QUỶ SÚC NAM THẦN, SỦNG LÊN TRỜI!

Trong đó còn có vết bỏng từ tàn thuốc, không chỉ là một lần, cả những vết thương do đánh đập cũng có.

Mà lúc đây, là vì ngã từ mái nhà trệt ngã xuống, trực tiếp đập vào ót, bên hông va đập mạnh vào đá làm cho chảy máu.

Không có người nhà tới xem sự việc, họ chỉ đơn giản nghĩ từ nơi cao tầm 2, 3 mét ngã xuống thì làm gì có chuyện gì xảy ra, chỉ cần tùy tiện di chuyển tới ghế nằm, đợi một lúc tỉnh táo lại rồi uống thuốc là được.

Kết quả là cô bé này không hề tỉnh lại, mãi cho đến khi nhà bên cạnh có người nhìn thấy có điểm không thích hợp mới gọi xe cứu thương, lúc này mới đưa cô bé đến bệnh viện, tuy nhiên vẫn chậm, xe cứu thương đến nơi thì đã không còn cơ hội sống sót.

"Các người nghe thấy chưa? Mau nghe đi, cô ta thừa nhận là do chính mình mà con gái của tôi không kịp thời gian cứu chữa, cô xin lỗi? Xin lỗi có ích lợi gì?!! Nhà của chúng tôi mất đi một đứa con gái, bồi thường tiền, nhất định phải bồi thường!!! Con gái của tôi, tại sao số mệnh nó lại ra nông nỗi này cơ chứ?!"

Người phụ nữ kia nghe Sở Từ nói xong, lập tức hất tay nam nhân kia ra xa, ngồi dưới sàn khóc lóc kêu la.

Lục Tấn cũng không nói nhiều, nhìn sắc mặt Sở Từ đứng bên cạnh liên tục thay đổi, đuôi lông mày hơi nhướn lên, cười, "Đại tiểu thư, cô nên cảm thấy may mắn, lúc này đây chính xác không phải vấn đề của cô..."

Lục Tấn còn chưa nói xong, liền thấy Sở Từ đem tập hồ sơ trong tay khép lại, trực tiếp xoay người hướng về phía người phụ nữ đang ngồi trên sàn, ném tập hồ sơ tới trước mặt bà ta.

Âm thanh không nhẹ cũng không to, lại làm người phụ nữ đang kêu rên lập tức ngừng lại, mấy người xung quanh có chút kinh ngạc nhìn cô gái trước mắt. 

Sở Từ vóc dáng không cao, một thân trang phục bệnh nhân màu lam, thấy thế nào cũng là gầy yếu, cặp mắt màu đen to tròn lượng lượng, tựa hồ ngưng ám quang.

"Cô làm cái gì? Có quyền thế thì ghê gớm sao? Có quyền thế thì giết người là  không cần đền mạng?!" Người phụ nữ kia co rúm lại một chút, không cam lòng yếu thế kêu lên.

"Tôi hướng cô bé xin lỗi, chứ không phải hướng các người." Sở Từ nói, thần sắc nơi đáy mắt thoạt nhìn làm người ta hơi sợ hãi, nhưng lại cũng chỉ có mấy người nhìn thấy được.

Nhìn thẳng về đám người, nam nhân kia trong lòng tuy sợ, cơ hồ đầu không kịp nghĩ nhiều, trực tiếp mạnh mẽ thoát khỏi tay bảo vệ, bước đến trước mặt Sở Từ nắm lấy cổ áo cô.

Xung quanh truyền đến một trận kinh hô.

Sở Từ hơi nhíu mày, bàn tay theo bản năng nắm lấy cổ tay của hắn ta, chậm rãi dùng sức.

Trà Bạch lập tức liền thấy được cái nam nhân đối diện này đột nhiên nhíu mày, tay cầm cổ áo Sở Từ hơi run rẩy buông ra.

Thấy tay nam nhân đang run nhè nhẹ, bàn tay tinh tế nhỏ bé của Sở Từ nhéo lên bên trên, vừa nhìn đã liền biết được lực đạo kia chắc chắn không hề nhẹ.

Trà Bạch đã chịu kinh hách: [Aa, Từ Từ, Từ Từ thân ái, chúng ta là giả lập nhuyễn muội tử, nhuyễn muội tử!! Nhuyễn muội tử a!!]

Sở Từ: Nhuyễn muội tử là cái quỷ gì???

Nghe thấy thanh âm Trà Bạch hoảng sợ, lực đạo trong tay theo bản năng phóng nhẹ.

Ngay sau đó, cô chưa kịp phản ứng lại, một bàn tay khác đã nắm lấy bàn tay nam nhân kia, hung hăng đem người quật ngã văng ra ngoài.

Thân hình nhỏ nhắn được một vòng tay mang theo nhàn nhạt mùi nước sát trùng ôm vào lồng ngực.

Cái hương vị này có chút quen thuộc, Sở Từ đơ vài giây mới là phản ứng lại đây là ai, người này đã mang theo cô lui hai bước, sau đó đem cô buông ra, thanh âm lãnh đạm mang theo một tia bất mãn dựa vào có chút gần.

"Hít sâu."

...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi