QUỶ SÚC NAM THẦN, SỦNG LÊN TRỜI!

Sở Từ giơ tay, đối với hắn mở miệng, "Đi, chúng ta ra ngoài một lát."

Mặc kệ lời nói đúng là không có gì đặc biệt, nhưng lại chú ý tới hai từ "chúng ta", với hắn mà nói, trong lòng điềm mỹ mà run lên.

Đôi mắt Văn Cảnh thay đổi thấy thường, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng nhảy vào trong lòng ngực nàng.

Đáy mắt nặng nền, tham yểm hắc ám dây dưa, cuối cùng vẫn lựa chọn phân tham luyến mặc kệ.

Sở Từ đem Văn Cảnh trong lòng ôm chặt, lúc này mới xoay người đi ra cửa.

Văn Cảnh lẳng lặng ghé vào trong lòng ngực nàng, hơi ngưỡng đầu nhỏ nhìn.

Trên người lười biếng như cũ, chẳng qua cảm xúc đáy mắt lại có chút phức tạp.

Cảm xúc của hắn gần đây ngàng càng trở nên không thích hợp, không chỉ có biểu hiện tham luyến hơi thở tiểu cô nương, nàng đối đãi như vậy, hắn càng ngày càng có thể cảm nhận được trong lòng mình hoan hô nhảy nhót, còn có phân kia độc chiếm.

Loại cảm giác này...

Lỗ tai Văn Cảnh hơi run lên, nhìn trương mặt nhỏ non nớt của Sở Từ.

Cũng không biết có phải nhận ra ánh mắt của Văn Cảnh hay không, Sở Từ cúi đầu liếc mắt nhìn hắn, sau đó nâng một bàn tay, gãi gãi lông tơ màu trắng ở cằm hắn.

Văn Cảnh nhíu mắt lại, theo bản năng  ở trên tay Sở Từ cọ cọ, sau đó mới phản ứng lại chính mình đây đang làm cái gì.

Văn Cảnh:...

Sở Từ lại không hề phát hiện, thuận tay nhéo nhéo tai hắn, hướng về phía nhiệm vụ của đệ tử ngoại môn đi tới.

Nhận một cái nhiệm vụ tông môn, địa điểm vừa lúc ở phụ cận đại hội thưởng kiếm kia, lãnh thẻ bài, sau đó liền mang Văn Cảnh ra cửa.

Không biết Sở Từ muốn làm gì, Văn Cảnh chỉ lười biếng ghé đầu, chờ đến khi chung quanh cơ hồ không nhìn thấy thân ảnh của đám đệ tử Lăng Nhất tông nữa, hắn mới vung đuôi mở miệng, "Tại sao lại muốn đi làm nhiệm vụ?"

"Muốn đi tìm một thứ." Sở Từ nghiêng đầu suy nghĩ nói.

Văn Cảnh nghe vậy cũng không hỏi nhiều, lười biếng ghé vàng lòng ngực nàng, đánh giá cảnh tượng xung quanh.

Thông qua chân núi truyền tống pháp trận, cảnh vật xung quanh chợt thay đổi.

Phụ cận này chính là thành thị phàm tục phồn hoa, bảy đại tiên môn phân biệt ở gần đây là thiết lập truyền tống pháp trận, người Lăng Nhất tông xem qua nhiệm vụ lệnh bài sau đó mới đưa Sở Từ địa chỉ, liền dẫn nàng đi qua.

Sở Từ mang theo Văn Cảnh lên núi.

Xung quanh cũng có cái gì truyền tới sự uy hiếp, Văn Cảnh lại phát hiện ra nằm trong lòng ngực nàng ngủ không chỉ làm hắn thoải mái hơn rất nhiều, lại còn có thể chữa trị linh thức của mình, loại phát hiện ngoài ý muốn này làm Văn Cảnh dù kiến thức rộng rãi đều có chút kinh hỉ, nắm lấy cơ hội này nằm trong lòng ngực tiểu cô nương hô hô ngủ.

Nửa điểm không để ý tới Sở Từ rốt cuộc muốn tìm cái gì.

Bởi vì có Trà Bạch nhắc nhở, Sở Từ rất nhanh tìm được mục tiêu của nhiệm vụ, đem vài thứ nhiệm vụ tông môn thu vào túi tiền, lúc sau, Sở Từ còn thừa thời gian tới bốn năm ngày tả hữu.

Nơi này là núi rừng, chờ đến khi tìm xong món đồ vật kia thì đã là nửa đêm, chung quanh một mảng đen như mực, thoạt nhìn có chút âm trầm khủng bố.

Sở Từ hoàn toàn không có chịu chung quanh quấy nhiễu, cúi đầu nhìn tiểu mao cầu đang hô hô ngủ trong lòng ngực, cuối cùng kéo vạt áo chính mình, giơ tay đưa, Văn Cảnh liền như vậy hoạt vào quần áo trước ngực Sở Từ.

...

Editor có lời muốn nói: Bão sương sương cho mấy nàng ăn trưa zui zẻ:))

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi