ nghỉ chân ở đây."

"Bản thân ngươi không thể vào Cảnh Ngọc cung, chỉ có thể nói là phát hiện hình nhân giấy ở gian phòng nhỏ, nhưng gian phòng nhỏ không phải chỉ thuộc về Cảnh Ngọc cung, vì sao ngươi lại chắc chắn là người của Cảnh Ngọc cung làm hình nhân giấy?"

"Ngươi tận mắt nhìn thấy Nghênh Hồng làm hình nhân giấy, hay là thấy nàng ta cầm? Hay là các ngươi đã sớm thẩm vấn Nghênh Hồng?"

"Nàng ta bị thẩm vấn bán đứng Thẩm chiêu nghi, vì sao còn dám tiếp tục làm việc ở Cảnh Ngọc cung như không có chuyện gì xảy ra? Nếu thật sự có gan lớn như vậy, vì sao lại bị các ngươi dọa một cái liền khai ra mọi chuyện?"

Đừng nhìn Trương Bảo Thuận đã lớn tuổi, hiện giờ lại có vẻ già yếu nhưng đầu óc vô cùng minh mẫn, hỏi đến mức Lâm Phán và Ngô cô cô ngây người ra.

Mọi người có mặt cũng đều im lặng, Tưởng Liên Thanh nắm chặt tay, dùng khóe mắt liếc về phía cửa cung, có vẻ rất căng thẳng.

Còn Chương Nhược Tịch thì bưng chén trà lên, vừa uống vừa nhìn chằm chằm Lâm Phán.

Thẩm Khinh Trĩ sớm đã phát hiện ra sơ hở trong lời khai của Lâm Phán, nhưng lúc đó nàng không hỏi, một là chắc chắn Thận Hình Tư không dám bắt nàng thẩm vấn, hai là muốn xem Tưởng gia còn có hậu chiêu gì.

Hiện giờ Trương Bảo Thuận đến, không cần nàng tự mình phản bác, ngược lại đã vạch trần tất cả những điểm đáng ngờ của vụ án này.

Lâm Phán bị hỏi đến mức trán đổ mồ hôi, nàng ta cúi đầu, nhất thời không biết trả lời như thế nào.

Ngược lại Ngô cô cô kia rất bình tĩnh, suy nghĩ một chút bèn trả lời: "Công công, ngài nói rất đúng, chỉ là thuật nguyền rủa thật sự quá kinh khủng, ta cũng sợ hãi trong lòng không dám điều tra rầm rộ, cho nên mới phái Lâm Phán đến Cảnh Ngọc cung bí mật điều tra, hiện giờ những chuyện biết được đều là do Lâm Phán báo cáo, hình nhân giấy này cũng là do Lâm Phán tự mình lấy trộm đưa cho ta, ta mới tin là thật. Lâm Phán là do ta đích thân dạy dỗ, là cung nữ đắc lực nhất bên cạnh ta, ta tự nhiên rất tin tưởng nàng ta. Lâm Phán, ngươi hãy trả lời cho rõ ràng, nói cho công công biết sự thật."

Một câu nói này, đã lập tức đẩy Lâm Phán vào chỗ vạn kiếp bất phục. Nếu Lâm Phán nói thật, vậy chính là nàng ta có công tố cáo, nếu bà ta bị Lâm Phán lừa gạt, cũng chỉ là nhìn nhầm người.

Lợi ích bà ta được hưởng, hậu quả lại không dính dáng gì.

Mặt mày Lâm Phán tái mét, nàng ta hoàn toàn không ngờ tới Trương Bảo Thuận lại ra mặt, rõ ràng là muốn bảo vệ Thẩm Khinh Trĩ.

Nếu hôm nay nàng ta tố cáo không thành, bản thân nàng ta sẽ rơi vào Thận Hình Tư, sau này muốn ngóc đầu lên sẽ rất khó khăn.

Lâm Phán nắm chặt tay, cắn chặt răng, lúc này mới khàn giọng nói: "Hồi công công, là nô tỳ dùng từ không đúng, nô tỳ... nô tỳ không phải vì lời nói của Nghênh Hồng mới đi điều tra Cảnh Ngọc cung, nô tỳ sớm đã để mắt tới Cảnh Ngọc cung rồi. Như Chiêu Nghĩ đã nói, nô tỳ trong lòng đố kỵ với vinh hoa phú quý của Chiêu Nghi, luôn muốn tìm ra lỗi sai từ người, cho nên mới cẩn thận theo dõi Cảnh Ngọc cung, chuyện Cảnh Ngọc cung dùng hình nhân giấy cũng là do nô tỳ phát hiện trước, đặc biệt báo cho cô cô, để cô cô hỏi Nghênh Hồng."

"Hòa Tần nương nương, công công, nô tỳ thật sự không nói dối, nô tỳ thật sự nhìn thấy Nghênh Hồng nghịch hình nhân giấy ở cửa sau, cho nên mới nhân lúc không có ai lấy trộm hình nhân đó, nếu công công không tin, có thể gọi Nghênh Hồng đến, nô tỳ nguyện ý đối chất với Nghênh Hồng."

Thẩm Khinh Trĩ thầm thở dài một tiếng, Lâm Phán này thật sự là đập nồi dìm thuyền, thấy không thể thoát thân, chết cũng phải kéo người khác xuống nước.

Lòng đố kỵ thật đáng sợ.

Đúng lúc này, Trương Bảo Thuận lại nhàn nhạt cười thành tiếng: "Lâm Phán, nói tới nói lui toàn bộ vụ án đều là do ngươi nhìn thấy, ngươi cho rằng, ngươi suy đoán, hình nhân giấy này cũng là do tay ngươi trình lên, ngươi tự mình cũng đã nói, ngươi đố kỵ với Thẩm chiêu nghi, cho dù bị tra tấn, cho dù gọi Nghênh Hồng đến, ngươi cũng sẽ cắn răng không chịu nhả ra."

"Vậy thì tra tấn Nghênh Hồng còn có ý nghĩa gì?"

Trương Bảo Thuận một lời định đoạt, khẳng định là Lâm Phán vu oan cho Thẩm Khinh Trĩ.

Lòng Lâm Phán chìm xuống đáy vực, nàng ta mím chặt môi, lần này không nói một lời.

Trương Bảo Thuận vuốt phẳng tay áo hơi nhăn, vừa định kết thúc vụ án này, liền nghe thấy bên ngoài truyền đến một giọng nói the thé: "Đức thái phi nương nương giá lâm."

Tưởng Liên Thanh bỗng thở hổn hển, trên mặt nàng ta lộ ra vẻ vui mừng, nắm chặt tay Tưởng Mẫn. Trên mặt Tưởng Mẫn cũng nở nụ cười: "Nhanh đi nghênh đón Đức thái phi nương nương."

*****

Từ khi Đức thái phi chuyển vào Thừa Nhân cung, đã rất lâu rồi không ra ngoài đi lại, chỉ có hôm qua bà ta cùng mấy vị Thái Phi khác tiễn Thái Hậu rời cung, có lộ diện một lần. Nhưng hôm qua các phi tần mới đều không có mặt, nên không nhìn thấy bà ta trông như thế nào.

Hôm nay đột nhiên nghe nói Đức thái phi giá lâm Vọng Nguyệt cung, tất cả đều cảm thấy kinh ngạc, nhưng sau khi kinh ngạc thì không khỏi suy đoán nguyên do Đức thái phi đến đây.

Một đoàn người với vẻ mặt khác nhau đi ra khỏi chính điện, đến cửa Vọng Nguyệt cung nghênh đón Đức thái phi, trong đám người này, vui vẻ nhất chính là Tưởng Liên Thanh.

Tưởng Liên Thanh bước nhanh vài bước, đi trước mọi người vòng qua bức bình phong, nụ cười trên mặt nàng ta đã không kìm nén được nữa.

"Cô mẫu." Tưởng Liên Thanh vui vẻ gọi.

Đức thái phi liếc nhìn nàng ta một cái, vịn tay Tưởng Hồng ung dung bước xuống kiệu.

Chờ bà ta đứng vững, Tưởng Liên Thanh tiến lên khoác lấy cánh tay bà ta.

"Cô mẫu sao lại đến đây?" Tưởng Liên Thanh hỏi một câu.

Đức thái phi khẽ nhướn mày, bà ta thản nhiên liếc nhìn Tưởng Liên Thanh, khóe mắt gần như không thể nhận ra khẽ động.

Đứa chất nữ này của bà ta là người duy nhất có tuổi tác và thân phận đều phù hợp, chỉ là bị nuông chiều quá mức, có chút không đủ trầm ổn. Nhưng dù sao cũng là chất nữ của mình, từ nhỏ đã thân thiết, cho nên Đức thái phi cũng dành cho nàng ta nhiều sự yêu thương hơn, dù sao cũng khoan dung hơn so với người ngoài.

Đức thái phi trông rất lạnh lùng, trên người toát ra vẻ kiêu ngạo khiến người ta không dám đến gần. Bà ta đứng ở cửa Vọng Nguyệt cung, nhìn cung điện này chưa được tu sửa hoàn toàn, hơi nhíu mày với vẻ chán ghét.

"Hôm nay thời tiết đẹp, nghe nói ngươi tổ chức trà hội, bổn cung đương nhiên phải đến xem thử."

Giọng nói của Đức thái phi vô cung hiền từ, bà ta vỗ vỗ tay Tưởng Liên Thanh, dẫn chất nữ mình từng bước đi vào trong.

Chờ vào đến Vọng Nguyệt cung, bà ta có vẻ như mới nhìn thấy Trương Bảo Thuận, rất kinh ngạc: "Sao đại bạn cũng ở đây?"

Bà ta vừa nói vừa không dừng bước, trực tiếp đi vào chính điện Vọng Nguyệt cung.

Chờ bà ta dẫn chất nữ mình cùng ngồi vào vị trí chủ tọa, thản nhiên ban chỗ ngồi xong, Trương Bảo Thuận mới lên tiếng: "Hồi Đức thái phi nương nương, vừa rồi lão thần nghe nói Vọng Nguyệt cung có chút chuyện, nên đến đây nghe ngóng."

Đức thái phi nhướng mày, bà ta ồ một tiếng: "Là chuyện Cảnh Ngọc cung thi triển thuật yểm thắng à?"

Một câu nói này, cả chính điện bỗng chốc im lặng.

Xem ra Đức thái phi đã sớm biết chuyện này, lần này bà ta đến đây chính là vì chuyện này. Tưởng gia đã có sự chuẩn bị, cho dù Tưởng Liên Thanh ra tay có chút thất sách, nhưng nhìn thái độ của Đức thái phi, lần này chính là quyết tâm kéo Thẩm Khinh Trĩ xuống đài.

Cho dù sau này có thể vì vậy mà gây ra tranh đấu lớn hơn nữa, cũng không tiếc.

Tưởng Liên Thanh vừa định xen vào, liền bị Tưởng Mẫn bên cạnh kéo lại, cuối cùng cung không nói gì.

Trương Bảo Thuận mặt không đổi sắc nói: "Đúng vậy, xem ra nương nương cũng vì chuyện này mà đến."

Đức thái phi hơi cụp mắt xuống, cao cao tại thượng nhìn Trương Bảo Thuận, trong lòng lại nghĩ đến chuyện cũ. Trước kia ngươi không cho ta chút mặt mũi nào, bây giờ thì sao? Tiên đế đã qua đời, chúng ta đều thành quả phụ, nhưng dù sao cũng là các nương nương chủ vị, dưới gối lại có hoàng tử, quận vương.

Ngươi chỉ là một thái giám, còn có tương lai gì nữa?

Đức thái phi cười lạnh một tiếng: "Bổn cung vậy mà không biết thái giám Bỉnh Bút còn phải quản chuyện của Thận Hình Tư, Vương Trọng của Thận Hình Tư đâu?"

Hôm nay ở Vọng Nguyệt cung nói nửa ngày về Thận Hình Tư, kết quả quản sự thái giám của Thận Hình Tư vẫn chưa xuất hiện.

Đức thái phi vừa mới lên tiếng, Vương Trọng công công lập tức tiến lên: "Nương nương, thần có mặt."

"Trong cung xảy ra chuyện lớn như vậy, quy trình xử lý thế nào?"

Vương Trọng có chút khó xử, nhưng hắn ta không nhìn ai, chỉ khom người nhỏ giọng nói: "Hồi nương nương, trước đây nếu có chuyện này, trước tiên phải dựa vào chứng cứ bắt giữ tất cả cung nhân liên quan, bẩm báo với nương nương chủ vị rồi đưa xuống Thận Hình Tư thẩm vấn."

Hắn ta vừa nói xong, lại bổ sung một câu: "Nhưng nếu không làm theo quy trình này, cũng không có gì sai, đều xem ý của quý nhân."

Trong cung tuy quy củ nghiêm ngặt, nhưng cuối cùng định tội như thế nào vẫn phải xem ý của quý nhân, án là chết nhưng người là sống.

Thẩm Khinh Trĩ thầm thở dài, xem ra Vương Trọng công công này muốn đi theo con đường không đắc tội ai. Nhưng hiện giờ trong cung, e là không được.

Khó trách đến nay vẫn ở Thận Hình Tư không hề được thăng tiến, nhìn Trương Bảo Thuận đại bạn mà xem, trải qua hai triều vẫn đứng vững, đây mới là tấm gương hắn ta nên học tập.

Tuy lời này rất là nước đôi, nhưng Đức thái phi cũng hài lòng gật đầu: "Đúng vậy, Trương đại bạn, sao ngươi lại có thể tự ý quyết định chuyện trong cung thay quý nhân được?"

Trương Bảo Thuận lại không hề nao núng: "Trước khi Hoàng Thượng khởi hành, đặc biệt dặn dò lão thần phải trông coi hậu cung giúp Hoàng Thượng, lão thần không dám lơ là việc gì, liên quan đến vụ án lớn như thuật yểm thắng, không dám tự ý quyết định, đương nhiên phải nghe hết mọi lời khai."

Trương Bảo Thuận trên mặt mang theo nụ cười, giọng nói ôn hòa, dường như hoàn toàn không biết mình đang nói ra những lời đại nghịch bất đạo gì.

Sắc mặt Đức thái phi hơi trầm xuống, bà ta nhìn chằm chằm Trương Bảo Thuận, cũng đột nhiên nhếch môi cười: "Trương Bảo Thuận, ngươi vẫn giống như trước kia."

Trương Bảo Thuận khom người: "Tạ nương nương khen ngợi."

Đức thái phi hừ lạnh một tiếng: "Thẩm chiêu nghi của Cảnh Ngọc cung thi triển thuật yểm thắng, có Ngô cô cô và Lâm Phán của Thượng Cung Cục làm chứng, có hình nhân giấy làm vật chứng, ta hỏi Trương đại bạn một câu, đây sao lại không thể làm chứng cứ, còn cần đại bạn thẩm vấn kỹ càng hơn nữa?"

Mọi người sớm đã nhìn ra, chuyện hôm nay căn bản không phải do Tưởng Liên Thanh chủ đạo, từng việc từng việc đều là Đức thái phi ở phía sau thao túng.

Bà ta hoàn toàn không quan tâm nguyên nhân hậu quả, không quan tâm có phải là lời nói một phía hay không, cũng không quan tâm lời khai và chứng cứ kia có xác thực hay không, bà ta chính là muốn nhân lúc Thái Hậu và Hoàng Thượng không có mặt trong cung, nhổ bỏ sợi dây liên kết mà Tô gia để lại này.

Có Thẩm Khinh Trĩ ở đây, Hoàng Thượng vĩnh viễn sẽ không thiên vị Tưởng gia.

Ai ai cũng nói Hoàng Thượng lạnh lùng vô tình, từ nhỏ đã được nuôi dạy như Thái Tử, cả người không có chút hơi thở con người nào, nhưng Đức thái phi chính là người nhìn hắn lớn lên. Bà ta hiểu vị tân đế này kỳ thật rất trọng tình nghĩa.

Trọng tình nghĩa lại hiếu thuận, Tô Dao Hoa căn bản không cần sắp xếp nữ nhi Tô gia, cũng không cần để Tô gia làm việc gì cho Hoàng Thượng, Tô Dao Hoa chỉ cần có ân tình nuôi dưỡng Hoàng Thượng hai mươi năm, có lòng trung thành của Tô gia tận tâm tận lực vì Tiêu thị là có thể đứng vững.

Nữ nhân do Tô Dao Hoa đích thân chọn lựa, Hoàng Thượng cũng sẽ không bạc đãi.

Tranh đấu trong cung này vĩnh viễn không phải vì sự sủng ái, sủng ái của nam nhân giống như hoa trong gương, trăng dưới nước, đôi khi một cơn gió cũng có thể thổi tan. Như bà ta, như Quý thái phi, như Hiền thái phi, cũng như Thái Hậu. Thứ bọn họ muốn từ trước đến nay đều là quyền lực.

Gia tộc đứng vững, bọn họ cao cao tại thượng, con cái của mình là dòng dõi cao quý, mới là cuộc sống tốt đẹp nhất.

Tình yêu đều là chuyện trong thoại bản, chỉ có thiếu nữ không hiểu chuyện mới tin tưởng. Cuộc tranh đấu này vốn dĩ không phải vì một Chiêu Nghi nhỏ bé như Thẩm Khinh Trĩ, nói cho cùng, là cuộc chiến quyền lực giữa Tưởng gia và Tô gia.

Trước kia hậu cung này phải nghe lời Tô thị, hiện giờ Tô thị xuất cung dưỡng bệnh, là cơ hội tốt nhất cho những người khác.

Một cây đại thụ tương lai phải bị nhổ tận gốc khi còn là cây non.

Thẩm Khinh Trĩ tuy nhỏ bé, nhưng nàng là người mà Thái Hậu đã chọn lựa bốn năm mới đưa ra, chỉ cần nhìn biểu hiện của Tiêu Thành Dục, liền biết Thẩm Khinh Trĩ có thủ đoạn nắm bắt lòng người rất cao. Chỉ cần có thể hạ gục nàng, Thái Hậu lại đang dưỡng bệnh, trong thời gian ngắn hậu cung sẽ không còn người của Tô thị nữa, đến lúc đó tình hình trong cung sẽ thay đổi.

Đức thái phi muốn chính là điều này. Bà ta khác với Tưởng Liên Thanh, Tưởng Liên Thanh chỉ là vì thể diện, muốn đánh Thẩm Khinh Trĩ một trận, nhưng Đức thái phi lại muốn nàng chết.

Chỉ có người chết mới không thể xoay người.

Ánh mắt Đức thái phi dần trở nên lạnh lẽo, bà ta cụp mắt xuống nhìn Trương Bảo Thuận: "Đại bạn thấy thế nào?"

Trương Bảo Thuận dừng một chút, quay đầu nhìn Thẩm Khinh Trĩ: "Thẩm chiêu nghi, chuyện này liên quan đến người, người có gì muốn nói?"

Đức thái phi đã nói trúng điểm yếu, nếu là Tưởng Liên Thanh thì còn đỡ, nhưng Đức thái phi vừa ra mặt, đã làm cho Trương Bảo Thuận không thể áp chế được nữa.

Thẩm Khinh Trĩ gật đầu với ông ấy, rồi cung kính mở miệng nói với Đức thái phi: "Hồi Đức thái phi nương nương, chắc hẳn nương nương đã biết rõ quá trình vụ án này, lúc đầu chính là Nghênh Hồng trong cung của tần thiếp đến Thượng Cung Cục lấy giấy hai lần, loại giấy này không phải dùng để viết, chủ yếu là để vá cửa sổ giấy, lau bàn ghế và dùng khi đi tịnh phòng, với số lượng người của Cảnh Ngọc cung, một tháng lấy một lần là đủ, cho nên Nghênh Hồng lấy hai lần, Ngô cô cô mới cảm thấy nghi ngờ."

Giọng Thẩm Khinh Trĩ rất nhẹ, từng chữ từng chữ đều rất rõ ràng: "Ngô cô cô, đúng vậy chứ?"

Ngô cô cô không lập tức trả lời, trầm mặc một lát mới mở miệng: "Đúng vậy."

Thẩm Khinh Trĩ: "Theo lời khai của ngươi, là ngươi đã ép hỏi Nghênh Hồng, Nghênh Hồng hoảng sợ nói là ta bảo nàng ấy lấy giấy làm hình nhân, đúng không?"

Ngô cô cô gật đầu: "Đúng vậy."

Thẩm Khinh Trĩ nhàn nhạt cười. Dung mạo nàng tinh xảo, trong cung điện xa hoa vẫn tỏa sáng rực rỡ, thu hút ánh nhìn. Chỉ bằng khuôn mặt này, nàng đã có thể có được vinh hoa phú quý.

Ánh mắt Đức thái phi hơi sâu, nhìn chằm chằm Thẩm Khinh Trĩ, từ trên người nàng, bà ta không nhìn thấy bất kỳ sự hèn mọn, bất kỳ sự sợ hãi nào, nàng dường như rất chắc chắn mình sẽ không gặp chuyện, từng chữ từng chữ biện bạch cho mình.

Rõ ràng, bình tĩnh lại thông minh.

Thật là một mầm non tốt, chỉ tiếc là... Đức thái phi cụp mắt xuống, chỉ tiếc là nàng không mang họ Tưởng.

Thẩm Khinh Trĩ tiếp tục nói: "Ngô cô cô, nếu Nghênh Hồng thật sự nói ta muốn làm hình nhân giấy, vậy cũng không sai."

Thẩm Khinh Trĩ vừa nói ra lời này, trong chính điện đã vang lên một vài tiếng hít khí nho nhỏ.

Đó là tiếng mọi người kinh ngạc hít vào.

Thần sắc Thẩm Khinh Trĩ không đổi, tiếp tục nói: "Tuy nhiên, nàng ấy còn nhỏ tuổi, đầu óc cũng có chút không được lanh lợi, có thể đã nói sai điều gì đó. Ta không phải muốn làm hình nhân giấy, mà là làm giấy mẫu.

Thẩm Khinh Trĩ rũ mắt xuống, khóe môi nở nụ cười nhạt: "Hồi nương nương, Cảnh Ngọc cung của tần thiếp ít người, tự nhiên dễ quản lý hơn, do đó mỗi người mỗi ngày dùng giấy đều có định lượng, hơn nữa đều được ghi chép lại trong sổ sách Thật trùng hợp, trong cung của tần thiếp có cung nữ chuyên phụ trách sổ sách kho, cực kỳ am hiểu việc này, mỗi tháng chi tiêu vật dụng đều có ghi chép, nếu phái người đến kiểm tra sẽ rõ ràng ngay."

"Lượng giấy sử dụng vẫn luôn giống với các cung khác, không hơn không kém, mỗi tháng lĩnh một lần, tổng cộng hai mươi đao, mỗi tháng cấp phát không có dư thừa. Mười đao giấy lĩnh thêm trong tháng này, đã dùng hai đao để làm giấy mẫu, tám đao còn lại vẫn còn trong Cảnh Ngọc cung của tần thiếp."

Lúc này Thẩm Khinh Trĩ mới ngẩng đầu lên, khép hờ mắt nhìn Đức thái phi. Nàng ôn nhu nói: "Nương nương cũng biết, mấy ngày trước Nhu Giai công chúa bị bệnh vẫn luôn dưỡng bệnh ở Thọ Khang cung, Hoàng Thượng không tiện đến thăm công chúa, vừa lúc tần thiếp muốn đến thăm Thục thái phi nương nương, nên được lệnh đến thăm công chúa và Hiền thái phi nương nương."

"Sau khi trở về, tần thiếp cảm thấy đại công chúa còn nhỏ, cứ mãi dưỡng bệnh cũng không thú vị gì, nên muốn làm một ít búp bê vải cho công chúa chơi, giấy mẫu này chính là dùng để tạo hình."

Thẩm Khinh Trĩ nói rõ ràng rành mạch: "Giấy mẫu có hai bản, bản trong Cảnh Ngọc cung vẫn còn trong kho, bản còn lại đã trình lên cho Hiền thái phi nương nương, nếu nương nương cho phép, cũng có thể đến chỗ Hiền thái phi nương nương hỏi thử."

"Như vậy, tần thiếp muốn hỏi Lâm Phán đã tìm ra hình nhân giấy này, trong cung của tần thiếp lấy đâu ra giấy thừa để làm hình nhân giấy?"

Hình nhân giấy trông rất chắc chắn, thoạt nhìn không phải là vỏ rỗng, hẳn là đặc ruột, xem ra hình nhân giấy nhỏ bé này nếu dùng hồ dán để làm, dù sao cũng phải tốn một hai đao giấy.

Một hai đao giấy tuy không nhiều, trong cung cũng không thiếu, nhưng nếu tất cả giấy dùng trong Cảnh Ngọc cung đều khớp với sổ sách, thì một hai đao giấy đã là rất nhiều rồi.

Giấy của Thượng Cung Cục đều do Ngô cô cô quản lý, nếu Thẩm Khinh Trĩ lấy thêm giấy từ chỗ bà ta, sao bà ta lại không nói ra.

Thẩm Khinh Trĩ trình bày rõ ràng mạch lạc như vậy, chính là đợi Đức thái phi đích thân đến, nàng mới nói ra.

Đức thái phi mặt lạnh như nước, đợi nghe xong những điều này, mới chậm rãi mở miệng: "Ngươi quả nhiên quản lý nghiêm ngặt, không hổ là xuất thân cung nữ, đồ đạc trong cung đều nhìn chằm chằm như trân bảo."

Thẩm Khinh Trĩ khẽ gật đầu, im lặng không nói.

Đức thái phi nhất thời không nói gì.

Cả chính điện cũng yên tĩnh, chỉ có Tưởng Liên Thanh có chút bồn chồn, trong lòng nàng ta hồi hộp, không chắc chắn nhìn về phía Lâm Phán.

Chẳng lẽ tất cả đều là Lâm Phán nói bậy? Thực tế giống như Thẩm Khinh Trĩ nói, đều là Lâm Phán ghen ghét nên cố ý hãm hại?

Nhưng nàng ta chỉ là một cung nữ, lá gan cũng quá lớn rồi!

Tưởng Liên Thanh nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào, ngược lại Đức thái phi bên cạnh nàng ta bưng chén trà lên, nhấp một ngụm Phượng Kỳ quen thuộc.

Hương trà thanh nhã bay vào mũi, Đức thái phi trong phút chốc như trở về những ngày tháng thiếu thời ở Thanh Khê.

Bà ta chậm rãi đặt chén trà xuống: "Thẩm chiêu nghi, có phải ngươi cảm thấy mình đã nắm chắc phần thắng rồi không?"

Khóe môi Đức thái phi nhếch lên nụ cười lạnh lùng: "Nhưng trong cung này, không phải chỉ cần một mình ngươi cẩn thận là có thể sống yên ổn, có phải ngươi còn quên một người không?"

Đức thái phi vỗ tay: "Người đâu, mang Nghênh Hồng lên đây."

Bà ta cụp mắt nhìn Thẩm Khinh Trĩ, trong mắt mang theo sát ý lạnh lùng: "Ngươi để nó tự tay làm chuyện bẩn thỉu đó, sao có thể cho rằng nó sẽ không hối hận khai ra tội lỗi của ngươi?"

Đức thái phi mỉm cười đắc ý, giữa lông mày đều là vẻ chắc chắn: "Thái Hậu nương nương luôn nhân từ, luôn không nỡ dạy dỗ cung nữ phải tàn nhẫn một chút, bài học này, bổn cung thay người bổ sung cho ngươi. Thẩm chiêu nghi, chỉ có người trong cung của ngươi mới phản bội ngươi."

  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi