QUỶ PHU NGƯỜI CHỒNG LÚC NỬA ĐÊM


Dương Ngữ Ninh và Diệp Thiếu Khanh trao đổi suốt đường đi, bất tri bất giác chiếc xe đã dừng lại trước cửa lớn.

Nơi đó đã có một hàng người đứng chào đón, đứng đầu là một người đàn ông tuổi độ ba mươi, bốn mươi mà mái tóc đã hoa râm, nước da màu bánh mật, đôi mắt hẹp dài một mí ẩn sau chiếc kính râm tròn xoe.

Lúc này ông ta đang chống gậy đứng chờ bọn cô tới.
Diệp Thiếu Khanh là người đầu tiên nhảy xuống xe, anh ta đi tới khom người, cung kính chào một tiếng: “Chú Tạ.”
Hóa ra đây chính là Tạ Ngôn, đứa con thứ hai của ông cụ nhà họ Tạ, cũng là đương gia hiện tại.

Theo như Ninh Ngọc Hiên nói, đứa con đầu của ông cụ nhà họ Tạ từ nhỏ sinh ra đã suy nhược cơ thể, đau ốm liên miên quanh năm, là ấm sắc thuốc điển hình.

Vì thế Tạ Ngôn – đứa con riêng mới được đem về nhận tổ quy tông, đảm đương nhiều việc trọng đại của gia tộc.
“Tiểu Diệp, dẫn người đến rồi à?” Giọng nói của Tạ Ngôn khàn khàn, trầm thấp.

“Đây chính là thầy trừ tà mà chú nhờ cháu tìm, ông Dương Giang.”
“Thầy Dương, thật vinh hạnh, nghe danh đã lâu nay mới được gặp mặt.”
Dương Giang gật đầu, giơ tay ra bắt.

Dương Ngữ Ninh đứng phía sau cầm đồ, chỉ lễ phép gật đầu một cái: “Chào ngài.”
Tạ Ngôn nhìn Dương Ngữ Ninh, hiển nhiên bất ngờ vì cô xuất hiện ở đây.
“Đây là cháu gái tôi, tò mò nên đòi đến cùng, ông Tạ không để bụng chứ?” Cậu Dương Giang lập tức đứng ra giải thích.
“Không, sao lại để bụng chứ.” Tạ Ngôn lắc đầu, sau đó chống gậy bước xuống, tiến tới gần cậu cháu cô hơn.
“Cẩn thận người này.” Đúng lúc này, bên tai Dương Ngữ Ninh vang lên tiếng nói của Ninh Ngọc Hiên, nó làm cho nụ cười của cô bỗng trở nên gượng gạo.
Mà chính lúc này, Tạ Ngôn cũng liếc thấy chiếc vòng cổ xâu ngọc bội Ánh Trăng trên cổ Dương Ngữ Ninh, ánh mắt ông ta gắt gao nhìn vào nó, có phần u ám.

Dương Ngữ Ninh theo ánh mắt của Tạ Ngôn, chợt nhớ ra cậu Dương Giang vô cùng phản đối cô đeo nó, vội vàng giấu vào trong ngực.
Trong lúc Dương Giang và Tạ Ngôn trao đổi, trước cửa nhà họ Tạ tiếp tục xuất hiện thêm mấy chiếc xe khác, hiển nhiên tất cả những người này đều được mời tới vì một mục tiêu duy nhất.
Chiếc xe đầu tiên mở cửa, một ông cụ dáng người gầy khô, mặc bộ quần áo cách tân trắng ngà, tay cầm quạt giấy bước xuống.
Người thứ hai xuất hiện là một hòa thượng béo với khuôn mặt vô cùng thân thiện, cổ hai ngấn thịt, còn đeo một chuỗi tràng hạt.
Theo ngay sau hòa thượng béo là một người phụ nữ mặc trường sam đen trắng, trên tay cầm một chiếc phất trần, trông giống hệt đạo sĩ bước ra từ phim truyền hình.
Tạ Ngôn nhìn thấy bọn họ, vội vàng bước tới nghênh đón: “Thầy Hứa, hòa thượng Tích Không, đạo cô Diệu Hoa, cảm ơn đã không quản đường xá xa xôi.”
Đạo cô Diệu Hoa vắt cây phất trần lên khuỷu tay, đi tới đáp lễ: “Ông khách sáo quá!”
Sau đó tốp người lần lượt đi theo Tạ Ngôn vào sảnh chính.
Dương Ngữ Ninh mải quan sát mấy người họ, chẳng để ý Diệp Thiếu Khanh đã đứng sau lưng cô lúc nào, anh ta hơi cúi người, hơi thở ấm nóng phả vào gáy cô: “Trông giống Hồng Môn Yến* không?”
(*Hồng Môn Yến hay còn gọi là tiệc Hồng Môn, là một sự kiện lịch sử diễn ra vào năm 206 TCN tại Hồng Môn, Hàm Dương, nhà Tần, Trung Quốc.


Thuật ngữ này trong bối cảnh hiện nay thường được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm.)
Dương Ngữ Ninh rất không thích khoảng cách này, đặc biệt là với một người cô cho là giảo hoạt như Diệp Thiếu Khanh, vì thế chủ động nhích người lách sang một bên: “Có phải hay không cứ vào là biết.”
Nói rồi cô xoay người chạy đuổi theo Dương Giang.
Diệp Thiếu Khanh đứng phía sau, dưới ánh nắng chói chang của ban ngày, đôi mắt híp lại thành một đường chỉ, lắc đầu ngao ngán.
Không ngờ chiêu Mỹ Nam Sát này của anh cũng có ngày thất bại.
...****************...
Bên trong phòng khách mọi người đã ngồi vào vị trí, Tạ Ngôn nói qua về tình hình trong gia đình, sau đó sai quản gia mở màn hình chiếu lên.

Bên trên đang chiếu đoạn phim camera giám sát ghi lại.
Trong thước phim, chỉ thấy người giúp việc đứng thẫn thờ trước cửa sổ phòng áp mái, vì quay từ phía sau nên không thấy rõ biểu cảm khuôn mặt.

Dương Ngữ Ninh chăm chú theo dõi, chỉ thấy có một bóng trắng thần bí lướt qua vô cùng nhanh, sau đó người giúp việc ngã khỏi cửa sổ.
Mấy người khác cũng như cô, đã bị bóng trắng kia thu hút, họ yêu cầu tua đi tua lại vài lần.
“Bóng trắng này quỷ dị thật, nhìn tựa người mà lại không phải người, con người đâu ai có tốc độ nhanh như thế chứ.” Đạo cô Diệu Hoa là người đầu tiên lên tiếng, tiếp lời là vị hòa thượng béo kia:

“Đúng thế, hình hài đầy đủ, có chân có tay hệt như con người, điều kỳ lạ là tốc độ quá nhanh.”
“Tua lại lần nữa xem, lần này tua chậm thôi.”
Người lên tiếng là ông cụ gầy như củi khô mang họ Hứa.
Quản gia làm theo lời, tua lại video một lần nữa với tốc độ chậm hơn, thế nhưng đúng lúc này, đoạn băng lại bị nhiễu, kẹt lại ở một chỗ không tài nào tua tiếp được.
Sau đó màn hình tivi bỗng dưng nổ bụp một cái, cháy đen thui.
Mọi người trong phòng ai nấy đều giật mình, đến vị quản gia đứng cạnh màn hình chiếu cũng mặt mày xám tịt lại.
Bảy ngày trước, chính vị cố gắng tua lại đoạn phim này mà nhân viên bảo vệ cũng gặp tình trạng tương tự, ngay sau đó anh ta đã thắt cổ tự tử trong đêm.

Ông cụ nhà họ Tạ cũng tự dưng đổ bệnh, nói toàn những câu nhảm nhí.
Sự việc kỳ quái liên tiếp xảy ra mới khiến Tạ Ngôn ý thức tính nghiêm trọng, quyết định vung tiền mời thầy trừ tà giỏi về để hóa giải.
Vị quản gia kia tái mẹt mặt cũng vì nhớ lại kết cục của bảo vệ, lo sợ mình sẽ là người tiếp theo bị ép chết..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi